← Quay lại trang sách

Chương 9 TIN DỮ

TỚ ĐÃ CỐ NGĂN CÁC CẬU ĐẾN dự tiệc mà các cậu có chịu nghe đâu. Tớ đã biết trước là mọi chuyện sẽ tệ lắm mà, - Jeffrey nói. Cậu và bốn chị em đang ngồi trên hàng hiên lát đá chạy vòng quanh Dinh thự Arundel. Chúng chạy ra khỏi phòng ăn ngay khi có thể, có nghĩa là phải đợi mãi đến khi ăn xong cả bữa chính lẫn chiếc bánh sinh nhật. Không đứa nào còn ngon miệng được sau tuyên bố của bà Tifton, nhất là với bức chân dung của vị tướng già dữ tợn nhìn xuống chúng như một lời cảnh báo đáng sợ - Một Ngày Kia Jeffrey Sẽ Giống Hệt Ta.

- Bữa tiệc cũng đâu có tệ đến thế, - Jane nói.

- Có đấy, - Skye cãi. – Jeffrey nói đúng.

- Suỵt! Họ nghe thấy em bây giờ, - Rosalind ngó qua những cánh cửa kiểu Pháp nhìn vào phòng ăn. Bà Tifton và ông Dexter vẫn đang ngồi bên bàn uống cà phê.

- Tớ không cần biết họ có nghe thấy bọn mình không, - Jeffrey nói. – Dù là bữa tiệc sinh nhật tồi tệ nhất trên đời. Lẽ ra các cậu không nên đến. Tớ thấy thật là nhục nhã.

- Cũng một phần là do lỗi của bọn chị nữa, - Rosalind nói. – Bọn chị đã làm mẹ em bực mình.

- Chính là Jane với cái câu lạc bộ ngoài trời xứng với các vị vua của nó, - Skye nói.

- Thế còn chị với môn vật lý thiên thể của chị thì sao? – Jane vặc lại.

- Thật ra tớ lại thấy thích phần ấy, - Jeffrey nói, cái nhíu mày của cậu đã biến đâu mất.

- Cậu chưa bao giờ nói với bọn tớ về Học viện Quân sự Pencey cả, - Jane nói.

- Tớ không thích nhắc đến nó, - Jeffrey lại nhíu mày. – Với lại, ông ngoại tớ mãi đến năm mười hai tuổi mới vào học ở đấy, nên mẹ tớ nói tới cũng có thể đợi đến khi đủ mười hai tuổi. Trong vòng một năm ấy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có thể mẹ tớ sẽ quên chuyện này đi, phải không?

- Chắc chắn rồi, - tuy nói thế nhưng trông Jane chẳng có vẻ chắc chắn chút nào.

- Em không nói với mẹ là em không muốn đi hay sao? – Rosalind hỏi.

- Mỗi khi em định nói thì mẹ lại tuôn ra một tràng nào là ông ngoại em tuyệt vời thế nào, nào là em giống ông ra sao. Chị thấy em có vẻ nhà binh tí nào không chứ?

- Không, - Skye quả quyết.

- Nhưng cũng không có nghĩa là cậu không thể trở thành một người hùng dũng cảm hay đại loại thế, - Jane nói.

- Cảm ơn cậu, nhưng tớ ghét phải ra trận, - Jeffrey ngồi phịch xuống một băng ghế đá. – Còn gôn chứ! Tớ ghét cả gôn nữa. Thật không thể tin được là mẹ lại mua cho tớ những cây gậy gôn ngu ngốc ấy. Từ giờ tớ sẽ phải chịu tra tấn vì những bài học ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời. Sao không giết tớ luôn cho rồi.

Batty ngồi xuống bên cạnh Jeffrey.

- Anh đừng buồn. Bọn em đem cho anh nhiều quà lắm đấy.

Trong khi Jane chạy đi lấy túi quà thì Rosalind tìm cách làm Jeffrey vui lên bằng việc kể cho cậu nghe chuyện Cún nôn lên giày của Skye như thế nào. Skye và Batty giúp đóng lại cảnh ấy, với Batty đóng vai Cún và Skye đóng vai chính mình, chạy lên chạy xuống hàng hiên với đôi giày kêu loét nhoét đầy kịch tính. Chúng làm cậu bé quên đi Pencey và những cây gậy đánh gôn – trong một thoáng, chúng nghĩ cậu còn sắp cười phá lên nữa – đúng lúc ấy thì Jane xuất hiện.

- Quà của cậu đây, gói bọc hẳn hoi nhé, - Jane đặt cái túi to tướng ở dưới chân Jeffrey.

- Nhưng không có thiếp mừng sinh nhật, - Rosalind nói.

- Bọn em có một cái, nhưng Cún ăn mất, - Batty nói.

Món quà đầu tiên là một quyển sách của Rosalind và Jane – cả ông Penderwick nữa, vì hai chị em đã hết tiền tiêu vặt, Jane kể với Jeffrey như vậy – viết về những nhạc trưởng nổi tiếng thế giới, với rất nhiều ảnh của họ và dàn nhạc. Jeffrey nghĩ rằng đây là một món quà tuyệt vời. Tuyệt hơn gậy đánh gôn nhiều , cậu nói. Món quà thứ hai là của Skye – một chiếc mũ rằn ri màu nâu pha xanh giống hệt cái của em. Jeffrey đội ngay nó lên đầu và trông vui hơn hẳn.

Món quà thứ ba là của Batty, mà chỉ có Rosalind biết là gì. Jeffrey đưa gói quà lên tai và lắc, nhưng không nghe thấy gì.

- Cái gì thế? – Cậu hỏi.

- Anh mở ra đi, - Batty nói, vặn vẹo người vì phấn khích.

- Con thú, rau cỏ, hay là khoáng vật? – Cậu hỏi.

- ANH MỞ RA ĐI! – Batty hét lên, suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế.

Đó là một bức ảnh của Cún được lồng khung.

- Ôi, cảm ơn em, - Jeffrey tặng cho Batty một nụ cười thật tươi. – Anh thích lắm.

- Nhưng, Batty này, - Jane nói. – Đấy là bức ảnh của Cún em thích nhất, em vẫn để nó bên cạnh giường mà.

- Nó nói nó muốn tặng cho Jeffrey. Chị đã hỏi đi hỏi lại nó đến bốn lần cơ. Phải thế không, Batty? – Rosalind nói.

- Phải ạ. Mà biết đâu thỉnh thoảng anh ấy sẽ cho em mượn lại, - Batty nói.

- Batty! Em không được nói thế! – Rosalind kêu lên, rồi Jeffrey ôm lấy Batty và cù bé cho đến khi bé phải cười thét lên. Jane nhìn như cũng muốn tham gia, nhưng Skye giơ một tay lên và bảo tất cả im lặng.

- Tớ nghe có tiếng nhạc.

Cả bọn cùng lắng nghe. Tiếng nhạc dường như vọng ra từ một ô cửa kiểu Pháp khác ở phía cuối hàng hiên.

- Ở trong phòng khách đấy, - Jeffrey nói. – Mình đi xem đi!

Năm đứa trẻ rón rén men theo hàng hiên và nhòm vào phòng khách. Lúc này trời đã sâm sẩm tối nên người ngồi trong nhà không thể nhìn thấy bọn trẻ, nhưng chúng lại có thể thấy họ rõ mồn một.

Bà Tifton và ông Dexter ở trong phòng khách, họ đang khiêu vũ.

- Đấy là điệu vanxơ, - Jeffrey thì thầm.

- Sao cậu biết? – Skye thì thầm hỏi lại.

- Năm ngoái mẹ bắt tớ phải học khiêu vũ. Để tớ chỉ cho cậu nhé. – Jeffrey nắm tay Skye. – MỘT, hai, ba. MỘT, hai, ba. – Cậu bước tới theo nhịp nhạc và đâm sầm vào Skye. – Cậu phải bước lui lại khi tớ bước tới chứ. Như thế mới gọi là khiêu vũ.

- Thôi quên đi, - Skye nói. – Cậu dạy cho Rosalind ấy.

Jeffrey nắm tay Rosalind và thử lại.

- MỘT, hai, ba. MỘT, hai, ba. – Lần này thì được, và hai đứa cùng khiêu vũ dọc hàng hiên.

Jane liền ôm lấy Batty và đẩy bé bước lui.

- MỘT, hai, ba. MỘT, hai, ba. Chị em mình cũng biết khiêu vũ rồi! – Em thì thào vẻ phấn khởi, và vì quên mất không nhìn xem mình đang tiến đi đâu, em đẩy Batty nhào vào một chậu hoa khổng lồ. Cả hai chị em ngã lăn ra đất, cười như nắc nẻ.

Ngay lập tức từ cánh cửa kiểu Pháp. Skye vụt tới, xô Jane với Batty khỏi hàng hiên.

- Trốn đi! – Em rít lên với Rosalind và Jeffrey. Trong nháy mắt, cả năm đứa đã nhảy khỏi hàng hiên và núp sau một bụi cây rậm rạp. Chúng nghe thấy tiếng bà Tifton và ông Dexter bước ra ngoài.

- Có ai ở ngoài này đâu, Brenda, - ông Dexter nói.

- Em nghĩ là em đã nghe thấy tiếng gì đó, - bà Tifton bảo.

- Chắc là Jeffrey chạy quanh với mấy cô bạn gái của nó thôi.

Skye liền giả bộ nôn ọe, làm Jeffrey suýt nữa cười phá lên, nếu như Rosalind không kịp bịt tay lên miệng cậu.

- Anh đừng nói thế. Nó còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện có bạn gái, - bà Tifton nói. – Và khi đến tuổi thì nó sẽ chọn một cô gái cùng tầng lớp với nó. Chứ đâu như mấy con bé nhà Penderwick ấy, anh có thấy chúng  nó có vẻ tầm thường quá không? Chắc chắn là không cùng tầng lớp với chúng ta rồi.

- Không ai có thể ở cùng tầng lớp với em được, em yêu ạ.

- Anh thì chỉ giỏi nịnh. – Mấy chị em gần như có có thể nghe được bà Tifton chải chuốt, vênh vang như một con công mái. – Nhưng thật tình mà nói, Dex ạ, em thấy lo không hiểu mấy con bé Penderwick ấy sẽ ảnh hưởng đến Jeffrey thế nào. Từ khi chúng nó đến đây, thằng bé cư xử khác lắm.

- Em lại lo lắng quá rồi. Chỉ vài tuần nữa là chúng nó sẽ về nhà và thằng bé sẽ quên chúng thôi. Nào, mình khiêu vũ ở ngoài này đi. – Ông Dexter nói, và trong một lúc, bọn trẻ chỉ nghe thấy tiếng gót giày của bà Tifton gõ trên đá lát hàng hiên. Một, hai, ba. Một, hai, ba.

Giờ thì trong bụi cây không còn giả vờ nôn ọe hay những tiếng cười phải nén lại nữa. Thật khó mà biết được trong số năm đứa trẻ thì đứa nào khó chịu nhất. Jeffrey có vẻ khổ sở hơn cả - mặt cậu tím ngắt vì xấu hổ - nhưng lòng tự trọng của nhà Penderwick cũng đã bị xúc phạm nặng nề. Skye nhìn như thể sẵn sàng xông vào đánh nhau, còn Rosalind thì đang giận dữ tự trách mình. Em biết rằng phải nghe người khác nói xấu mình chính là một trong những hình phạt của tội nghe trộm. Bố em đã dạy em như thế từ lâu lắm rồi. Người bố tuyệt vời của em. Ông sẽ coi thường biết bao những gì người đàn bà kia vừa nói. Tầng lớp với chả tầng liếp, ông sẽ nói vậy, nhưng có lẽ sẽ lại bằng tiếng Latinh.

Ông Dexter lại lên tiếng:

- Em thử nghĩ mà xem, Brenda, chúng mình có thể đang ở Paris lắm chứ. Em cứ nhắm mắt lại và tưởng tượng là mình đang khiêu vũ dọc sông Seine đi.

- Ôi, Paris, - bà Tifton nói, như thể bà vừa ăn một miếng kem sôcôla bạc hà vậy. – Lâu lắm rồi em chưa được đến Paris, kể từ hồi ba đưa em đến đó nhân dịp sinh nhật lần thứ mười sáu. Lâu lắm rồi em chưa được đi đâu cả.

- Chúng mình đâu chỉ dừng lại ở Paris. Mình có thể đến Copenhagen, London, Roma, Vienna, bất cứ nơi nào em muốn. Em chọn ngày đi.

- Mình đã bàn chuyện này rồi mà.

- Anh muốn bàn lại. Em còn định bắt anh đợi bao lâu nữa? Em biết anh muốn làm đám cưới và đưa em đi hưởng một tuần trăng mật tuyệt vời mà Brenda.

- Anh biết em cũng muốn làm đám cưới.

Jeffrey hít vào đánh hức một cái, to đến nỗi Rosalind sợ là mẹ cậu và ông Dexter sẽ nghe thấy. Nhưng họ chỉ biết có nhau thôi.

- Thế thì còn đợi gì nữa? Giải thích cho anh nghe đi, em yêu.

- Jeffrey…

- Đây là chuyện của chúng mình, không phải chuyện của Jeffrey.

- Giá mà em biết cái gì là tốt nhất cho thằng bé.

- Cái gì tốt nhất cho mẹ nó thì cũng tốt nhất cho nó, và anh biết rõ cái gì là tốt nhất cho mẹ nó.

Vang lên một âm thanh đáng ngờ nghe rất giống tiếng hôn. Rosalind bịt tai Batty lại và liếc nhìn Jeffrey. Cậu bé đang gục mặt vào cánh tay. Liệu cậu còn chịu đựng được thêm bao lâu nữa đây?

Tiếng nhạc ngừng và ông Dexter lại nói:

- Anh đã xem qua Học viện Pencey rồi. Em có biết là họ nhận học sinh từ khi mười một tuổi không? Sao không gửi Jeffrey đến đó luôn năm nay?

- Ý anh là tháng Chín này? Ngay tháng sau ư? Anh Dexter, thằng bé là bé cưng của em mà!

- Tất nhiên là thế rồi, nhưng nó vào học ở Pencey càng sớm chừng nào thì càng dễ được nhận vào West Point chừng ấy. Em đã nói với anh chuyện ấy có ý nghĩa với ba em đến mức nào rồi mà.

- Chuyện ấy là tất cả đối với ba em. – Giọng bà Tifton trầm xuống. – Vì ông không có đứa con trai nào để nối gót.

- Ờ, nhưng anh biết có một người rất sung sướng vì tướng Framley có một cô con gái đấy.

Tiếng hôn chùn chụt nghe phát sợ lại vang lên và kéo dài tưởng như không dứt. Khi bà Tifton và ông Dexter cuối cùng cũng buông nhau ra và quay vào trong nhà, không đứa nào muốn mở miệng nói hay thậm chí là nhìn nhau nữa. Một hồi lâu sau, Rosalind mới khẽ đụng vào vai Jeffrey.

- Rồi sẽ ổn cả thôi, - em nói.

Jeffrey hất tay em ra và đứng dậy.

- Em phải đi đây.

- Mai cậu lại qua chứ? – Skye hỏi.

- Chắc vậy. – Jeffrey cáu kỉnh dùng mu bàn tay dụi mạnh mắt. – Cảm ơn các cậu đã đến.

- Chúc mừng sinh nhật cậu, Jeffrey, - Jane nói.

- Anh đừng quên cầm quà về đấy nhé, - Batty nhắc.

Nhưng cậu bé đã bỏ đi. Mấy chị em buồn bã lên hàng hiên để nhặt lại những món quà.

- May mà bà Tifton không thấy các thứ này. – Rosalind nhặt mấy miếng giấy bọc lên và vo chúng lại thành viên tròn.

- Bà ta đang mải hôn cái ông Dexter ấy còn gì. – Skye co chân đá chiếc ghế dài.

- Chị Rosalind, có phải anh Jeffrey nói đúng không? – Batty hỏi. – Có phải đây là bữa tiệc sinh nhật tồi tệ nhất thế giới không?

- Tất nhiên là không rồi, - Rosalind đáp.

Skye lại đá cho chiếc ghế một cú nữa.

- Cũng gần thế còn gì, - em nói.

Khuya hôm đó, trong căn phòng trên gác xép, Jane viết xong một chương nữa cho cuốn sách của mình. Trong chương này, mụ Ác nhân báo cho Arthur biết rằng mụ có ý định giam giữ cậu mãi mãi.

- Tại sao? Tại sao chứ? – Cậu gào lên.

- Vì ta muốn hành hạ nhà ngươi. – Mụ cất tiếng cười khoái trá.

- Xin hãy thả tôi ra! – Arthur van xin.

- Không bao giờ! – Mụ quát, và bước ra khỏi phòng.

Arthur giận dữ đấm vào bức tường của nhà ngục. Cậu sẵn sàng làm tất cả để có thể thoát khỏi nơi này. Sarbina Starr đâu rồi? Khi nào thì cô bé sẽ quay lại để cứu cậu? Và liệu cô đã nghĩ ra cách giúp cậu ra khỏi cửa sổ và lên quả khinh khí cầu của cô chưa?

Jane đặt bút xuống và gập quyển vở lại. Em biết em phải lên giường, nhưng em lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Em không ngừng nghĩ tới những gì đã xảy ra hồi tối, nhất là cái lúc Jeffrey chạy biến vào màn đêm. Thật kinh khủng khi cậu lại phát hiện ra mẹ mình sắp thành hôn theo cách ấy. Và người bà sắp lấy làm chồng lại có ý định đẩy cậu đến trường quân sự sớm hơn dự kiến những một năm!

Jane phải nói chuyện với ai đó thôi. Em xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, nhón gót đi xuống tầng dưới và đẩy cánh cửa buồng Skye ra.

- Skye, chị ngủ chưa?

- Rồi.

- Em muốn nói chuyện Jeffrey.

- Đi đi không chị giết chết em bây giờ.

Jane khép cửa lại, đi xuôi hành lang và đẩy cửa phòng Rosalind ra. Đèn trong phòng đã tắt, nhưng Rosalind lại không nằm trên giường. Em đang đứng bên cửa sổ nhìn vào màn đêm.

- Chị Rosalind?

Rosalind quay lại.

- Ôi, Jane đấy à? Em làm chị giật cả mình.

- Chị đang làm gì thế?

- Chị đang nghĩ về… ừm, về nhiều thứ lắm. Sao em còn thức?

Jane ngồi lên giường của Rosalind.

- Em lo cho Jeffrey quá.

- Mình đã bàn mấy chuyện ấy trên đường về rồi mà. Ngay bây giờ thì mình chẳng làm gì được đâu.

- Mình có thể bảo bố nhận cậu ấy làm con nuôi.

Rosalind ngồi xuống bên cạnh em.

- Đừng có nói vớ vẩn.

- Mình có thể viết cho bà Tifton một bức thư, giải thích tại sao Jeffrey không thể đi học trường quân sự.

- Cái kế hoạch nhận làm con nuôi có khi còn có tác dụng hơn đấy. – Rosalind nói. – Đi ngủ đi Jane. Muộn rồi.

- Chị nói đúng. – Jane đứng lên, rồi lại ngồi xuống. – Em còn định nói với chị một chuyện nữa.

Rosalind thở dài và nằm xuống giường.

- Chuyện gì thế?

- Chị có nghĩ là em phản bội Jeffrey nếu nhờ ông Dexter giúp cho quyển sách của em không? Ông ấy là chủ một nhà xuất bản thực sự. Lỡ em không gặp được nhà xuất bản nào nữa thì sao? Đây có thể là cơ hội cuối cùng của em.

- Vấn đề không phải là em có phản bội Jeffrey hay không, mà là liệu ông Dexter có thật lòng muốn giúp em không. Có lẽ không đâu, vì ông ấy không phải là người tốt. Đây chưa phải là cơ hội cuối cùng của em. Em mới có mười tuổi thôi. Vì thế hãy quên chuyện ấy và quay lại giường ngủ đi.

Jane quay trở lại gác xép và chui vào giường. Em tự nhủ rằng Rosalind nói đúng, rằng thật ngốc nghếch khi trông đợi ở một kẻ đáng ghét như ông Dexter. Nhưng rồi Jane bỗng nảy ra một ý, liền ngồi bật dậy vì phấn khích. Có thể ông Dexter không phải là một kẻ đáng ghét. Có thể trong con người ông ấy có hai phần, giống như cái ông bác sĩ Jekyll [19] trong vở kịch mà khối lớp sáu đã đóng vào mùa xuân năm ngoái. Bác sĩ Jekyll là người tốt, cho đến khi ông ta uống một thứ thuốc bí ẩn và biến thành ông Hyde độc ác (vai này được cậu bạn Tommy Geiger của chị Rosalind đóng rất tài tình, với một bộ râu giả màu đen.) Có thể người bạn trai đáng ghét của bà Tifton là phần xấu xa, là phần ông Hyde của ông Dexter. Và phần tốt đẹp, cái phần bác sĩ Jekyll của ông ấy – có tên là ông Dupree! – sẽ là một ông chủ nhà xuất bản khôn ngoan, tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ những nhà văn trẻ tìm kiếm sự nghiệp. Chính người này, cái phần có tên là ông Dupree ấy, đã nói lúc ăn tiệc là sẽ xem quyển truyện Sarbina Starr sau khi nó được hoàn thành.

Jane lại nằm ngả xuống gối. Đó chỉ là một giả thuyết, có thể đúng, có thể sai. Nhưng em sẽ giữ nó cho riêng mình, vì các chị em của em thể nào cũng sẽ cười giễu nó. Trong lúc này, em sẽ làm việc thật chăm chỉ và cố gắng viết một quyển sách thật hay. Em nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, và suốt cả đêm ấy, em mơ mình trở thành một nhà văn nổi tiếng.