← Quay lại trang sách

Chương 10 CUỘC TRỐN CHẠY LIỀU LĨNH

BUỔI SÁNG SAU BỮA TIỆC SINH NHẬT, Jeffrey vẫn đến nhà nghỉ chơi đá bóng như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Những đã có thay đổi nào đó, và tất cả đều biết thế. Giờ thì Jeffrey đang bị mối đe dọa kép là ông Dexter và Học viện Pencey treo lơ lửng trên đầu, và cậu không thể biết được cái nào sẽ xảy ra trước hay khi nào thì sẽ xảy ra. Mọi chuyện càng thêm tồi tệ khi thời gian gia đình Penderwick lưu lại Arundel sắp kết thúc. Chỉ hơn một tuần nữa thôi, cả nhà sẽ quay về Cameron. Không được biết rồi Jeffrey sẽ ra sao ư? Có thể sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa ư? Chỉ riêng cái ý nghĩ ấy thôi đã không chịu đựng nổi rồi.

Đã thế lại còn chuyện bà Tifton bỗng dưng có mặt ở khắp nơi nữa chứ. Vì sắp tới cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn đấy mà, Jeffrey nói. Mẹ cậu bị tham vọng giành giải về cho Arundel ám ảnh nên suốt ngày ở ngoài vườn, bắt bẻ từng chi tiết nhỏ, làm Cagney phát điên lên. Làm cả bọn trẻ cũng phát điên lên nữa. Nếu chúng đá bóng vào bức tượng cẩm thạch hình người đàn ông cầm lưỡi tầm sét – ông ta là một thủ môn rất tài tình – thì y như rằng bà Tifton sẽ hiện ra mắng mỏ. Nếu chúng đánh cá với nhau xem những con ếch ở ao hoa súng nhảy cao đến thế nào thì bà sẽ nói rằng chúng làm phiền lũ ếch. Nếu chúng đang ngồi chơi dưới bóng mát của một vòm hoa hồng leo thì bà sẽ bảo chúng… bất kỳ cái gì bà nghĩ ra được, hình như chỉ để đuổi chúng đi chỗ khác.

Tất cả bọn trẻ đều thấy khó chịu, nhưng Batty là đứa khổ sở nhất. Bởi vì trong khi ba cô chị lớn ghét bà Tifton thì Batty lại sợ bà ta. Như bé nói với Cún vào buổi tối khi chỉ có hai đứa với nhau, bà Tifton là người xấu xa nhất mà bé từng gặp. Bà ta xấu xa đến nỗi mỗi khi bà đi qua thì những bông hoa đều chết héo, bé bảo vậy. Tất nhiên đó không phải là sự thật, nhưng Cún hiểu rõ bé định nói gì. Thế là Batty làm tất cả để tránh bà Tifton, và cũng thu được một vài thành công nhờ trốn sau một bụi cây hoặc một trong ba cô chị. Nhưng có một bận bà Tifton bắt được Batty chỉ có mỗi một mình, và sự việc đã dẫn đến những hậu quả hết sức khủng khiếp.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng sau bữa tiệc sinh nhật vài ngày.

- Đi mà, chị Rosalind, - Batty nói. Bé đang cầm trong tay hai củ cà rốt to tướng.

- Chị đã bảo rồi, Batty. Chị sẽ dẫn em đến thăm bọn thỏ sau, không phải bây giờ. - Rosalind đang vừa nướng bánh sôcôla hạnh nhân vừa đọc một quyển sách về các vị tướng trong Nội Chiến. Cagney cho em mượn quyển sách này, nên em muốn nói một điều gì nghe thông minh một chút về Tướng Ulysses S. Grant [20] và trận Appomattox [21] khi em gặp anh lần tới.

Batty thì chẳng quan tâm gì đến Tướng Grant hay trận Appomattox cả.

- Anh Cagney bảo hai chú thỏ sáng nào cũng đợi em. Đợi đến lúc sau thì chúng sẽ nghĩ là em đã bỏ quên chúng rồi.

- Bỏ quên.

- Chúng sẽ nghĩ là em đã bỏ quên chúng rồi.

- Giờ chị đang bận nướng chỗ bánh sôcôla này, rồi sau đấy lại phải viết cho xong bức thư gửi chị Anna để bố có thể đem ra bưu điện khi vào thị trấn nữa, - Rosalind nói. - Thế nên hoặc là để sau, hoặc là không đi nữa. Suốt cả một tuần rưỡi nay, ngày nào em cũng đến thăm bọn thỏ rồi. Bỏ một ngày có sao đâu.

- Không, em không bỏ được.

Bé cưng, chị xin lỗi. sao em không nhờ Jane hay Skye đưa đi ấy?

- Vì các chị ấy sẽ nói không.

- Thì em cứ hỏi đi. Nếu các chị ấy không chịu thì chị hứa là lát nữa mình sẽ đi, được không nào?

Batty đem hai củ cà rốt ra sân trước, nơi Jane và Skye đang vẽ một cái mặt lên miếng bìa cáctông to tròn. Cái mặt đang cười điệu và có bộ ria to tướng, và phòng trường hợp như thế chưa đủ cho biết đó là ai, chúng còn viết thêm hai chữ D.D. ở bên dưới nữa.

- Chị Jane, chị Rosalind bảo chị ấy không đưa em đến thăm Yaz và Carla được, chị đi với em được không?

- Chị xin lỗi, - Jane nói. - Anh Cagney đã nghĩ ra cách bọc đầu cao su cho những mũi tên rồi và Jeffrey sắp đem chúng đến để bọn chị tập bắn cung. Em hỏi bố đi.

- Bố đi tìm cây rồi, - Batty nói. Bé quay sang Skye, vẻ không còn hy vọng gì.

- Quên đi, nhóc. - Skye nói.

Batty rầu rĩ đi ra sân sau và vào chỗ nhốt Cún, nơi Cún đang nằm kềnh ra ngủ, chân chổng lên trời. Có lẽ bé nên đi một mình thôi. Batty tựa người vào hàng rào và cân nhắc cái ý tưởng ấy. Phải ở trong sân, quy tắc đã đề ra như thế. Nhưng chẳng ai bảo bé cái sân nhà nghỉ kéo dài đến đâu cả. Bé có thể hỏi chị Rosalind xem cái sân có kéo dài đến chỗ ở của hai chú thỏ không. Hoặc bé có thể đến thăm hai chú thỏ trước và hỏi chị Rosalind sau. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Bé sẽ hỏi Cún vậy.

- Cún! Dậy đi! - Batty gọi. Nhưng nó chỉ càu nhàu rồi lăn sang bên ngủ tiếp.

Nhưng câu trả lời ấy với Batty cũng đủ rồi. Bé nhìn quanh để biết chắc là không ai trông thấy, rồi chạy đến hàng rào ranh giới. Phải nhanh như thỏ ấy, bé tự nhủ khi chui qua đường hầm của Jeffrey và chạy qua khu vườn - chỉ ghé qua ao hoa súng một chút để thăm lũ ếch - rồi đến bên khu nhà để xe cũ và cánh cửa căn hộ của Cagney. Hết cả hơi, nhưng đắc thắng vì vẫn chưa bị phát hiện, Batty đưa tay lên gõ cửa.

Anh Cagney không có nhà. Nhưng cũng chẳng sao. Thường thường anh ấy cũng có nhà đâu, vả lại Batty đã biết rõ phải làm gì, vì anh đã giải thích cả cho bé lẫn chị Rosalind rồi. Gọi Yaz và Carla ra, mở cửa rồi đút cà rốt vào, sau đó có thể đứng ngoài ngắm chúng chén cà rốt. Nhưng không được quên cái phần quan trọng nhất này, anh Cagney dặn. Phải cài then cửa lại thật chặt, nếu không Yaz sẽ dùng mũi đẩy cửa ra và chạy trốn mất, mà nó thì không thể sống bên ngoài được. Nó sẽ bị một con cáo, một con diều hâu hay một con đại bàng ăn thịt mất. Carla sẽ héo hon đi và chết vì cô đơn, bởi hai chú thỏ là bạn thân và rất yêu quý nhau. Batty áp mặt vào ô cửa lưới, nhòm vào trong. Yaz và Carla đang nằm cạnh nhau ngủ trên tấm thảm, mũi chạm vào nhau.

- Thức dậy đi nào, - Batty khẽ gọi.

Carla vẫy vẫy một bên tai về phía bé, rồi đến lượt Yaz làm theo, một lát sau thì cả hai chú thỏ đã ngáp, vươn vai và tập bài thể dục cho tỉnh ngủ của mình - chạy vòng tròn, nhảy lên và chuyển hướng giữa chúng, rồi lại chạy vòng tròn theo chiều ngược lại.

Batty cẩn thận mở then cửa rồi đẩy hai củ cà rốt vào. Mặc dù biết là không được phép, bé vẫn thò mũi vào, vì lỡ Yaz muốn đến cụng mũi thì sao? Chính điều này đã làm hại bé. Bởi vì khi mũi bé còn đang ở trong nhà, bé đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc đáng sợ vang lên sau lưng trên lối đi lát gạch dẫn đến cánh cửa nhà anh Cagney. Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp.

Hoảng hốt, Batty quay ngoắt lại để giáp mặt với kẻ địch và phát hiện ra rằng tình hình còn tệ hơn bé tưởng nhiều. Bởi vì đó không chỉ là bà Tifton mà cả ông Dexter nữa. Bé quên phắt những củ cà rốt. Bé quên phắt hai chú thỏ. Và bé quên phắt cả cái quy tắc quan trọng nhất của anh Cagney là phải cài chặt then cửa.

- Lạy Chúa, anh Dexter, một con bé nhà Penderwick này, - bà Tifton nói. – Quay về nhà nghỉ đi, Bitty hay là cái gì đấy. Bố cô không thuê cả khu biệt thự này đâu.

Batty cảm thấy tuyệt vọng như con ruồi vướng phải mạng nhện. Bé muốn quay về nhà nghỉ hơn bao giờ hết, nhưng chạy qua hai người lớn này thì quả là không thể.

- Sao nó không nói gì nhỉ? - bà Tifton hỏi. – Nó cũng không nói gì trong bữa tiệc sinh nhật Jeffrey. Anh có nhận thấy như thế không?

- Có lẽ nó không được bình thường cho lắm. - Ông Dexter gõ gõ một bên thái dương vẻ đầy ngụ ý.

- Hay là nó bị điếc. - Bà Tifton cúi xuống Batty. – CÓ NGHE THẤY TA NÓI GÌ KHÔNG?

Batty không quan tâm đến chuyện bị người ta tưởng là bị điếc, nhưng bé bực bội khi thấy ông Dexter tưởng rằng bé không hiểu cái gõ vào đầu của ông ý nói gì. Bé biết như thế có nghĩa là bị điên, mặc dù bé mới lên bốn. Tôi đâu có điên, bé nghĩ, ông già xấu xa ngu ngốc kia. Và bé dồn hết tâm trí ước cho bộ ria của ông Dexter biến thành màu xanh lá cây hoặc màu da cam hay rơi từ mặt ông ta xuống đất ngay lúc này, ngay tại đây. Đó là lý do tại sao bé không nhận thấy ô cửa lưới sau lưng đang khe khẽ bị đẩy ra. Chỉ đến khi nó đụng vào lưng Batty thì rốt cuộc bé mới nhớ ra, một cách muộn mằn, về Yaz và chuyện nó có thể trốn mất. Buột ra một tiếng kêu, một thứ âm thanh pha trộn giữa Yaz và không - YAZHÔNG! – bé lao tới bên cánh cửa và đóng sập nó lại. Nhưng Yaz đã chui qua mất rồi. Một mảng lông mềm vụt qua cổ chân Batty, một vệt màu nâu lao xuống đường dành cho xe ôtô, rồi biến vào trong khu vườn.

Hai người lớn không nhận thấy gì ngoại trừ tiếng kêu của Batty. Bà Tifton đứng thẳng lên vẻ không hài lòng chút nào.

- Yazhông ư? Khi mở miệng thì nó lại chả nói được câu gì cho ra hồn cả.

- Anh đã nói rồi mà. – Ông Dexter lại gõ gõ vào đầu.

- Có lẽ anh nói đúng. Lại thêm một lý do nữa để em thấy sung sướng là cái nhà này sắp rời đi. Chỉ còn bảy ngày nữa thôi. - Bà khoác tay ông Dexter. - Đi nào. Chắc Cagney đang ở quanh đây.

Và thế là họ bỏ đi.

Batty choáng váng. Bé đã sai lầm hoàn toàn. Từ chuyện cái sân kéo dài đến tận chỗ ở của mấy chú thỏ cho đến chuyện có lẽ bé tự đi một mình được – sai, sai, sai hết. Bé đã không vâng lời chị Rosalind, bé đã không vâng lời anh Cagney, và bé đã làm bà Tifton bực mình. Nhưng tệ hơn hết, người bị trừng phạt vì những điều ấy lại không phải bé mà là Yaz và Carla. Chẳng bao lâu nữa chúng đều sẽ chết vì sự độc ác của Batty. Batty độc ác, độc ác. Bé không thể quay về tìm chị Rosalind được. Chỉ còn một việc duy nhất bé có thể làm thôi. Đi tìm Yaz và đem nó về nhà.

Khi Rosalind viết xong bức thư gửi Anna thì món bánh sôcôla hạnh nhân đã nướng xong. Em lấy bánh ra khỏi lò, để nguội rồi cắt thành từng miếng vuông và cẩn thận gói bốn miếng bằng giấy bạc. Đây là phần để dành cho Cagney. Mới sáng hôm nọ thôi, khi đến tưới nước cho bụi hồng Fimbriata, anh đã nói với Rosalind là anh thích bánh sôcôla đến mức nào. Anh nói đó là một trong những món ăn anh thích nhất – bánh sôcôla hạnh nhân và xúc xích mua ở Sân vận động Fenway.

Nhưng em đâu có nướng bánh cho riêng Cagney, em tự nhủ khi đính một chiếc nơ xinh xắn màu vàng lên bọc giấy bạc. Như đã viết trong thư cho Anna, em sẽ không bao giờ hạ mình đến mức tìm cách lôi kéo sự chú ý của một cậu con trai bằng đồ ăn thức uống. Hay bằng hiểu biết về cuộc Nội Chiến. Bánh sôcôla hạnh nhân cũng là đồ ăn vặt bố em thích nhất, và tìm hiểu về cuộc Nội Chiến thật thú vị, chỉ có điều trước kia em chưa bao giờ nhận ra đấy thôi.

Batty vẫn chưa quay vào trong nhà kể từ lúc bé ra ngoài sân với hai củ cà rốt. Rosalind đoán bé đã thuyết phục được Jane dẫn bé đến thăm Yaz và Carla hoặc bé đã tìm được trò chơi gì đó và quê phứt hai chú thỏ rồi. Rosalind nghĩ em sẽ đi tìm Batty trước khi đem gói bánh sôcôla đến căn hộ của Cagney, phòng trường hợp bé vẫn muốn đi thăm lũ thỏ. Nhưng không, Rosalind nghĩ, với một thoáng mặc cảm tội lỗi. Có thể Cagney đang ở nhà, và sẽ vui hơn nếu được gặp anh mà không có cô em gái nào bám theo.

Rosalind không biết là em lại đi đúng con đường Batty đã đi lúc trước, kể cả đoạn vòng qua ao hoa súng. Rosalind rất thích cái ao này. Em thấy nó thật thanh bình, nhưng nó cũng làm em hơi buồn nữa. Vì một lý do nào đó, nó luôn làm em nhớ đến người yêu của Hamlet, nàng Ophelia [22] , và chuyện nàng đã trẫm mình khi nàng hóa điên. Hoặc cũng có thể là khi Hamlet hóa điên. Rosalind không nhớ rõ là ai, còn Anna thì bảo chính Rosalind bị điên mới đi đọc Shakespeare. Nhưng mẹ của Rosalind rất thích những vở kịch của Shakespeare và hay trích dẫn chúng. Ví dụ như: Xin con, Rosalind, con gái xinh đẹp của ta, hãy vui lên [23] . Mẹ em hẳn đã nói câu ấy đến cả ngàn lần. Gần đây, Rosalind hay nghĩ về mẹ hơn thường lệ, và băn khoăn không biết liệu bà có ưa Cagney không, mặc dù em không thể tưởng tượng nổi có ai lại không ưa Cagney. Anh ấy gần như hoàn hảo còn gì, Rosalind nghĩ, và vươn người qua mép ao, em hái một bông hoa súng rồi cài nó vào tai.

Em đi tiếp đến khu nhà để xe, nhưng vẫn không đi đường thẳng, vì mấy chị em đã biết được những đoạn đường nào là tốt nhất để tránh mặt bà Tifton. Con đường này sẽ dẫn em đi vòng qua ao súng, đi lên đồi, qua kho lạnh cũ, xuống con đường có trồng hoa tử đinh hương, và…

Vận may của em đã hết. Bà Tifton và ông Dexter đang ở ngay trước mặt em.

- Thế này thì quá lắm, đúng là quá lắm, - bà Tifton nói. – Chỗ nào cũng thấy Penderwick, như một bầy châu chấu vậy. Mà ai cho phép cô hái hoa súng của ta đấy hả?

Rosalind chụp vội bàn tay lên bông hoa, ngượng chín mặt.

- Không ai cả - cháu định nói là, cháu xin lỗi ạ, lẽ ra cháu không nên làm thế.

- Đúng vậy, cô không nên làm thế, cũng như cô không được ở đây trong vườn của ta. Ta đã mệt vì cứ đụng phải người trong nhà cô lắm rồi.

- Cháu xin lỗi ạ, - Rosalind nói. – Cháu chỉ đang định đem đến cho anh Cagney mấy cái bánh sôcôla.

- Con đường dẫn đến trái tim của người đàn ông [24] , vân vân và vân vân, - bà Tifton nói. – Thỉnh thoảng anh nhớ nhắc em nướng bánh cho anh nhé, anh Dexter.

- Em nắm được trái tim của anh rồi mà, em yêu.

- Ồ, phải, tất nhiên là thế rồi. – Bà ta vuốt tóc vẻ tự mãn. – Thôi, Rosalind, cô có thể đem món quà nhỏ của mình đến nhà để xe, nhưng nếu muốn gặp Cagney thì ta vừa bảo cậu ta đi mua bổi về phủ cho mấy cây mới trồng rồi. Nhanh lên rồi quay về phía bên kia hàng rào đi, và nếu cô em gái của cô vẫn còn quanh đây thì nhờ kéo nó về theo.

- Batty ấy ạ?

- Bitty, Batty.

Con bé đeo cánh ấy. – Nghe giọng ông Dexter thì đôi cánh có vẻ thật tồi tàn và vô giáo dục.

Bụng Rosalind thót lại.

- Bà đã thấy Batty ở chỗ nhà để xe ạ?

- Chẳng phải ta vừa nói thế hay sao? – Bà Tifton nói. – Thôi, đi đi.

Rosalind lách qua họ, không biết em thấy xáo trộn vì lời nhận xét ác độc của bà Tifton hơn hay là vì cái tin Batty đã đến khu nhà để xe hơn. Chẳng lẽ Batty đã quyết định một mình đến thăm hai chú thỏ sao? Bé biết là không được phép đi lang thang một mình như thế cơ mà. Rosalind lao về phía căn hộ của Cagney, bông hoa súng rơi khỏi tóc mà em cũng không để ý. Khi tới nơi, em chẳng thấy Batty đâu cả. Có thể bé đã ở đây ban nãy chăng? Rosalind nhòm qua ô cửa lưới. Những gì em trông thấy không làm em yên tâm hơn chút nào. Hai củ cà rốt to đang nằm trên thảm trải ngay trước cửa. Quả là có chuyện không ổn rồi. Yaz không bao giờ thấy cả rốt để ở ngoài như thế mà không ăn cả.

- Thỏ ơi! – Rosalind gọi. Không thấy gì. Em gọi lại, và lần này là một cái mũi thò ra bên dưới chiếc sôfa. Đó là Carla. Nó nhìn Rosalind một lúc lâu vẻ rầu rĩ, rồi lại chui biến vào gầm ghế.

Batty đã gây ra chuyện gì thế này?

Vào khoảng lúc Rosalind đang hái hoa súng thì Jand đang giương cung ngắm về phía hai cái bìa bằng cáctông hình mặt ông Dexter, giờ được treo tren một thân cây. Em buông dây cung.

- Đây là lần thứ ba em bắn trượt ra ngoài bì rồi đấy. Em mù chắc? – Skye kêu lên.

- Cậu nên bỏ mũ ra đi Jane, - Jeffrey khuyên.

Jane đang đội một chiếc mũ đi mưa màu vàng, vì Skye và Jeffrey đều đang đội cái mũ rằn ri nên em không muốn là người duy nhất không có mũ. Nhưng cái mũ không phải là lý do khiến em bắn trượt – em nhìn thấy bia rất rõ. Chẳng qua là vì em không chịu tập trung đấy thôi. Đầu óc em đang mải nghĩ xem làm sao để đưa cung tên vào cuốn sách Sabrina Starr của mình.

Em lắp mũi tên thứ tư vào cung. Em có thể đưa chi tiết này vào cảnh trên khinh khí cầu Sabrina có thể bắn một mũi tên vào cửa sổ của Arthur với một bức thư buộc vào đó. Không, cô bé đã dùng bồ câu để chuyển thư qua lại rồi. Chờ chút… em vừa nảy ra một ý! Sabrina có thể buộc một đầu của một cuộn dây vào một mũi tên và đầu kia vào khoang khinh khí cầu, rồi bắn mũi tên vào cửa sổ của Arthur. Sau đó Arthur có thể dùng sợi dây để kéo khinh khí cầu lại đủ gần để cậu có thể trèo ra khỏi cửa sổ, lên cành cây và vào khoang khinh khí cầu. Ôi, thật là hoàn hảo!

Em lại kéo căng dây cung và mũi tên bắn vụt đi. Păng!

- Trúng hồng tâm! - Jane reo lên.

- Jane ghi điểm lần đầu tiên. - Jeffrey nói.

- Em có bắn trúng hồng tâm đâu, - Skye nói. - Em không thể làm ông Dexter bị thương bằng một mũi tên quệt qua gò má được. - Em bước đến bên tấm bìa và chỉ vào một vết lõm nhỏ trên tấm cáctông, nó là bằng chứng duy nhất cho thấy mũi tên đã bắn vào đó. Vì đầu đã được bọc cao su nên những mũi tên chỉ chạm vào tấm bia rồi rơi xuống đất một cách hoàn toàn vô hại.

- Đấy không phải là mũi tên của em. Em đã bắn trúng cái mũi cơ mà. - Jane nói.

- Chẳng gần cái mũi chút nào, - Skye bảo.

- Bọn mình phải bôi cái gì lên mũi tên để biết được đã bắn trúng chỗ nào, - Jeffrey nói.

- Máu, - Skye nói.

- Sốt cà chua thì tốt hơn, - Jeffrey nói.

- Tớ sẽ đi lấy sốt cà chua trong khi các cậu bắn. - Jane nói, và chạy vụt đi.

Chưa kịp vào nhà thì Jane nghe thấy tiếng Cún sủa. Điều này tự bản thân cũng chẳng có gì lạ - Cún lúc nào chả sủa. Nhưng đây lại là tiếng sủa có-chuyện-không-ổn của nó. Mặc dù Jane biết cái chuyện không ổn ấy có thể là bất kỳ cái gì từ một chiếc là khô rơi vào bát nước của nó đến một con voi xuất hiện trong sân, em vẫn chạy đến khu chuồng.

Cún nhảy chồm lên người em, sủa càng dữ hơn trước. Nhưng Jane thì lại chẳng thấy gì không ổn. Bát nước và thức ăn của nó vẫn đầy, nó không bị thương tích gì, và khu chuồng nhìn vẫn y như cũ - khắp nơi vẫn hằng hà sa số những cái lỗ do Cún đào lên và được ông Penderwick lắp lại.

- Chuyện gì thế, đồ hâm? - Em hỏi.

- Gấu gấu gấu gâu. - Cún sủa, điên cuồng cào lên cánh cổng.

- Mày buồn hả? Tội nghiệp Cún. Nhưng mày phải ở lại trong này thôi. Mày có biết bắn tên đâu.

- Gấu. - Cún không đồng ý, nhưng nó không quan tâm đến chuyện bắn tên. Nó chỉ muốn ra ngoài thôi. Nó nhất định phải ra khỏi chuồng ngay lúc này để đi giúp một ai đó.

Nếu Batty có mặt ở đây lúc này thì bé sẽ hiểu ngay. Nhưng bé lại không có đấy, đó chính là một phần nỗi lo lắng của Cún. Mà Jane thì lại không thành thạo cái khoản ngôn ngữ loài chó như cô em gái mình.

- Xin lỗi nhé anh bạn, - em nói. Em mới quay đi chưa được sáu bước chân thì nghe thấy một tiếng “rầm” và một tiếng sủa đắc thắng. Em quay phắt lại, chỉ vừa kịp trông thấy Cún nhảy qua hàng rào, phóng đi. Cún đã thoát ra ngoài!

Đã từ lâu, tất cả đều biết rằng một cô bé nhà Penderwick thì không thể một mình tóm Cún lại được. Cần phải có ít nhất hai đứa, ba thì tốt hơn, đặc biệt nếu một trong số đó là Batty. Jane cần có trợ giúp. Em chạy về chỗ Skye và Jeffrey, đúng lúc Jeffrey đang chuẩn bị bắn một mũi tên nữa vào mặt ông Dexter.

- Cún đấy, - Jane thở hổn hển. - Nó đã nhảy qua hàng rào và chạy mất rồi.

Jeffrey ném cả cung với tên xuống đất.

- Mẹ tớ đã đi khắp vườn suốt cả ngày hôm nay, làm loạn lên về cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn. Nếu thấy Cún thì mẹ sẽ điên lên cho mà xem. Mẹ vẫn chưa biết là có nó ở đây.

Ba đứa phóng hết tốc lực đến chỗ đường hầm, chui qua hàng rào và đâm sầm phải Rosalind.

- Yaz biến mất rồi. Chị nghĩ là Batty đã để nó trốn mất. - Rosalind kinh hoàng nói. - Bọn mình phải tìm thấy nó trước khi anh Cagney quay về.

- Còn Cún thì vừa trốn khỏi chuồng. - Skye nói.

Tất cả lặng ngắt khi bọn trẻ nhận ra tình hình đáng sợ đến thế nào. Thế rồi ba chị em cùng lên tiếng một lúc.

- Im lặng! - Jeffrey hét lên, huơ tay trong không khí. - Cún có thể chạy ra đây bất kỳ lúc nào. Skye, cậu hãy đứng đây trông chừng, đừng cho nó chui qua.

- Đồng ý. - Em chui lại qua cái đường hầm.

- Còn bọn mình sẽ đi tìm Yaz. Tớ sẽ bắt đầu từ chỗ ao súng. - Jeffrey nói.

- Tớ sẽ tìm ở mấy luống hoa dọc hàng rào. - Jane nói.

- Còn chị sẽ tìm ở khoảng giữa đây với khu nhà để xe, phòng khi nó không chạy xa khỏi nhà, - Rosalind nói, hết lòng hy vọng rằng đó là điều mà một chú thỏ sẽ làm.

Jeffrey và Jane chạy vụt đi. Rosalind quay người chầm chậm rảo bước về phía khu nhà để xe, cúi xuống ngó bên dưới từng chiếc lá, từng bông hoa, phía sau từng cái ang, từng bức tượng. Mặt trời và những cái bóng đánh lừa mắt em - không biết bao nhiêu lần em trông thấy một vệt màu trắng và cứ ngỡ là Yaz, nhưng hóa ra chỉ là một bông hoa hay một hòn đá. Khi đi đến luống hoa cuối cùng trước con đường dành cho xe ôtô, em thấy nản lòng đến nỗi gần như đã bỏ qua một vệt màu trắng. Nhưng khi cái vệt trắng ấy giật giật chẳng giống một bông hoa chút nào thì Rosalind đưa tay lên che bóng mặt trời, nheo mắt lại nhìn và thở ra một hơi thở dài nhẹ nhõm. Bởi vì Yaz đang ngồi kia, giữa luống sen cạn, bình thản nhai một chiếc lá.

- Ôi Yaz, tạ ơn trời đấy mày không sao, - Rosalind nói. - Có nhớ tao không? Tao và cô em gái vẫn đem cà rốt đến cho mày đấy.

Yaz ngừng nhai và nghiêng đầu về một bên. Có vẻ nó đang cân nhắc cái kỷ niệm cà rốt kia và sắp sửa công nhận đến nơi. Rosalind gần như tin chắc là nó đã gật đầu trước khi nhấm một chiếc lá khác. Em quỳ xuống và thận trọng bò về phía chú thỏ chạy trốn. Im lặng và nhẹ nhàng, em bò về phía trước, trong khi Yaz tiếp tục vui vẻ nhấm lá, mặc dù một con mắt sáng rực của nó vẫn không rời khỏi Rosalind.

Rosalind nghĩ rằng mọi việc thế là ổn hết. Em sẽ bắt được Yaz. Em đã đến gần lắm rồi. Chỉ một tí xíu nữa thôi, nó chỉ còn cách tầm với của em một chút, và rồi…

Một âm thanh dữ dằn pha trộn giữa tiếng sủa và tiếng gầm gừ vang lên sau lưng Rosalind.

- Không! - Em kêu lên khi Yaz nhảy bật lên hoảng sợ vì nhận ra NGUY HIỂM, lao vụt đi như một mũi tên. Rosalind quay phắt lại và thấy nó chạy theo hình chữ chi về phía ao súng. Em biết giờ chỉ có một sinh vật duy nhất đủ nhanh để đuổi kịp chú thỏ, và thật xui xẻo là sinh vật này đang định làm chính điều ấy. Cún rõ ràng đã đánh bại được Skye và chui qua đường hầm, bởi lúc này nó đang ở đây, lao qua khu vườn về phía Yaz. Skye đâm bổ theo nó, còn Jane và Jeffrey cũng đang cuống cuồng chạy tới, mỗi đứa từ hướng của mình, cố theo kịp Cún trước khi nó bắt được Yaz.

Như thể mọi chuyện còn chưa đủ tồi tệ, Rosalind còn nghe thấy một tiếng kêu vọng tới từ một hướng khác, kèm theo tiếng giày cao gót gõ trên mặt đường rải nhựa.

- CON CHÓ KIA ĐANG LÀM GÌ TRONG VƯỜN CỦA TA THẾ?

Bước về phía Rosalind là một bà Tifton đang hết sức giận dữ. Trong khi Rosalind đứng ngây ra nhìn, bà Tifton cố bước nhanh hơn, chỉ để rồi bị vấp, bởi một chiếc giày của bà vừa gãy gót. Điều này không hề làm bà phấn chấn hơn.

- Rosalind! – Bà ta rít lên.

Bây giờ không phải là lúc để tỏ ra lễ phép nữa. Rosalind quay lưng về phía bà Tifton. Em biết mình ở xa quá không thể giúp Yaz được. Em chỉ có thể đứng đó và bất lực nhìn cuộc đuổi bắt hỗn loạn về phía cái ao. Skye và Jane đã bị tụt lại phía sau, nhưng Jeffrey vẫn đang đuổi theo Cún trong một cố gắng anh dũng cuối cùng để bắt nó dừng lại. Cậu lao mình rất ngoạn mục về phía Cún, nhưng Cún nhanh nhẹn tránh được. Một, hai phút im lặng đáng sợ trôi qua, rồi tiếng thét đau đớn của Jane vang vọng khắp cả vườn. Tiếng hét ấy chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất mà thôi. Rosalind òa khóc. Em ghét khóc lóc, nhưng hơn thế, em ghét đau đớn và chết chóc, và em ghét bản thân mình vì em sẽ phải nói với Cagney là Cún đã cắn chết Yaz.

Thế rồi Cún hiện ra, Cún ngu ngốc tội nghiệp đã giết chết chú thỏ, lao về phía em với một vật nâu nâu trăng trắng trong miệng. Theo sau nó thành một hàng rời rạc là Jeffrey, Skye và Jane. Và bà Tifton thì vẫn đang tập tễnh tiến về phía em, lẩm bẩm những lời không lấy gì làm lịch sự. Rosalind đưa tay lau nước mắt. Em là PLN. Em có thể lo liệu được chuyện này. Em đứng thẳng lên và chờ đợi.

Cún chạy đến bên Rosalind với một cú nhảy chồm vui vẻ và nhả Yaz xuống dưới chân em. Nó sủa vang lên. Tôi có giỏi không? Tôi có cừ không? Rosalind nghiêm nghị nhìn con chó, nhưng không còn lòng dạ nào mà mắng nó nữa. Mấy giây sau, Jeffrey, Skye và Jane cũng tới nơi. Jane đang khóc nức nở. Skye nắm lấy cái vòng cổ của Cún và giữ chắc như thể em sẽ không bao giờ buông ra vậy. Jeffrey, mặt tái nhợt nhưng vẫn tỉnh táo, liền bước tới chấn trước đám lông nằm mềm nhũn trên nền đất, che nó khuất khỏi tầm mắt đúng lúc bà Tifton đi cà nhắc đến trước mặt chúng.

- Chó của ai đây? Có phải của các cô không? – Bà Tifton nhìn Rosalind đằng đằng sát khí.

- Vâng ạ, thưa bà, - Rosalind đáp.

- Ta đã bảo cô ra khỏi vườn, thế mà cô lại đem con chó to đùng kinh tởm này đến để nó giẫm nát hết những cây phi yến của ta? Khi mà chỉ còn ba ngày nữa là đến cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn? Sao cô dám! Không ai thèm nói với ta là nhà này có chó cả!

- Cháu xin lỗi ạ. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu ạ.

- Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cô chỉ biết nói có thế thôi. Nhưng cô nói đúng, chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Ta sẽ đến nói chuyện với bố cô về chuyện này. Và cả chuyện mấy chị em cô ngang nhiên chơi đùa trên đất của ta nữa. - Bà ta quay sang Jane. - Cô đang khóc cái gì vậy, Skye?

- Không có gì ạ, - Jane đáp, nước mắt tràn xuống má.

- Hừm, - bà Tifton nói. – Quay vào nhà đi Jeffrey.

- Lát nữa thôi ạ.

- Vào ngay. Bác Dexter muốn cho con biết mấy mẹo đánh gôn đấy.

- Con muốn giúp các bạn ấy đưa Cún về chuồng đã mẹ. Chuyện này quan trọng lắm. Xong rồi con sẽ về ngay.

Bà mẹ trừng mắt nhìn Jeffrey, nhưng cậu cũng có một cái nhìn không kém phần dữ dằn đối chọi lại. Mấy chị em nhà Penderwick không biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu, nhưng cuối cùng bà Tifton cũng phải cụp mắt xuống và tập tễnh bước đi, gần như bốc khói vì giận dữ.

- Bọn chị không muốn em gặp rắc rối, - Rosalind nói. - Em không cần phải cãi mẹ như thế.

- Có, em cần chứ. Đây mới là chuyện quan trọng. – Jeffrey cúi xuống và vuốt nhẹ Yaz. Không có chút máu nào cả, tạ ơn trời đất.

- Bọn mình có nên chôn nó không nhỉ? - Skye hỏi.

- Mình phải đợi anh Cagney về đã, - Rosalind nói.

- Anh Cagney! - Jane kêu lên, và lại càng khóc to hơn.

- Ít nhất mình cũng có thể đặt nó vào một cái hộp hay cái gì đó chứ, - Skye nói.

Jeffrey bế chú thỏ lên rồi ôm nó vào ngực. Rosalind cố cầm nước mắt và chạm nhẹ vào chú thỏ đáng yêu một lần cuối. Nó vẫn còn ấm. Nếu không chứng kiến từ đầu thì hẳn em đã nghĩ nó chưa chết. Em gần như có thể cảm thấy nó đang thở.

- Ôi! - Rosalind hét lên. - NHÌN NÀY!

Cả bọn xúm lại nhìn và cùng hét lên, bởi vì Yaz đã mở mắt. Nó cũng có vẻ kinh ngạc không kém gì lũ trẻ.

- Nó còn sống chứ? - Jane kêu lên.

- Nó không sao chứ? - Skye kêu lên.

Rosalind và Jeffrey sờ nắn khắp thân mình Yaz và không thấy thương tích gì.

- Cún đâu có cắn chết Yaz, - Jeffrey nói. – Nó chỉ bắt chú thỏ lại cho bọn mình thôi.

Cún sủa vang vẻ tự hào. Tôi có giỏi không? Tôi có cừ không? Và đứa nào không bận ôm Yaz liền vây lấy Cún khen ngợi không ngớt lời.

- Jeffrey, em đem Yaz quay lại căn hộ của anh Cagney đi, - Rosalind nói. – Ngay bây giờ, đề phòng có chuyện gì xảy ra nữa. Bọn chị sẽ đưa Cún về nhà và nhốt nó vào trong nhà.

Nhưng Cún không thích ý này. Khi Skye kéo vòng cổ để lôi nó đi, nó kéo em theo hướng ngược lại và lại bắt đầu tiếng sủa có-chuyện-không-ổn.

- Bây giờ thì nó lại làm sao vậy? – Jane hỏi. – Nó cứu được Yaz rồi mà.

Tiếng sủa của Cún càng dữ dội hơn. GẤU GẤU GẤU GẤU.

- Nó bực bội chuyện gì ấy nhỉ? - Jeffrey hỏi. - Các cậu có hiểu nó không?

- Chỉ có Batty thì mới… - Rosalind ngừng bặt và hoảng hốt nhìn xung quanh. – Batty! Batty đâu rồi?