← Quay lại trang sách

Chương 11 MỘT CUỘC GIẢI CỨU NỮA

QUYẾT ĐỊNH PHẢI ĐI TÌM YAZ XONG, Batty liền cố gắng làm ngay. Bé tìm nó khắp khu vườn của Dinh thự Arundel, gọi tên nó, xin nó hãy hiện ra. Bé đi vòng quanh những bức tượng, những chiếc ang, những vòi phun nước và những luống hoa đang nở rộ đến ba lần liền, nhưng chẳng thấy chú thỏ đâu. Tuyệt vọng, bé nghĩ hẳn Yaz đã biến mất vĩnh viễn rồi. Giờ thì bé chỉ còn có thể làm một điều duy nhất, nếu bé đủ can đảm.

Mình đủ can đảm mà, bé nghiêm nghị tự nhủ. Và thế là, vào lúc Rosalind rời nhà để đem bánh sôcôla đến cho Cagney, thì bé trèo qua bức tường đá thấp đánh dấu ranh giới cuối vườn Arundel. Bé sẽ quay về nhà. Không phải là về căn nhà nghỉ. Về nhà thật của bé ở Cameron kia, nơi không có bà Tifton, không có Yaz bị mất tích, không có anh Cagney hay Carla mà trái tim đã bị Batty làm tan vỡ. Bé sẽ về đến nhà vào lúc chập tối và ngủ trên giường của chính mình, và may ra, chỉ là may ra thôi, khi bố và các chị quay về, họ sẽ không giận bé nhiều lắm.

Bé biết rõ đường về nhà. Arundel nằm ở vùng núi còn Cameron thì ở đồng bằng, nên bé cứ đi xuống dốc là được. Và khi nào mặt đất trở nên bằng phẳng thì bé phải đi về hướng mặt trời, vì một lần chị Skye đã nói Cameron nằm ở phía đông của Arundel mà phía đông – cho dù là cái gì đi chăng nữa – thì cũng đều liên quan gì đó đến mặt trời. Thật không may, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên quá đỉnh đầu nên chẳng biết đâu mà lần, nhưng Batty vẫn tiếp tục bước đi.

Nếu bé không sầu não đến thế thì đoạn đường đầu tiên này nhẽ ra đã có thể khiến bé thích thú. Phần lớn con đường băng qua những cánh đồng với những bông hoa dại màu sắc rực rỡ đang ngả nghiêng trong gió, những con bọ to nhảy lên cao đến tận mũi bé, thậm chí cả từng đàn bướm bay theo Batty từ cánh đồng này sang cánh đồng khác, hẳn chúng ngỡ bé là Nữ Hoàng Bướm khổng lồ. Và đúng lúc thấy nóng đến nỗi tưởng chết đi được thì bé gặp một dòng suối nông đang chảy róc rách, thế là bé lội ra, ngồi xuống giữa dòng nước và nghĩ rằng thật thú vị biết bao khi không có một PLN ở đây để ngăn cấm bé.

Nhưng tuyệt vời nhất là thứ bé phát hiện ra trên cánh đồng bên cạnh dòng suối - hai chú ngựa đứng sau một hàng rào, như đang đợi Batty đến, hái một nắm cỏ ba lá rồi giơ lên vừa tầm cho chúng vơ lấy bằng cặp môi màu đen, mềm như nhung. Đúng hơn thì hai chú ngựa là điều tuyệt vời nhất, cho đến khi Batty nhận thấy một con màu nâu đốm giống Yaz, con kia màu trắng giống Carla và chúng cọ mũi vào nhau vẻ hết sức âu yếm và bé nghĩ rằng, chúng sẽ buồn biết bao nếu một con chạy trốn, vĩnh viễn bỏ con kia lại một mình.

Batty chào tạm biệt hai chú ngựa và lại lê bước đi tiếp.

- Bé không có trong vườn, - Rosalind nói. Em với Jeffrey, Skye và Jane vừa gặp nhau ở chổ bức tượng người đàn ông cầm lưỡi tầm sét để báo cáo tình hình.

- Em đã kiểm tra hết quanh khu nhà để xe, nhà em và chỗ bác Churchie. Cả ngày nay bác ấy không nhìn thấy Batty. Và anh Cagney thì vẫn chưa về, - Jeffrey nói.

- Bé cũng không có ở nhà nghỉ. Sau khi chị Skye và em nhốt Cún lại, em đã tìm ở các phòng, dưới gậm giường, trong lối đi bí mật trong tủ, khắp mọi chỗ, - Jane nói.

- Và em đã tìm quanh sân nhà nghỉ rồi, cũng không thấy, - Skye nói.

Rosalind khum tay lên che mắt cho đỡ chói và nhìn về phía đằng xa, quay hướng này hướng nọ, mong mỏi đến tuyệt vọng sẽ thoáng thấy bóng một cô bé đeo cánh. Nhưng chẳng thấy gì ngoài những khu vườn và xa hơn nữa, là cây cối và những đỉnh núi.

- Mình phải nói với bố thôi. - Mặt em tái nhợt đi.

- Bố đi vào thị trấn vẫn chưa về, - Jane nói.

- Thế thì mình phải làm gì đây? Mình có thể làm được gì? Ôi, tất cả là lỗi của chị. Thế mà chị đã hứa… chị đã hứa với mẹ là chị sẽ luôn lo cho bé. - Chân Rosalind khuỵu xuống và em ngồi bệt xuống thảm cỏ, khóc nức nở. Jane vụng về vỗ vỗ lên người chị, nhưng cử chỉ ấy càng làm cô chị khóc to hơn.

- Mình phải đi tìm Batty ngay, - Skye nói với Jane và Jeffrey.

- Thế Cún thì sao? Jeffrey hỏi.

- Nó thì sao cơ?

- Nó có đánh hơi tìm dấu vết được không?

Ba chị em nhà Penderwick nhìn Jeffrey. Sao chúng không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Má Rosalind bớt nhợt nhạt đi và em đứng bật dậy.

- Nhanh lên! - Em hét và chạy về nhà nghỉ, ba đứa kia vội lao theo.

Cún đang bị nhốt trong nhà, sủa váng lên như điên. Rosalind vừa mở cửa là nó liền lao ra, suýt nữa xô ngã cả Jane, nhưng Jeffrey đã túm lấy nó, giữ chặt nó cho đến khi chúng có thể giải thích cho nó biết nó cần phải làm gì.

- Jane, đi lấy một cái gì của Batty đi, - Rosalind nói.

Jane chỉ mất một phút để đi lấy Funty từ buồng ngủ của Batty. Rosalind dí con voi màu xanh vào mũi Cún.

- Đi tìm Batty đi. - em nói.

Cún nhìn em vẻ khinh khỉnh tột độ. Nó hiểu rõ nhiệm vụ của mình hơn bọn trẻ nhiều.

- Em nghĩ là nó hiểu đấy, - Jeffrey nói.

- Chị hy vọng thế, - Rosalind nói. - Thả nó ra đi. Mình sẽ chạy theo nó.

Tựa một tia chớp, Cún lao ra khỏi cửa và phóng về phía đường hầm ở chỗ hàng rào.

Batty đã đi bộ dưới nắng nóng suốt hai giờ đồng hồ liền, mặc dù bản thân bé không biết điều đó - bé không có đồng hồ và cũng chưa biết xem giờ. Bé chỉ biết rằng bé rất đói, khát và mệt. Giờ bé đã ra đến đường cái. Nhưng con đường này chẳng lấy gì làm đông đúc - bé đã đứng bên đường mấy phút rồi mà chẳng thấy chiếc xe nào chạy qua - nhưng đường cái thì vẫn là đường cái, và bố đã cấm bé không bao giờ, không bao giờ được qua đường một mình.

Khí thế của bé giảm dần. Cameron giờ sao mà xa thế, không thể đến đó trước khi trời tối được, và bé ước gì mình có thể quay về nhà nghỉ. Nhưng bé không thể quay lại được. Bé phải đi tiếp, có nghĩa là bé phải đi qua con đường này. Batty nhìn sang trái, sang phải, rồi lại sang trái. Vẫn không thấy chiếc xe nào. Bé nhắm nghiền mắt hòng lấy thêm can đảm, rụt rè đặt một bàn chân lên mặt đường nhựa, rồi ngừng lại. Bé vừa nghe thấy tiếng gì đó. Có thể thế được chăng? Đúng rồi, bé lại vừa nghe thấy nó. Đó là một tiếng sủa! Batty quay phắt lại và nhìn thấy chú chó tuyệt vời nhất trên đời đang lao thẳng về phía bé.

- Cún! - Bé reo lên, hai tay giang rộng. Con chó nhảy vào vòng tay của bé, và cả hai ngã lăn ra đất, lăn tròn, lăn tròn trong niềm hân hoan đoàn tụ. Nhưng nhiềm vui không kéo dài bao lâu, vì chỉ vài giây sau Batty đã nghe thấy những tiếng kêu. Bé ngẩng đầu lên và thấy anh Jeffrey đang chạy về phía mình, theo sau Jeffrey là ba cô chị, tất cả đều đang hò hét như điên. Và mặc dù Batty không thể hiểu nổi các anh chị đang hét cái gì - vì bé vẫn còn cách quá xa - bé biết chắc đó là về Yaz đáng thương và chuyện bé đã hư đốn đến thế nào. Bé nhảy bật dậy, túm lấy vòng cổ của Cún và cố kéo nó vế phía con đường.

- Nhanh nào! Bọn mình phải chạy thôi!

Cún bám cả bốn chân xuống đất và không chịu đi. Nó không đời nào chịu để cho Batty qua đường. Bé kéo nó và ghì lại, cho đến khi bé tuyệt vọng buông cái vòng cổ ra. Nếu nó không muốn đi với bé thì bé phải đi tiếp một mình vậy. Batty nhắm mắt lại và chạy qua đường, đúng lúc một chiếc xe ôtô xuất hiện.

- Thật kỳ diệu bố ạ! Jeffrey đã giành được Batty ra từ miệng tử thần! - Jane nói.

- Em đang làm bố sợ đấy, - Skye nói. - Chiếc ôtô thậm chí còn chưa tới gần mà.

- Con thì sợ, - Rosalind nói. - Con sợ chết khiếp đi được. - Em nhoài người nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Batty. Em chẳng bao giờ muốn buông nó ra nữa.

- Anh Jeffrey cõng con trên lưng suốt đoạn đường về nhà nghỉ. - Batty nói, bé đang ngồi thoải mái với Funty trong lòng ông Penderwick. - Chị Rosalind, kể lại cho em nghe Cún đã cứu Yaz thế nào đi.

- Mình đã nghe chuyện ấy bồn lần rồi. Giờ phải đặt con vào giường thôi, - ông Penderwick nói. Cả nhà vẫn còn đang ngồi quanh bàn bếp từ sau lúc ăn tối xong.

- Không bố, con chưa muốn đi ngủ, - Batty nói vẻ thản nhiên.

- Thôi được, thêm một lúc nữa vậy. - tối nay thì ông Penderwick không thể từ chối cô con gái út của mình điều gì hết. -Nhưng bố phải nói chuyện nghiêm chỉnh với các chị, nên không kể chuyện Yaz nữa, được chứ?

- Được ạ. – Batty nói, và ngủ thiếp đi ngay lập tức, đầu gục vào vai bố.

- Chiều nay bà Tifton đã gọi điện cho bố, - ông Penderwick nói.

- Thôi chết rồi, - Skye nói.

- Bà ấy bực bội một cách rất chính đáng về việc Cún chạy quanh khu vườn của bà ấy, và bố đã xin lỗi và đoan chắc với bà ấy là chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Không bao giờ. – Ông nói, nhìn xuống gậm bàn nơi Cún đang chén một miếng thịt bò nướng riêng cho nó. – Nhưng đó không phải là phần khó khăn nhất của câu chuyện. Bà Tifton còn cho bố biết với những từ ngữ rất nặng nề rằng bố đã không quản lý các con một cách chặt chẽ.

- Ồ! - Rosalind kêu lên vẻ bất bình.

- Thế bố nói gì ạ? - Skye hỏi.

- Satis eloquentiae, sapientiae parum [25] . – Bốn cô con gái trố mắt nhìn ông. - Ờ, phải, bà Tifton cũng không hiểu tiếng Latinh gì hơn các con, tạ ơn trời đất. Nói thế với bà ấy kể ra cũng không được lịch sự cho lắm, nhất là nếu bà ấy lại nói đúng.

- Tất nhiên là bà ấy không đúng rồi, - Rosalind nói.

- Nhưng hãy nhìn những gì đã xảy ra hôm nay mà xem, - ông nói. – Liệu bố có bao giờ tha thứ cho chính mình được không nếu chúng ta mất Batty mãi mãi?

- Nhưng bé có sao đâu, - Skye nói.

- Bà Tifton không biết bà ấy đang nói gì đâu, bố, - Jane nói. - Bố là một ông bố hoàn hảo.

- Không hoàn hảo đâu, Jane. - Ông Penderwick lắc đầu. – Còn nữa. Bà Tifton tin rằng các con sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Jeffrey. Theo như bà ấy nói thì khi bà ấy bảo cậu ấy quay về Dinh thự Arundel sau chuyện với Cún, không những cậu ấy cãi lại, mà cả tiếng sau cậy ấy mới quay về nhà.

- Cậu ấy bận đi tìm Batty mà! - Skye kêu lên.

- Bố biết thế, và các con cũng biết thế, nhưng bà Tifton thì lại nghĩ rằng Jeffrey đã trở nên bất trị, và đó là vì các con.

- Nếu Jeffrey có cãi lại bà ấy thật, mà con thấy là không phải như thế, thì đó là vì cái ông Dexter đáng ghét ấy chứ không phải bọn con, - Skye nói.

- Và ông Dexter là…?

- Bạn trai của bà Tifton, - Rosalind nói, - Ông ấy… không được dễ chịu lắm.

- Nhưng không khó chịu bằng bà Tifton, - Jane nói.

- Cũng gần bằng còn gì, - Skye lầm bầm trong miệng. - Thật không hiểu làm sao bà ấy chịu được ông ta.

- Khi cô đơn, con người thường có những lựa chọn khiến người khác ngạc nhiên, - ông Penderwick nói.

- Bà Tifton mà cô đơn ấy à! – Rosalind chưa hề nghĩ đến điều đó.

- Trời ơi, đừng có tỏ ra thông cảm với bà ấy, - Skye nói. - Chị không thể thông cảm với một người nghĩ rằng bọn mình - những người trong gia đình Penderwick! - Lại gây ảnh hường xấu cho Jeffrey.

- Không đúng như thế, phải không bố? - Jane hỏi.

- Bố không thấy Jeffrey có vẻ gì chứng tỏ cậu ấy đang chịu một ảnh hưởng xấu nào hết, chứ đừng nói gì đến ảnh hưởng xấu từ các con. Đó là một cậu nhóc tuyệt vời. Và giờ cậu ta lại còn cứu sống Batty nữa…

- Lần thứ hai đấy! - Jane nói.

Skye nhăn mặt bắt em ngậm miệng, nhưng may thay, đúng lúc đó Cún đánh rơi khúc xương bò vào bát nước, và trận lụt nó gây ra khiến Rosalind và ông Penderwick quên bẵng câu nói của Jane. Khi chỗ nước đã được lau sạch, ông Penderwick nói tiếp.

- Bố đang nói ban nãy là một số nền văn hóa tin rằng khi một người cứu người khác thoát khỏi cái chết, người đó sẽ mãi mãi được làm chủ một phần linh hồn của người kia. Như vậy, Jeffrey giờ đã có ràng buộc với gia đình ta, dù cậu ta có muốn hay không.

- Nghe thật là lãng mạn, - Jane nói.

- Lãng mạn tiểu tư sản thì có. Jeffrey sẽ làm cái gì với linh hồn của Batty chứ? - Skye hỏi.

Batty mở mắt ra vẻ ngái ngủ.

- Anh ấy có thể lấy em đấy.

- Lấy em ấy à! – Jane và Rosalind cười phá lên trong khi Skye ngã nhào ra khỏi ghế và lăn lộn trên sàn giống hệt Cún những lúc nó bị ngứa lưng.

- Tuy nhiên, - ông Penderwick nghiêm nghị lên tiếng. Các cô con gái biết rõ giọng nói ấy có nghĩa là gì. Tất cả im lặng và Skye quay trở lại ghế ngồi. – Chúng ta phải nhớ chúng ta vẫn chỉ là khách ở Arundel mà thôi. Bố biết bà Tifton không phải là người dễ chịu, và cái lần bố gặp bà ấy với Cagney, bà ấy đã cố gây ấn tượng với bố bằng cách khoe hiểu biết của mình về cây Campanula persicifolia [26] – mà bà ấy phát âm thành Campanula perspicolia - ờ, đây là chuyện ngoài lề thôi. Bố định nói là cho dù các con nghĩ gì về bà Tifton đi chăng nữa thì các con vẫn phải cư xử thật lễ phép và lịch sự khi đang ở nhà bà ấy.

- Bố nói đúng, bố ạ, - Rosalind, - Chúng con sẽ tỏ ra là những cô tiểu thư lịch sự nhất trần đời.

- Em sẽ không làm thế đâu, - Skye nói. – Em sẽ là một trang quân tử lịch thiệp.

- Hai cái đấy cũng giống nhau cả thôi mà, - Jane nói.

- Không, chẳng giống chút nào.

- Có, có đấy…

- Thôi đủ rồi. Tacete [27] . - Ông Penderwick đứng dậy, vẫn bế bé Batty trên tay. - Bố con mình đi ngủ thôi. Hôm này là một ngày khá vất vả rồi.