← Quay lại trang sách

Chương 8 BỮA TIỆC SINH NHẬT

LIỆU TRÊN ĐỜI CÓ BAO GIỜ có một tuần lễ hết sức hoàn hảo không? Một ngày hết sức hoàn hảo thì có thể, nhưng cả bảy ngày như thiên đường thì sao? Các cô bé nhà Penderwick sẽ đáp rằng có thể chứ, rằng cái tuần lễ giữa hôm chúng khám phá ra căn gác xếp của Dinh thự Arundel và ngày sinh nhật của Jeffrey sẽ mãi mãi in dấu trong kí ức của chúng là bảy ngày hoàn hảo nhất đời. Sau này Skye thường nói tuần lễ ấy có vẻ hoàn hảo đến thế chẳng qua là vì chúng chưa gặp bà Tifton đấy thôi. Có lẽ em nói đúng. Vì may mắn (theo giả thuyết của Skye) hoặc vì phép thần (theo giả thuyết của Jane), bà Tifton không hề có mặt ở Arundel suốt cả tuần, và bọn trẻ được tự do khám phá khu nhà cùng những điều kì diệu của nó. Trong khoảng thời gian tuyệt vời ấy, Jeffrey dẫn bốn chị em đi quanh khắp khu đất, chỉ cho chúng xem cái kho lạnh bị bỏ quên bên một quả đồi, con đường đằng sau nhà nghỉ dẫn đến một dòng suối róc rách, chỗ trốn bên dưới toà vọng lâu Hy Lạp, cái ao hoa súng đầy ếch, một bãi rác cũ nơi có thể đào thấy đủ loại nồi niêu xoong chảo, và vào một ngày đặc biệt nóng nực, cậu còn chỉ cho chúng cách bật những vòi phun nước trong vườn nữa. Cả bọn, kể cả Rosalind, đúng ra phải tỏ vẻ người lớn hơn, đều nhảy vào những tia nước đang bắn toé lên, trước khi Cagney kịp chạy ra tắt vòi phun nước đi, nhưng vì đó là Cagney nên anh chỉ cười và bảo chúng không được làm thế nữa.

Hơn hết, mỗi đứa trong bốn chị em lại có niềm vui riêng của mình. Với Batty thì là việc Cún được lên ngủ ở phòng bé mỗi đêm, và cũng đặc biệt không kém, những chuyến đi hàng ngày với Rosalind đến thăm hai chú thỏ của Cagney. Thỉnh thoảng Cagney cũng có mặt, nhưng thường thường thì không, và chị Rosalind sẽ chỉ cho phép Batty mở ô cửa lưới đủ rộng để đút hai củ cà rốt vào, rồi đứng ngoài ngắm Yaz và Carla bò ra nhai nhóp nhép. Với Jane thì ngày nào cũng được đá bóng với Skye và Jeffrey, thêm vào đó là cuốn truyện Sabrina Starr đang ngày càng thêm ly kỳ. (Sabrina đã dùng khí cầu bay đến thăm Arthur vài lần nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để giúp cậu trèo ra khỏi cửa sổ.) Với Skye, khoảng thời gian thích thú nhất là khi em chạy nhảy nô đùa khắp vườn với Jeffrey vào ban ngày và ngồi yên tĩnh trong căn phòng trắng tinh gọn gàng của em vào ban đêm. Còn Rosalind ư? Em trân trọng từng buổi sáng sớm khi Cagney đến tưới nước cho bụi hồng Fimbriata và ở lại sau đó để ngồi nói chuyện trên hàng hiên. Nhờ vận dụng Quy Tắc Thứ Nhất khi Nói Chuyện với Con Trai của Anna – hỏi thật nhiều – Rosalind đã biết rất nhiều về Cagney. Ví dụ như chuyện anh đang dành dụm tiền để đi học đại học, vì anh muốn trở thành thầy giáo dạy lịch sử và huấn luyện viên bóng chày ở một trường cấp ba. Và khi đã làm được những việc ấy rồi, anh sẽ mua một ngôi nhà ở thôn quê, lập gia đình và có thật nhiều con, đủ để lập một đội bóng rổ (đội bóng chày thì nhiều quá), và trong thời gian rãnh rỗi, anh sẽ viết sách về cuộc Nội Chiến. Đêm nào Rosalind cũng cẩn thận viết vào thư tất cả những gì Cagney đã nói để gửi cho Anna.

Vậy là tuần lễ ấy trôi qua, mỗi ngày qua lại vui hơn ngày trước, và ai cũng nghĩ kì nghĩ hoàn hảo ở Arundel sẽ kéo dài mãi mãi.

Thế rồi bữa tiệc sinh nhật đến.

- Cười lên nào các con! – Ông Penderwick gọi và bấm cái nút trên chiếc máy. Chẳng thấy gì cả.

- Nút kia cơ mà bố - Rosalind nói.

- À, đúng rồi. – Ông ngó qua cặp kính, xem lại chiếc máy ảnh. Lần này thì một tia sáng loé lên.

- Chụp lại một cái nữa đi bố. Ban nãy Cún không cười – Batty nói.

- Nó không đáng được cười, - Skye lầm bầm. Nửa tiếng trước, Cún đã nôn lên đôi giày màu bạc của Skye – hay đúng hơn là của bà Tifton. Rosalind đã cọ sạch, nhưng bây giờ cứ mỗi lần Skye bước đi là đôi giày lại kêu loét nhoét.

- Đầu gối của con có bị lộ không ạ? – Jane hỏi. đầu gối em bị xước trong buổi đá bóng lúc sáng.

- Chị đã bảo rồi, váy của em đủ dài để che đi chỗ xước mà, - Rosalind nói.

- Được rồi, lại nào, - ông Penderwick nói. Lại một tia sáng nữa loé lên.

- Khoan đã bố! Batty vừa quay bên kẹo cao su về phía máy ảnh, - Rosalind kêu lên. Sáng hôm đó Batty bị dính kẹo cao su lên tóc, và mặc dù Rosalind đã cố cắt chỗ tóc dính đi thật khéo, mái tóc quăn của Batty vẫn có một khoảng trống nhìn khá là kì cục.

- Nào lần cuối cùng đây. Vincit qui patitur, - ông Penderwick nói.

- Chú ý nào! – Rosalind gọi.

- Đẹp lắm, - ông P nói khi chiếc máy ảnh loé lên lần nữa. – Đúng là bốn nàng công chúa của bố.

- Rosalind lo lắng liếc nhìn ba cô em. Quả là trông chúng rất xinh. Skye có vẻ rất thanh lịch mà không điệu đà chút nào trong chiếc váy đen, và Jane thì thích chiếc váy thuỷ thủ của mình đến nỗi em cứ xoay người cho váy xoè ra như cái ô. Cố nhiên Batty vẫn đeo đôi cánh, nhưng bác Churchie đã chọn loại vải màu bàng sáng để may váy cho bé, nói rằng nếu cô bé nhất quyết muốn làm một con bọ thì hãy để bé làm một con bọ có màu sắc thật rực rỡ. Rosalind thì hy vọng là bản thân em trông cũng không đến nỗi nào. Chiếc váy kẻ sọc của em rất vừa vặn, em còn uốn tóc lên đỉnh đầu. Em cũng bôi cả môi son nữa, nhưng rồi lại lau đi trước khi xuống nhà. Anna tin rằng tô son môi nhìn sẽ rất ngớ ngẩn, ít nhất là cho đến khi lên lớp tám.

- Tất cả sẵn sàng chưa? – Em hỏi. – Ai cầm quà cho Jeffrey đấy?

- Em – Jane đáp, nhấc lên một chiếc túi to tướng.

- Tất cả nhắc lại các quy tắc xem nào, - Rosalind nói.

- Phải nói xin phép và cám ơn, đặt khăn ăn lên lòng, không được cãi lại hay nhăn mặt với bà Tifton – Jane và Batty nói.

- Skye? – Rosalind nhắc.

- Em nhớ rõ các quy tắc mà, - Skye đáp.

- Cún muốn đi cùng bọn mình đấy, - Batty nói, và Cún sủa lên để ủng hộ bé. – Nó bảo nó sẽ trốn ra nếu mình không đưa nó đi cùng. – Cố gắng vượt ngục gần đây nhất của Cún là đào bên dưới hàng rào. Nó chưa trốn ra được nhưng ông Penderwick đã mất rất nhiều thời gian để lấp những cái hố lại.

- Đừng lo cho Cún, - ông Penderwick nói. – Bố và nó sẽ làm một cuộc thám hiểm để đi tìm cây Rudbeckia laciniata [15] .

- Bố không buồn vì phải ăn tối một mình chứ ạ? – Jane hỏi.

- Không sao đâu. Cún và bố sẽ ăn xúc xích. Các con đi vui vẻ và bảo Jeffrey là bố chúc sinh nhật nhé.

Mấy chị em đi đường vòng đến Arundel, vì Rosalind sợ sẽ làm rách hết quần áo đẹp nếu chui qua đường hầm ở hàng rào. Khi vào đến vườn, chúng vòng qua toà vọng lầu Hy Lạp để giấu túi quà – mấy chị em đã nhất trí sẽ tặng quà cho Jeffrey sau bữa tiệc, khi không có mặt bà Tifton – rồi đi ra phía sau dinh thự để đến chỗ cửa bếp. Chúng muốn khoe với bác Churchie thành quả công trình may vá của bác.

- Bác Churchie ơi, bọn cháu đây, - Rosalind gõ cửa và cất tiếng gọi.

Nhưng người ra mở cửa lại là Cagney.

- Ái chà, các em trông xinh quá.

- Ngoại trừ đôi giày của em, - Skye nhún từ chân nọ sang chân kia để cho Cagney nghe tiếng loét nhoét chúng phát ra. – Chúng bị ướt là do lỗi của Cún đấy.

Thôi được. Ngoại trừ đôi giày của Skye ra thì các em trông rất xinh, - anh cười với Rosalind, làm em đỏ bừng mặt, rồi lại thầm ước rằng mình đã không đỏ mặt như thế.

- Cagney, cháu dẫn các em vào đây đi, - bác Churchie từ trong bếp gọi với ra.

Bốn chị em bước vào bếp và thấy không chỉ có bác Churchie đang trộn một bát salát to tướng mà cả bác Harry đang dựa vào bồn rửa ăn một ổ bánh mì kẹp thịt nữa. Hôm nay bác mặc chiếc áo màu vàng.

- Bác đến để xem buổi trình diễn thời trang đây, - bác nói.

- Các cháu đừng có nghe lời ông ấy. Ông ấy và Cagney chỉ đến để chén thôi. Giờ để bác ngắm các cháu nào.

Chúng xếp thành một hàng, Jane nhún chân chào, rồi xoay một vòng.

- Trông các cháu xinh tuyệt, chẳng khác nào hoa đang nở rộ.

- Nhờ có bác đấy, bác Churchie ạ, - Rosalind nói. – Bọn cháu thích những cái váy này lắm.

- Trông chúng xinh quá, phải không ông Harry?

- Chắc chắn rồi, - bác Harry chộp lấy một ổ bánh nữa.

- Jeffrey đâu ạ? – Skye hỏi.

- Ở trong phòng ăn với bà Tifton và ông Dupree, - bác Churchie đáp.

- Người yêu của bà ấy, - Jane thì thầm với Skye.

- Đúng thế. Bà Tifton bảo bác khi nào các cháu đến thì dẫn các cháu vào đó.

- Ôi trời ơi, - Rosalind kéo chiếc cổ áo kiểu thủy thủ của Jane cho thẳng lại và kéo một lọn tóc quăn của Batty che đi chỗ kẹo cao su.

- Các em sẽ ổn thôi, - Cagney nói. Anh giơ ngón tay cái lên với Rosalind, nhưng em cố hết sức không để ý, vì không muốn lại đỏ mặt lần nữa.

- Bà ấy làm gì bọn mình được cơ chứ? – Skye nói. – Mình đi gặp Jeffrey thôi.

Bác Churchie dẫn mấy chị em qua phòng chứa đồ ăn, đi dọc hành lang một đoạn ngắn và dừng lại bên ô cửa rộng.

- Đây rồi. Các cháu vào đi và cư xử cho ra dáng nhé, - bác hôn lên má mỗi đứa một cái, rồi khuất vào trong bếp.

Jane ngó vào qua cánh cửa và thì thào.

- Bọn họ đang đứng ở cuối một căn phòng dài, dài lắm.

Rosalind nắm chặt tay Batty – em biết Batty tội nghiệp muốn có mặt bất kỳ nơi nào khác hơn là nơi này – rồi bước qua ngưỡng cửa. Lần này thì quả là Jane đã không phóng đại. Phòng ăn dài đến nỗi nhóm người đứng ở cuối phòng nom nhỏ xíu như mấy con búp bê. Hay đúng hơn là lưng của mấy con búp bê, vì cả ba người đều không quay mặt về phía mấy chị em. Rosalind ngần ngừ. Rón rén đi dọc căn phòng dài bất tận này và đến sau lưng bà Tifton thì không hay chút nào.

- Mình hét lên chào họ đi, - Skye nói.

- Như thế sẽ không gây được ấn tượng tốt đâu, - Rosalind nói.

- Sarbina Starr và các bạn đồng hành của cô bé quá kiêu hãnh nên không muốn lẻn đến sau lưng kẻ địch của họ, - Jane tường thuật.

- Mình đi về đi, - Batty nói.

- Bọn mình là người hay là chuột thế? – Skye vươn thẳng người lên, vai bạnh ra, để chứng tỏ rằng ít nhất thì em cũng không phải là một chú chuột nhút nhát.

- Em nói đúng, - Rosalind nói. – Tiến lên nào.

Vậy là chúng bước tới, Rosalind đi trước với Batty, theo sau là Skye và Jane. Một bước, hai bước, chúng tiến về phía trước, nhưng ba người ở cuối phòng vẫn không quay lại. Tám bước, chín bước, mười bước, chúng vẫn tiếp tục đi xuôi căn phòng dài, yên lặng như tờ ấy. Có lẽ nó còn im lặng hơn nữa nếu không có đôi giày của Skye. Hình như càng đến gần bà Tifton thì đôi giày của Skye càng lêu loét nhoét to hơn, như một con sứa khổng lồ có chân vậy. Rosalind nhìn Skye vẻ van xin, nhưng Skye nhăn mặt và lắc đầu – em không làm thế nào được.

Ba người đứng ở cuối phòng giờ nhìn đã rõ ràng hơn. Bà Tifton mặc một chiếc váy màu tím rất cầu kỳ và cả ông Dexter lẫn Jeffrey đều mặc complê. Jeffrey trông như đang bị kéo trĩu xuống bởi một vật gì đó đeo trên vai cậu, một vật to tướng màu nâu, dài xuống đến tận sàn nhà.

- Anh Jeffrey đeo khúc gỗ ấy làm gì thế? – Batty hỏi.

- Chị không nghĩ đấy là khúc gỗ đâu, - Rosalind nói.

- Trông nó giống khúc gỗ mà.

Ba tư, ba lăm, ba sáu bước.

Thế rồi Jeffrey ngoái nhìn lại. Trong một giây ngắn ngủi. Rosalind nhìn thấy vẻ sầu não trên mặt cậu, nhưng rồi nó biến đi ngay và cậu mỉm cười. Một cách chậm rãi và thận trọng, cậu quay lại cùng với vật màu nâu to tướng nọ. Cho dù nó là gì chăng nữa thì nó cũng rất nặng, và giờ được giấy sau lưng cậu, nó càng có vẻ bí hiểm hơn.

- Mẹ, các bạn nhà Penderwick đã đến rồi ạ, - mấy chị em nghe thấy cậu nói.

Bà Tifton quay lại nhìn chúng.

Và ngay lập tức cả bốn chị em đều ước là bà ta sẽ lại quay đi. Bước dọc căn phòng dài này và đến sau lưng bà ta không là gì so với việc phải chịu đựng cái nhìn của bà. Ôi chao, một cái nhìn mới đáng sợ làm sao! Mấy chị em sau đó đã cố miêu tả lại cho bố. Nó như thép vậy, Rosalind nói. Không, như một con diều hâu chứ, Skye bảo. Nhìn là biết ngay bà ấy không thích thú vật, Batty nói. Trông bà ấy giống hệt Nữ hoàng xứ Narnia, không phải Nữ hoàng Susan hay Nữ hoàng Lucy đâu, mà là bà nữ hoàng đã biến mọi thứ thành băng tuyết ấy, Jane lại nói thế. Nhưng bà ấy cũng không phải là không xinh đẹp, Rosalind nói thêm. Xinh đẹp ấy à, phải, Skye nói, trông như thể mặt bà ấy sẽ vỡ vụn ra nếu bà ấy cất tiếng cười vậy.

Tóm lại thì bà Tifton là một người mà ta không muốn nói chuyện cùng chút nào, chứ đừng nói gì đến chuyện cùng ăn tiệc, và nếu không vì Jeffrey thì Rosalind đã bảo các em quay lại và dẫn chúng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng rồi. Nhưng chúng không thể bỏ Jeffrey lại như thế được, nhất là lại vào sinh nhật của cậu.

Thế là chúng tiếp tục đi tới. Bốn chín, năm mươi, năm mốt, năm hai, và cuối cùng là năm ba.

- Dừng lại, - Rosalind thì thào, và cả bọn dừng lại.

- A! – Bà Tifton mở lời, rồi ngừng lại một chút, nhưng cái một chút ấy kéo dài chẳng khác gì một tiếng đồng hồ, trong khi bà ngắm nghía các cô bé nhà Penderwick. – Vậy ra đây là các cô bé mà cậu con trai tôi suốt ngày chơi cùng. Anh nghĩ sao, Dexter? – Bà quay sang người đàn ông đang đứng cạnh bà.

Ông Dexter khá điển trai – mấy chị em sau đó đều nhất trí về điểm này – với mái tóc sẫm màu hơi điểm bạc ở thái dương và một bộ ria rất đạo mạo. Nhưng thật đáng tiếc, ông ta có vẻ biết thừa là mình đẹp trai đến mức nào.

- Rất dễ thương, - ông ta nói. Rồi ông ta cười điệu. Rosalind đã từng thấy người khác cười điệu rồi, nhưng em chưa từng thấy cái cười điệu nào lại có vẻ điệu đàng đến thế. Một lần nữa em lại nghĩ đến chuyện bỏ chạy – cho dù đó là một ý nghĩ thật hèn nhát – nhưng rồi em liếc sang Jeffrey và trông thấy vẻ sầu não đã trở lại trên mặt cậu. Em giơ ngón tay cái lên, như anh Cagney đã làm với em, và Jeffrey tặng cho em một nụ cười.

- Jeffrey, con giới thiệu đi, - bà Tifton nói.

- Đây là Rosalind, - Jeffrey nói. – Chị ấy lớn nhất.

- Xin chào Rosalind, - bà Tifton nói. – Thật là một chiếc váy đáng yêu.

Rosalind chết điếng người. Em phải làm gì bây giờ? Có nhiều chuyện phải lo quá, nên em đã quên bẵng mất là bà Tifton có thể nhận ra những chiếc váy cũ của mình.

- Chị lấy được nó từ thùng đồ từ thiện của Đội quân Cứu Tế. Phải vậy không, chị Rosy? – Skye nói.

- Đúng vậy, - Rosalind nói, và mặc dù rất biết ơn Skye đã nhanh trí cứu em, em vẫn nghĩ chuyện Đội quân Cứu Tế là hơi quá đáng.

Có vẻ bà Tifton cũng nghĩ như vậy.

- Ồ, - bà ta nói, và lại càng có vẻ cứng nhắc hơn trước.

- Kia là Skye, Jane và Batty, - Jeffrey nói nhanh.

- Còn đây là ông Dupree, - bà Tifton đặt tay lên tay ông Dexter vẻ sở hữu. – Jeffrey, sao con không cho các chị em nhà Penderwick xem quà sinh nhật của con nhỉ?

- Được ạ. – Jeffrey nói, có vẻ chẳng lấy gì làm thích thú, và xoay lưng lại, kéo cái gánh nặng trên lưng cậu về phía trước. Đó không phải là một khúc gỗ. Đó là một cái túi lớn bằng da đựng gậy đánh gôn.

- Đặt nó xuống, Jeffrey, và cho chúng ta xem mấy cây gậy đi, - bà Tifton nói.

Jeffrey kéo chiếc dây đeo tuột khỏi vai và bước sang một bên. Cái túi ngả nghiêng một chút, suýt đổ xuống, nhưng Jeffrey kịp thời nắm được cái dây đeo. Cậu lôi một cây gậy nửa phần ra khỏi túi.

- Đây là cái bạt. Nó dùng để đánh bóng.

- Tớ không biết là cậu thích chơi gôn đấy, Jeffrey, - Skye nói.

- Ờ… - Jeffrey lúng túng.

- Đó là một cái túi đựng gậy đánh gôn rất đẹp, - Rosalind vội nói.

- Một cái túi xứng với các vị vua, - Jane nói theo.

- Ông Dupree đây là một tay gôn rất xuất sắc. Ông ấy đã thu xếp cho Jeffrey học đánh gôn ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời, - bà Tifton nói.

- Một câu lạc bộ xứng với các vị vua, - Jane nói.

- Chỉ dành cho các vị vua là thành viên của nó thôi, - ông Dexter vuốt râu vẻ tự mãn. – Đó là một câu lạc bộ tư nhân mà.

- Một câu lạc bộ tư nhân xứng với… - Jane ngừng lại giữa chừng vì bị Skye thúc nhẹ vào sườn. Rosalind hy vọng là bà Tifton không nhìn thấy cú thúc ấy, nhưng em nghĩ nó là một cú thúc cần thiết. Jane rõ ràng là đang rơi vào tình trạng hoảng-quá-nên-nói-linh-tinh.

- Jeffrey, con dẫn mọi người vào bàn đi, - bà Tifton nói.

Jeffrey buông cái dây đeo vai ra và quay đi. Chiếc túi lại ngả nghiêng, và mặc dù Skye đã cố nhào tới, em vẫn không kịp đỡ. Chiếc túi đổ nhào xuống sàn, suýt nữa thì đôi giày cao gót của bà Tifton đã phải chịu trận.

- Jeffrey, vì Chúa, con phải cẩn thận hơn chứ! – Bà nói. – Mấy cây gậy này đắt tiền lắm đấy.

- Con xin lỗi ạ, - Jeffrey nói, hì hục kéo cái túi lên. Cậu kéo lê nó ngang qua căn phòng và dựng nó vào một góc.

- Được rồi! – Bà Tifton nói. – Giờ thì ta có thể ngồi vào bàn được rồi. Anh Dexter, rót cho em một ly vang đi nào.

Bàn tiệc không dài như căn phòng, nhưng dù sao thì nó vẫn quá dài so với số người ít ỏi ngồi ăn – bày chỗ ngồi với bát đĩa sứ và khăn ăn đăngten được xếp ở một đầu bàn nom thật trơ trọi, trong khi phần mặt bàn bóng lộn, rộng mênh mông còn lại thì trống trơn. Chỗ ngồi ở đầu bàn là dành cho bà Tifton, và bà bắt Jeffrey ngồi cạnh bà ở ghế bên phải, còn ông Dexter ngồi bên trái. Jeffrey dẫn Rosalind đến chiếc ghế bên cạnh ông Dexter, và Batty, vẫn đang nắm chặt tay Rosalind, liền ngồi xuống bên chị. Thế là Skye và Jane phải giành nhau chỗ ngồi cạnh Jeffrey, nhưng hai đứa giải quyết tranh chấp bằng cách để Skye ngồi chỗ ấy trong bữa ăn chính và Jane ngồi trong bữa tráng miệng.

Rosalind không thích thú việc phải ngồi cạnh ông Dexter tự mãn, nhưng em cũng không muốn để bất kỳ cô em gái nào ngồi cạnh ông ta. Để tránh ông ta, em quay sang Batty vừa kịp lúc đôi cánh bướm của bé biến mất bên dưới gậm bàn. Em vội chộp lấy đôi cánh trước khi chúng biến đi và kéo Batty ngồi lại lên ghế.

- Ngồi yên trên ghế đi, - em thì thầm.

- Em không thích ngồi trên này, - Batty nói.

- Chị cũng không thích. Nhưng em phải ngồi yên.

Rosalind nhìn hai cô em ở phía bên kia bàn. Skye đang nói chuyện với Jeffrey và gõ gõ cái thìa vào ly nước bằng pha lê của em – lạy trời đừng để nó làm vỡ cái ly, Rosalind cầu nguyện – còn Jane thì đang chăm chăm nhìn lên trần nhà. Nó đang nhìn cái gì vậy? Ngước nhìn lên, Rosalind kinh ngạc thấy khắp trần nhà vẽ hình những người đàn ông và phụ nữ vận toga [16] đang nằm ưỡn ẹo ăn những chùm nho.

- Nó đáng giá cả một gia tài đấy, - ông Dexter nói. Rosalind giật mình.

- Cái gì cơ ạ?

- Cái trần nhà ấy mà. Một họa sĩ người Pháp đã nằm ngửa lên giàn giáo để vẽ nó, giống như Michelangelo đã làm ở Nhà nguyện Sistern. Cụ nội của bà Tifton đã tốn cả bạc triệu cơ đấy.

Rosalind đã được học ở lớp Mỹ thuật về chuyện Michelangelo vẽ trần nhà ở một nơi nào đó, mặc dù Nhà nguyện Sistern nghe không đúng lắm [17] . Nhưng em biết không lịch sự chút nào khi chỉnh lại một người lớn, ngay cả đó là một người không lấy gì làm thông minh, vì vậy em quyết định không chú ý đến ông Dexter cũng như những người mặc toga trên đầu em. Thay vào đó, em ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường phòng ăn. Phần lớn chúng là những bức chân dung, và qua cái vẻ kiêu kỳ trên mặt họ, em đoán tất cả là họ hàng nhà bà Tifton. Nhất là người đàn ông có gương mặt nghiêm khác sau lưng Skye. Ông ta mặc một bộ quân phục màu xanh ôliu đính đầy huân chương và nom như thể ông ta ăn sáng bằng đinh vậy.

- Rosalind, đó là chân dung của tướng Framley, người cha thân yêu của ta đấy, - bà Tifton nói. – Cháu thấy ai trông giống hệt ông ấy nào?

- Bà ạ? – Rosalind nói, lòng thầm ước người ta để cho em yên.

- Ta ấy à? – Bà Tifton cất một tiếng cười ngắn. – Tất nhiên là không rồi. Ý ta là Jeffrey kìa. Nó đúng là giống ông ngoại như tạc.

Skye khịt mũi, còn Jane nhìn từ bức chân dung sang Jeffrey rồi lại từ Jeffrey sang bức chân dung vẻ nghi ngờ. Rosalind nín thở, vì em biết rất có thể một trong hai đứa sẽ buột mồm ra rằng bà Tifton cần phải đi khám mắt. Nhưng không đứa nào nói gì, bởi vì đúng lúc đó bác Churchie bước vào phòng, đẩy một chiếc khay bằng bạc có bánh xe.

- Bữa tối đã sẵn sàng rồi, - bác vui vẻ nói.

Trong vòng vài phút sau đó, Rosalind có thể thư giãn một chút. Bác Churchie đi đi lại lại, dọn ra những món ăn ngon tuyệt và nói đủ chuyện, nào là hẳn mọi người đã đói lắm rồi, nào là mọi người trông thanh lịch ra sao, nào là không phải ngày nào cũng là sinh nhật lần thứ mười một, nào là mọi người hãy cẩn thận đừng để dây thức ăn lên đôi cánh của cô bé, câu cuối cùng này được kèm theo một cú véo yêu lên má Batty. Nhưng rồi bác Churchie lại đi ra, và Rosalind lại bắt đầu lo lắng. Em biết bữa tiệc khó có thể trôi qua trong thanh bình mà không có chuyện lộn xộn nào. Chỉ trừ phi không ai mở miệng nói câu nào thì may ra chúng mới được an toàn.

Như thể đọc được suy nghĩ của Rosalind và không đồng tình với quan điểm ấy, bà Tifton liền mở đầu câu chuyện.

- Các cô bé, ta phải xin lỗi vì không có bạn trai nào ở đây để hộ tống các cháu. Chúng ta đã hy vọng cậu bạn của Jeffrey là Teddy Robinette sẽ đến được, nhưng đúng vào phút cuối thì cậu ấy lại bị cảm lạnh.

- Jeffrey đã kể cho chúng cháu nghe về Teddy rồi ạ, - Skye nói. – Đúng không, Jeffrey?

- Ừm, - Jeffrey nói, bận bịu với chiếc khăn ăn của mình.

- Một cậu bé đáng yêu đến từ một gia đình danh giá, - bà Tifton nói. – Giờ thì các cháu phải kể cho ta nghe về bản thân mới được. Ta muốn biết tất cả về bạn của Jeffrey. Hãy bắt đầu với Skye nào, - bà nhìn Jane.

- Cháu là Jane ạ, - Jane nói.

- Xin lỗi, - bà Tifton nói. – Nhưng các cháu đông quá.

- Cháu chơi bóng đá, - Jane nói, liếc nhìn Rosalind và cô chị gật đầu vẻ động viên. – Cháu viết sách nữa. Ngay lúc này cháu đang viết một quyển về…

- Hay quá nhỉ, - bà Tifton ngắt lời em. – Mà ông Dupree đây làm việc trong ngành xuất bản đấy. Có thể ông ấy sẽ cho cháu được một vài lời khuyên chăng?

- Thật ạ? – Jane hỏi.

- Tất nhiên rồi, cô bé, - ông Dexter nói. – Đem quyển sách của cháu đến cho ta xem khi nào cháu viết xong nhé.

- Ôi! Cháu sẽ đem đến! Cảm ơn ông ạ! – Jane hớn hở nói, mặt rạng rỡ. Tim Rosalind trĩu xuống. Em rất ghét khi những người không đáng tin hứa hươu hứa vượn và chẳng bao giờ chịu giữ lời.

- Thế còn cháu thì sao, Rosalind? – Bà Tifton hỏi.

- Ta cá là cô bé muốn trở thành một người mẫu thời trang, - ông Dexter nói, khoe cả hàm răng.

- Người mẫu ấy à! – Skye kêu lên.

Skye lại mất bình tĩnh rồi. Rosalind biết vậy, và thật ra em không quan tâm nữa. Nhưng em vẫn tìm cách ngăn cô em gái lại.

- Có sao đâu, - em nói.

- Có sao chứ, - Skye nói. – Không ai trong số chị em mình sẽ đi làm một việc ngu ngốc như làm mẫu thời trang cả.

Với những tia mắt hình dao găm ném về phía Skye, bà Tifton uống cạn ly rượu vang và tự rót cho mình một ly nữa.

- Thế thì xin cho chúng ta biết, cháu sẽ làm gì?

Skye không hề tỏ vẻ lúng túng.

- Cháu sẽ trở thành một nhà toán học hoặc cũng có thể là một nhà vật ký học thiên thể. Jane thì sẽ trở thành một nhà văn, tất nhiên, còn chị Rosalind thì chưa quyết định gì, nhưng bố cháu nói chị ấy sẽ có thể trở thành một nhà ngoại giao rất giỏi.

- Và ta tin rằng cô em út của các cháu sẽ trở thành Tổng thống Mỹ? – Bà Tifton nói.

Mọi người quay sang nhìn Batty, bé bèn cố giấu mình sau bình nước.

- Nó muốn trở thành bác sĩ thú y, - Jane nói. – Nhưng bố cháu nghĩ nó sẽ trở thành một phụ nữ Phục Hưng.

- Có nghĩa là một người giỏi rất nhiều thứ khác nhau, - Skye giải thích.

- Ông Dupree và ta biết thế nghĩa là gì, Jane ạ, - bà Tifton nói.

- Cháu là Skye.

- Trời xanh, mắt xanh, - Jane nói. – Như thế để nhớ được chị ấy. Bà thấy đấy, ba đứa bọn cháu thì đều mắt nâu cả.

Bà Tifton nhìn Jane như thể mắt Jane màu tím và có sọc vàng vậy, rồi nói:

- Anh Dexter này, có thể chúng ta không biết về vật lý thiên thể nhiều lắm, nhưng ít ra thì chúng ta cũng biết rõ Jeffrey lớn lên sẽ làm gì.

- Chúng cháu cũng biết. Một nh… ui da! – Skye kêu lên. Jeffrey đã co chân đá em bên dưới gậm bàn.

- Ông ngoại nó và ta đã lập kế hoạch từ rất lâu rồi, từ hồi Jeffrey còn bé kia. Nó sẽ vào học ở Học viện Quân sự Pencey, sau đó là West Point [18] , giống như ông ngoại nó, và nó sẽ là một người lính như ông ngoại. Và rồi một ngày kia, Jeffrey cũng sẽ trở thành một vị tướng dũng cảm và được kính trọng, - bà Tifton quay người trên ghế và nâng cốc về phía bức chân dung của Tướng Framley. – Xin chúc mừng sức khỏe ba. Tất cả chúng con đều rất nhớ ba.