Chương 12 NGÀI BARNABY PATTERNE
BA CÔ CHỊ NHÀ PENDERWICK quyết định sẽ không nói gì với Jeffrey về việc làm chủ một phần linh hồn của Batty và chuyện kết hôn. Và chính Batty cũng không nói lại chuyện ấy với Jeffrey. Tuy nhiên, Cún thì lại được nghe rất nhiều về đám cưới và về chuyện nó sẽ được làm chú cẩu phù dâu ra sao, nhưng vì Cún luôn giữ kín mọi bí mật của Batty nên Jeffrey sẽ không phải lo nghĩ về những thông tin này. Cậu bé phải chịu ngần ấy căng thẳng là đủ lắm rồi.
Đó không chỉ là mối đe dọa nhãn tiền từ trường quân sự và việc ông Dexter sắp trở thành bố dượng của cậu, hay thái độ khinh bỉ ra mặt của bà Tifton dành cho mấy cô bé nhà Penderwick, hay thậm chí là bài học đánh gôn đầu tiên của Jeffrey ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời, vốn sẽ có thể làm cậu càng ghét chơi gôn hơn, nếu như trước đó cậu chưa kịp ghét nó như xúc đất đổ đi. Đó còn là cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn nữa. Bà Tifton đã phát hiện ra giám khảo năm nay sẽ là người làm vườn nổi tiếng đến từ nước Anh, Ngài Barnaby Patterne. Bà Tifton sẽ không chịu nổi việc thua cuộc trước mặt một vị giám khảo có tước Ngài ở trước tên như thế. Không, không bao giờ, không bao giờ. Và thế là nỗi ám ảnh thắng cuộc của bà trở nên điên cuồng. Thậm chí có lần bọn trẻ còn thấy bà tự mình nhổ cỏ với quần sóc và giày vải, vừa làm vừa lẩm bẩm một mình.
Những chuyện này khiến cho Jeffrey và các cô bé nhà Penderwick chẳng vui vẻ gì. Chúng cố chỉ chơi quanh sân vườn của nhà nghỉ, sốt ruột chờ đợi – chỉ đến cuối tuần là nhà Penderwick đã phải rời khỏi Arundel rồi mà – mong cho cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn chóng xong. Chúng tập bắn cung bằng những mũi tên đầu bọc cao su, rồi chơi đá bóng, thậm chí không còn trò gì chúng còn chơi cả trốn tìm nữa, cho đến khi ngày thi trọng đại đến. Giờ thì chúng chỉ phải tránh xa khu vườn một ngày nữa thôi, để cho bà Tifton đoạt cái giải thưởng của bà từ Ngài gì-gì-đó, rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
- Sao cậu đến muộn thế? Cậu đã định đến ăn sáng cơ mà? – Skye hỏi Jeffrey, cậu bé vừa nói vừa tới nhà nghỉ tức thì. Em và Jane thì đang ngồi trên hàng hiên.
- Bọn tớ đã để dành phần cho cậu đấy. – Jane chỉ một đĩa bánh kếp phết mứt dâu xanh ướp lạnh.
- Tớ phải đợi để lấy trộm cái này. – Jeffrey nói, lôi trong túi ra một tờ rơi và đưa cho Skye.
- Học Viện Quân Sự Pencey. Nơi Các Cậu Bé Trở Thành Những Người Đàn Ông và Những Người Đàn Ông Trở Thành Những Người Lính. – Skye đọc từ tờ rơi.
- Nhìn cậu bé khốn khổ này mà xem. – Jane chỉ vào bức ảnh một cậu bé đứng thẳng đuỗn như cái que thông nòng súng trong bộ quân phục màu xanh chật cứng.
- Và các cậu thử đọc danh sách các môn học ở đằng sau mà xem, - Jeffrey nói. – Không có học nhạc ngoại trừ đội kèn đồng diễu hành. Tớ sẽ chết ở đấy thôi. Phát điên lên rồi chết.
- Trời đánh thánh vật cái lão Dexter chết tiệt ấy. Cái lão già tồi tệ thối tha đáng ghét chết tiệt ấy, - Skye nói.
Rosalind và Batty đi ra hàng hiên vừa đúng lúc nghe được đoạn cuối tràng chửi rủa của Skye.
- Lại nói chuyện về ông Dexter à? – Rosalind hỏi.
- Đúng thế, - Jane đáp.
- Grừ. – Skye gầm gừ.
- Tớ đã nghĩ rồi. không phải là tớ không muốn đi học xa, nhất là sau khi mẹ tớ và ông Dexter làm đám cưới. – Jeffrey rùng mình. – Nhưng sao không gửi tớ đến một trường tớ thích chứ? Tớ biết một đứa bạn có chị đi học trường nội trú ở Boston chỉ để chị ấy có thể đi học đàn viola ở Nhạc Viện New England vào các thứ Bảy. Tớ cũng muốn được đi học như thế.
- Jeffrey, em phải nói chuyện với mẹ em về chuyện này thôi, - Rosalind nói.
- Làm sao mà em nói được? – Jeffrey kêu lên. – Mẹ em thậm chí còn chưa nói với em về chuyện mẹ định lấy ông Dexter.
- Grừ. – Skye lại tiếp tục.
- Anh Jeffrey tội nghiệp. – Batty áp bàn tay nhỏ nhắn của bé lên má cậu. – Em với chị Rosalind đang định đi tìm lá bồ công anh cho Yaz và Carla vì anh Cagney bảo thỏ thích ăn lá bồ công anh lắm. Anh đi cùng em với chị ấy nhé? Sẽ vui lắm đấy.
- Anh ấy không đi được đâu, - Skye nói. – Bọn chị cần có anh ấy để tập bóng đá.
- Lần khác vậy, Batty ạ, - Jeffrey nói.
- Skye và Jane này, trong vòng vài giờ nữa nhớ chỉ chơi ở phía bên này hàng rào thôi nhé, - Rosalind dặn. – Bác Churchie vừa gọi điện đến nhắc là những người trong Câu Lạc Bộ Làm Vườn sắp đến rồi đấy.
- Chị đã dặn bọn em rồi mà, - Skye nói.
- Thì bây giờ chị dặn lại. Bố đang giữ Cún trong nhà với bố ít nhất là cho đến sau bữa trưa. Bọn mình chưa thể vào vườn chừng nào bọn họ chưa đi hết. Được chứ? – Chẳng đứa nào trả lời em cả. Skye và Jane đang đọc tờ rơi của học viện Pencey, còn Jeffrey thì đang ủ rũ ăn món bánh kếp phết mứt dâu xanh. Rosalind liền cất cao giọng. – SKYE! JANE! Nhớ tránh xa Dinh thự Arundel cho đến khi cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn kết thúc! Và đừng có quên tỏ ra là các tiểu thư, hay các trang quân tử, hoặc cái gì đấy đại loại thế.
- Bọn em biết rồi mà, chị Rosalind, - Jane nói.
- Thật đấy, - Jeffrey nói.
- Bọn em đã ngoan đến mấy ngày rồi, - Skye nói, - Bọn em không ngu ngốc đến mức làm hỏng hết mọi chuyện đúng lúc này đâu.
- Bởi vì bà Tifton… - Rosalind nói.
- Bọn em sẽ không sao. Chị đừng lo.
- Đi nào, chị Rosalind. – Batty kéo tay cô chị. – Mình đã hứa với anh Cagney rồi mà.
Và Rosalind để cho Batty kéo đi.
- Nghe này, - Jane nói, em vẫn đang chúi mũi vào tờ rơi. – Tại Pencey, chúng tôi rèn luyện chí khí và phẩm hạnh bằng công việc gian khổ, kỷ luật nghiêm ngặt và hoạt động thể lực khắt khe.
- Tớ không chịu nổi nữa đâu. – Jeffrey giật lấy tờ rơi và ném nó lên hàng hiên. – Mình đi đá bóng thôi.
Hôm nay đến lượt Skye chọn cách luyện tập. Em chọn bài tập hai-đánh-một, là sự pha trộn giữa chạy việt dã, chiến tranh du kích và trò Con-Khỉ-Đứng-Giữa [28] , một bài tập hoàn hảo dành cho địa hình gồ ghề của khu đất bao quanh nhà nghỉ với những bụi cây và bãi cỏ cao. Bài tập còn thú vị hơn với hai quả bóng, vì ông Penderwick đã vá lại quả bóng bị Cún cắn thủng.
Quả bóng của Jeffrey đã được đặt tên Dexter từ mấy ngày trước. Bây giờ thì Skye nhổ nước bọt vào quả bóng kia, chính thức đặt tên cho nó là Học Viện Quân Sự Pencey, và đá tung nó lên không. Bài tập hai-đánh-một bắt đầu.
Hôm đó Jeffrey chơi bóng rất dữ dằn, cậu tấn công trái bóng với một vẻ thịnh nộ mà hai chị em chưa từng thấy bao giờ. Mỗi khi có cơ hội là cậu lại giành lấy quả bóng Pencey và đá nó thật mạnh vào thân cây hoặc tảng đá, bất cứ thứ gì cậu tìm được, cho đến khi hai cô bạn sợ là quả bóng sẽ nổ tung mất. Nhưng Skye cũng chẳng lịch sự hơn chút nào. Máu em sôi lên khi em nghĩ đến số phận của Jeffrey, và mặc dù không thể trừng phạt ông Dexter vì những gì ông đã làm, em hoàn toàn có thể trừng phạt quả bóng tên Dexter. Nhưng Jane là đứa dữ dằn hơn cả. Nỗi lo lắng cho Jeffrey cộng với bài tập hai-đánh-một đã làm lộ ra cái phần hung hăng nhất trong con người em, đến nỗi em phải trở thành một người khác, một người cứng rắn hơn chính bản thân em nhiều, cứng rắn hơn cả Sabrina Starr nữa, để có thể hoàn tất bài tập luyện. Và thế là Mick Hart xuất hiện. Mick Hart là một trung phong cực kỳ tài năng đến từ Manchester nước Anh, được Jane tưởng tượng ra sáu tháng trước, khi em bị một hậu vệ to gấp đôi người em nện cho một trận. Khi Jane giả vờ làm Mick, em không cảm thấy đau đớn gì hết, em có thể dẫn bóng qua bất kỳ hậu về nào trên mặt đất này, em được các fan hâm mộ và đội yêu quý, và em rất to mồm. Jane thích cái khoản to mồm này nhất.
- ĐỒ ĐẦU ĐẤT! – Em gào đi gào lại. – ĐỒ ĐỂU! ĐỒ TỒI!
Lúc đầu thì Skye mải đá bóng quá nên không để ý đến những lời xúc phạm ấy. Vấp phải một cái rễ cây trồi lên mặt đất, em bị mất đà và biến thành chú khỉ không có bóng, và sau đó phải gắng hết sức mình để chặn Dexter hoặc Pencey lại, trong khi chúng cứ vụt qua em. Nhưng cả Jane và Jeffrey đều đang đá rất hăng, còn những trái bóng thì cứ trượt khỏi chân em, nên dần dần em bắt đầu thấy bực mình.
- Cậu làm sao đấy, Skye? – Jeffrey chọc, co chân đá một cú gọn gàng, chuyền Dexter qua đầu em cho Jane.
- Không sao cả! – Skye quay lại và đá hụt Pencey khi nó bay tới chân Jeffrey.
- ĐỒ CHẤY RẬN! – Jane phấn khởi hét lên. – ĐỒ XỎ LÁ BA QUE!
Thế này thì quá lắm. Bị gọi là đồ đầu đất đã đành một chuyện, nhưng không ai có thể chịu nổi khi bị cô em gái gọi là đồ xỏ lá ba que, dù không biết xỏ lá ba que nghĩa là gì. Skye liền tung hê mọi luật lệ - cũng chả phải có nhiều luật lệ cho lắm – và giả vờ ngã lăn ra đất. Jane chần chừ đứng lại, tính hung hăng của Mick Hart đã bị tình cảm chị em đánh bại trong chốc lát, và Skye, với một tiếng cười tinh quái, đứng bật dậy và lao về phía Pencey. Em đá mạnh quả bóng cho Jeffrey.
- Bây giờ thì Jane phải làm khỉ! – Em reo lên vẻ đắc thắng.
Cả ba đứa lại lao đi! Xông tới, vòng vèo tránh bên này bên kia, thở hổn hển, Skye và Jeffrey chuyền Dexter và Pencey qua lại. Trong khi đó thì Jane reo hò, la hét, đe dọa, lao tới hết lần này đến lần khác, cho đến khi em bất thần nảy ra một ý, nhảy lên nom rất ngoạn mục và giành lấy Dexter với một cú chặn bóng hoàn hảo như từ trong sách ra.
Bây giờ thì Jeffrey lại phải làm khỉ. Cậu chạy giữa hai chị em, quyết tâm giành lại lợi thế. Nhưng Jane và Skye bỗng nhiên trở thành một bộ đôi hoàn hảo. Chúng rẻ bóng lắt léo qua những thân cây, truyền hai trái bóng qua lại một cách chính xác, giữ không cho cậu chạm đến chúng. Quả là một trận bóng hai-đánh-một tuyệt vời - ngay cả Jeffrey đang cáu tiết cũng thấy được điều đó. Nhưng cậu không chịu để tình hình này tiếp diễn. Cậu quyết định lờ hai quả bóng đang vụt qua chân mình đi và lao thẳng về phía Skye.
- SKYE! NGUY HIỂM! – Jane hét, đá thẳng Dexter lên không trung.
Skye nhìn thấy Jeffrey đang lao về phía mình và vội đá Pencey theo Dexter.
Hai quả bóng cùng bay vút lên, cao hơn, cao hơn, cao hơn nữa, trong khi các cầu thủ bên dưới đều lao tới. Tưởng như hai trái bóng sẽ bay lên mãi cho đến khi chúng chạm tới bầu trời, nhưng rồi Pencey và Dexter cũng ngừng lại…
Và chúng bắt đầu rơi xuống, chậm rãi và duyên dáng, qua hàng rào rồi vào vườn.
Lúc ấy có đứa nào nghĩ đến cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn không? Có đứa nào ngừng lại để nhớ rằng chúng đã được dặn đi dặn lại – tránh xa khỏi khu vườn – không? Không, chẳng đứa nào nghĩ ngợi hay chần chừ lấy một mảy may. Như những tên mọi khát máu điên cuồng, ba đứa xông thẳng tới đường hầm và chui qua, trong khi Jane vẫn tiếp tục những tiếng la hét xung trận. LẠI ĐÂY, BÓNG PENCEY! LẠI ĐÂY VỚI MICK NÀO! HOAN HÔ PENDERWICK! TIÊU DIỆT DEXTER!
Và khi đã chui qua rồi, chúng vẫn còn một cơ hội nữa để cứu chính mình, nhưng có đứa nào chịu để ý đến những tiếng nói lao xao đang lại gần không? Có đứa nào trông thấy những vệt màu đang chuyển động đằng sau vòm hoa hồng leo không? Có đứa nào hành động một cách hợp lý hay không? Vẫn không. Chúng chỉ nghe thấy tiếng la của Jane và chỉ nhìn thấy hai quả bóng đang hạ cánh – vẫn hết sức đồng bộ - xuống trước bức tượng người đàn ông cầm lưỡi tầm sét, rồi nảy lên nảy xuống và lăn thẳng về phía cái ang nước nơi Skye đã trốn lần đầu tiên. Cái ang bây giờ đầy những cụm hoa nhài hồng tươi tốt, rực rỡ, đang nở rộ.
Ba đứa trẻ chạy đua hết tốc lực về phía cái ang, Jane vẫn la hét không ngừng. VÌ CHURCHILL NELSON VÀ HOÀNG TỬ WILLIAM [29] ! Chúng chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, thế rồi cuối cùng trong cú va chạm ngoạn mục, cả ba cầu thủ và hai trái bóng đâm thẳng vào cái ang cùng một lúc, làm hoa nhài và đất bùn bắn tung tóe khắp nơi, trước khi ngã xuống đất thành một đốn, cả bọn đều vui sướng, phấn khích và khá bẩn thỉu.
- Đúng là một trận bóng hai-đánh-một ra trò! – Jane thở hổn hển, nói vẻ hài lòng.
- Amen, - Jeffrey nói.
Skye là đứa duy nhất nhận thấy nguy hiểm đang lại gần. Có lẽ - như sau này em nói – đó là vì em là PLN lúc ấy, hoặc cũng có thể vì cuối cùng em cũng nhớ đến cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn, nhưng dù vì lý do gì đi chăng nữa thì một bản năng nào đó đã khiến em quay đầu lại.
Những đôi giày cao gót, đó là cái mà em nhìn thấy. Một đôi giày cao gót màu xanh nước biển, và bên trên là một cái váy bằng vải lanh xếp nếp màu trắng với một mẩu cánh hoa nhài màu hồng dính ở gấu. Và chưa hết. Bên cạnh đôi giày cao gót là một đôi giày da của đàn ông, nhìn quá sang trọng – quá có vẻ Âu châu – để có thể là của ông Dexter. Và vẫn chưa hết, bởi vì sau đôi giày cao gót và đôi giày da là hằng hà vô số những đôi giày cao gót khác. Cả một trung đội giày cao gót. Cả một đại đội giày cao gót.
- Jeffrey, - Skye gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng hết sức cấp bách.
Cậu đang mải chọc Jane quá nên không để ý.
- Đồ xỏ lá ba que nghĩa là gì thế?
- Đồ xỏ lá ba que là để chỉ…
- Jeffrey, - Skye lại gọi, bất lực nhìn đoàn giày cao gót đang tiến đến. – Jane.
- … một kẻ không ra gì. Từ đấy nghe hay phải không? Tớ tìm thấy nó trong quyển Từ Điển Oxford của bố tớ đấy. – Jane giả cái giọng lè nhè của Mick Hart. – Tôi phải nói rằng thằng cha Dexter đó thật là…
Skye bịt tay lên miệng Jane.
- Xin chào bà Tifton. – Em nói, cố tỏ ra mạnh bạo một cách tuyệt vọng. – Cuộc thi thế nào rồi ạ?
Đã có nhiều giây phút tồi tệ xảy ra ở Arundel, và sẽ còn nhiều nữa trong tương lai, nhưng cái sự tồi tệ tuyệt đối của giây phút này thì hai chị em không bao giờ quên được. Chúng và Jeffrey loay hoay đứng dậy và cảm thấy như đang phải đối mặt với một đội quân sắp sửa nổ súng, trong đó ai cũng có quyền bắn chúng. Bởi vì đây hoàn toàn là lỗi của chúng, và bất kỳ cơn thịnh nộ, hình phạt nào mà tiểu đội hành quyết kia – nghĩa là bà Tifton – muốn đổ lên đầu chúng thì chúng đều đáng phải nhận cả.
Nhưng khi chúng đã đứng thẳng lên và giáp mặt với bà Tifton, bà không cất tiếng nói ra những điều kinh khủng mà hẳn bà đang nghĩ trong đầu. Trông mặt bà thật đáng sợ - giận dữ, nhục nhã và thất vọng, tất cả đều phơi bày trên đó – nhưng bà vẫn im lặng. Bởi vì trên mặt bà còn một vẻ nữa – nếu bà cất tiếng thì bà sẽ quát tháo, và nếu đã quát tháo thì bà sẽ không thể ngừng nổi, và bà không thể để chuyện đó xảy ra trước mặt ngài Barnaby Patterne và toàn thể Câu Lạc Bộ Làm Vườn. Quả là một cuộc đấu tarnh lịch sử đối với bà Tifton, và Skye với Jane đã gần như thấy thương hại cho bà nếu như chúng không quá sợ hãi đến thế.
Thế rồi có người bật cười. Đó là tiếng cười của một người đàn ông, và mọi người rời mắt khỏi bà Tifton để nhìn sang Ngài Barnaby. Chúng ngạc nhiên thấy khuôn mặt ông thật dễ thương, với một nụ cười thân thiện và những nếp nhăn nhỏ quanh mắt.
- Con trai ta cũng chơi túc cầu – môn bóng đá của các cháu ấy mà - ở trường của nó ở Anh. Thật tiếc là ta không đem nó theo cùng. – Ông quay sang bà Tifton. – Cả ba đứa trẻ dễ thương này đều là con bà ư?
Câu hỏi của ông khiến mọi việc càng thêm tệ hại, và hàng mấy năm sau các chị em nhà Penderwick vẫn tranh cãi không biết liệu ông hỏi thế là vô tình hay cố ý. Sự tranh đấu trong bà Tifton càng trở nên khó khăn, rõ rành rành đến nỗi Skye sợ là bà sẽ nổ tung ngay tại chỗ mất. Thế rồi, lần đầu tiên, Skye thấy – chỉ trong một thoáng thôi – cảm phục bà Tifton, bởi bà đã xoay sở để tĩnh trí lại và bình thản quay sang nhìn Ngài Barnaby.
- Jeffrey là con trai tôi. Còn hai cô bé này là… - Bà ngừng lại vì không tìm được từ nào đủ lịch sự.
- Là bạn ạ, - Jeffrey vội nói. – Skye và Jane Penderwick.
- Chúng cháu thuê nhà ở đây, - Jane nói. – Chúng cháu chỉ thuê căn nhà nghỉ ở Arundel thôi, có nghĩa là bố chúng cháu là người thuê nhà, và chúng cháu là hai trong số bốn cô con gái của ông, và chúng cháu rất xin lỗi vì sự lộn xộn này, nhưng cháu đang băn khoăn tự hỏi, nếu ông là người Anh và đến từ nước Anh, thì không biết ông đã từng xem một giải World Cup nào…
Skye đá vào chân Jane bắt em ngậm miệng.
- Mình nên đi thôi. Nhưng trước hết mình phải dọn chỗ hoa nhài đi đã.
- Cứ để nguyên đấy, - bà Tifton gắt gỏng nói. Sự tự chủ của bà đã gần cạn.
- Nếu thế thì chúc bà may mắn, bà Tifton. Chúng cháu rất vui được gặp ông, thưa ông Ngài Patterne, và xin chào tất cả các vị nữa. – Skye gật đầu với các thành viên còn lại của Câu Lạc Bộ Làm Vườn, nhẹ cả người khi thấy một vài người trong bọn họ đang cố nhịn cười. – Đi nào, Jane.
Nhưng Jane trong lúc hoảng sợ vẫn nhìn ông Barnaby chằm chằm – vì ông là người lớn trông đỡ sợ nhất, ngoài ra ông lại còn là người Anh nữa và như thế thật là thú vị - và em không nghe thấy một lời nào của Skye. Cuối cùng Skye phải nắm lấy tay em kéo đi. Chúng vẫy chào Jeffrey, lòng thầm mong cậu sẽ không bị tra tấn hay sát hại hay gặp phải chuyện gì tệ hơn nữa. Với cái cảm giác có cả ngàn đôi mắt đang dán vào lưng mình, chúng chạy như bay đến chỗ đường hầm, cúi xuống và chui sang phía an toàn. Giá như Skye có thể tự đá mình thì em đã làm rồi. Chúng thật ngu quá, sao lại có thể quên mất cuộc thi của Câu Lạc Bộ Làm Vườn chứ. Thật là một lũa đần độn ngu ngốc! Ngu ngốc! NGU NGỐC!
- Chị có nghĩ là bà Tifton và những người ấy nghe thấy tiếng em hét không? – Jane hỏi. Đó là vào buổi tối ngày hôm ấy, em và Skye lại đang ngồi trên hàng hiên nhà nghỉ. Trên bãi cỏ trước mặt chúng, Rosalind và Batty đang đuổi bắt đom đóm.
- Em điên chắc? Dân Connecticut ai cũng nghe thấy em hết, - Skye đáp.
Jane rên lên.
- Em chỉ mong mình không gây cho Jeffrey nhiều rắc rối quá.
- Ha. – Skye biết không thể có chuyện Jeffrey không gặp phải vô số rắc rối.
Batty chạy tới, hai bàn tay chụm lại với nhau.
- Em bắt được một con tên là Horatio. – Be nói và xòe tay ra. Một con đom đóm đang đậu vẻ băn khoăn trên ngón tay cái của bé.
- Nó đang lập lòe này, - Jane bảo. – Có thể nó đang tìm cách nói với bọn mình một điều gì đấy bằng mã Moóc.
- Cái gì cơ? – Batty hỏi.
- Xin… hãy… thả… tôi… ra. – Jane nói.
Con đom đóm bay đi mất.
- Bây giờ em không cho nó vào lọ cùng những con khác được rồi, - Batty nói.
- Tốt, - Jane nói. – Mình chơi trò gì khác đi. Chơi nhào lộn được không?
Ở đầu sân bên kia, Rosalind mở nắp chiếc lọ của Batty và ngắm những con đom đóm bị cầm tù bay lên chào đón tự do. Khi con đom đóm cuối cùng đã bay đi, em bỗng có một cảm giác buồn buồn nhột nhột đằng sau gáy. Theo bức thư em viết cho Anna sau đó thì cảm giác ấy không giống như có trên gáy một con nhện – hay một con đom đóm – một thứ mà ta muốn gạt đi. Nó giống như ngón tay dịu dàng của số mệnh vừa chạm vào ta hơn, báo hiệu sự có mặt của một cái gì đó – hoặc là một ai đó – thật đặc biệt.
Rosalind đứng dậy. Đang tiến về phía em trong ánh chiều tà dìu dịu là một chàng trai cao lớn, đầu đội mũ lưỡi trai, đang mỉm cười. Trông anh thậm chí còn dễ thương hơn cả lần trước em gặp.
- Chào anh Cagney. – Em nói và cố đóng nắp lọ trở lại.
- Để anh làm cho. – Cagney xoay nhanh một cái và chiếc nắp được vặn chặt lại như cũ. – Anh có tin nhắn cho các em của em đây.
- Chúng nó đang ngồi ở trên hàng hiên ấy ạ. – Khi Rosalind đi qua bãi cỏ bên cạnh anh, em cố bước những bước dài bằng sải chân của Cagney và nhận thấy đỉnh đầu mình chỉ chạm tới vai anh.
Trên hàng hiên, Batty đang trồng cây chuối, giữ thăng bằng bằng hai tay trong khi Jane túm hai cổ chân bé, Skye nhìn thấy Cagney và Rosalind đi tới.
- Có tin gì về Jeffrey không ạ?
- Cậu ấy ở lì trong phòng suốt cả chiều nay và không được ra ngoài đến tận sáng mai. – Cagney đáp. – Cậu ấy nhờ anh qua bảo với các em là cậu ấy không sao.
- Bà Tifton có bắt cậu ấy ăn bánh mì suông, uống nước lã [30] không ạ? – Jane hỏi.
- Không, bác Churchie dọn lên cho cậu ấy hamburger, ngô luộc và bánh dâu xanh nướng.
- Cậu ấy có bị nhốt không ạ? Cậu ấy có đủ sách để đọc không? – Jane ngừng hỏi khi Skye thì thầm vào tai em. - Ồ! Ý hay đấy! Chị Rosalind, bọn em đi dạo một lúc nhé. – Em đưa hai cổ chân của Batty cho Rosalind và nhảy xuống khỏi hàng hiên với Skye.
- Đừng đi lâu nhé, trời sắp tối rồi đấy. – Rosalind dặn với theo khi hai đứa chạy biến vào hàng cây.
- Hai đứa dễ thương nhỉ, - Cagney nói.
- So với tuổi của chúng thôi.
- Hừm hừm! – Batty nói, bé vẫn đang bị lộn ngược.
- Có vẻ trời sắp mưa, - Cagney nói. – Khu vườn đang rất cần mưa đấy.
- Trời chưa mưa lần nào từ hôm bọn em đến đây, - Rosalind nói.
- HỪM HỪM! – Batty nói.
- Ôi, trời ơi, chị quên mất em.
- Em vẫn ở nguyên đây mà!
- Chị biết. Chị xin lỗi. – Rosalind nhẹ nhàng hạ Batty xuống. – Sao em không đi lấy món quà ngạc nhiên cho anh Cagney nhỉ?
Batty chạy vụt vào nhà. Một phút sau bé quay lại với một túi nilông to đựng đầy lá bồ công anh.
- Chị Rosalind và em đã cát cho Yaz và Carla đấy.
- Cắt, - Rosalind sửa lại. – Nhưng, Batty này, ý chị là món quà ngạc nhiên kia cơ. Cái thứ mình đã mua trong thị trấn với bố hôm qua ấy mà.
- A, cái đấy ấy ạ. – Batty lại chạy vào trong nhà. Lần này bé trở ra với một gói quà bọc giấy và đưa nó cho Cagney. – Đây là vì em đã để Yaz chạy mất. Em muốn mua cho anh quyển lịch có hình thỏ cơ, nhưng chị Rosalind bảo anh sẽ thích cái này hơn. Chị ấy đã dùng tiên tiêu vặt của chị ấy trong cả hai tháng tới để mua nó đấy, vì chị ấy đã dùng hết tiền tháng này mua quà cho anh Jeffrey rồi.
- Suỵt, - Rosalind thốt lên.
- Một quyển sách ảnh về cuộc Nội Chiến à! – Cagney kêu lên, xé toạc lớp giấy bọc. – Một bất ngờ thật tuyệt! Nhưng lẽ ra các em không phải tặng anh cái gì đâu.
- Có chứ ạ.
- Các em biết không, anh nghĩ là Batty đã giúp Yaz đấy. Nó không còn suốt ngày tìm cách chạy trốn nữa. Nó thậm chí còn không dám lại gần cửa nữa cơ. Nhưng dù sao thì anh cũng cảm ơn, Rosalind. Em chu đáo quá.
- Mình bắt thêm đom đóm đi, - Batty nói.
- Đến giờ em phải đi ngủ rồi, - Rosalind nói. – Lát nữa chị sẽ kể chuyện cho.
- Em phải tắm đã.
- Em vừa tắm tối qua rồi còn gì.
- Chân em lại bẩn nữa rồi. – Batty tháo một chiếc xăngđan ra và giờ chân lên giữa Rosalind và Cagney. Chân bé quả là bẩn thật.
- Được rồi, em phải đi tắm thôi, - Rosalind nói. – Bảo bố vặn nước ra, rồi chị sẽ vào dội nước và lau người cho.
- Em muốn chị vặn nước cơ.
Rosalind liếc nhìn Cagney. Anh đang lật lật những trang sách mới, đưa nó lên gần mắt để nhìn cho rõ những bức ảnh trong ánh chiều chạng vạng. Em quyết định sẽ đếm đến ba để đợi xem anh có rời mắt khỏi cuộc Nội Chiến mà nhìn em không. Một. Hai. Ba. Em thở dài và nói.
- Bọn em phải đi vào đây anh Cagney ạ. Chúc anh ngủ ngon.
Đến lúc ấy anh mới nhìn Rosalind.
- Chúc các em ngủ ngon, và một lần nữa cảm ơn các em vì quyển sách với chỗ lá bồ công anh nhé.
Rosalind nắm tay Batty và dẫn bé vào trong nhà.
- Em vẫn nghĩ là anh ấy sẽ thích quyển lịch con thỏ hơn, - Batty nói.
- May mà anh Cagney đã buộc cái thang dây này ở đây, Skye nói với Jane. Hai đứa đang đứng bên dưới gốc cây to bên ngoài cửa phòng Jeffrey, Skye tháo sợi dây quấn quanh một chiếc đinh đóng vào thân cây. – Hôm trước Jeffrey đã chỉ cho chị thấy. Sợi dây giữ cái thang cuộn lại trên cây. Mình tháo cái nút này, gỡ sợi dây ra, cái thang sẽ rơi xuống. Ở trên đỉnh thang có một cái nút khác nếu có người muốn trèo xuống thay vì trèo lên.
- Ui da! – Cái thang rơi ngay lên đầu Jane.
- Lẽ ra em không được đứng ngay bên dưới chứ.
- Lẽ ra chị phải bảo cho em biết trước chứ.
- Trèo lên đi.
Hai chị em trèo lên cái thang dây và cẩn thận leo ra chạc cây thấp nhất, cái chạc cây nơi chúng đã bị mắc kẹt vào cái tuần đầu tiên ở nhà nghỉ, Jane ngẩng đầu nhìn lên trên. Ánh sáng ban ngày đã tắt hẳn, những đám mây u ám đang che khuất mặt trăng và những ngôi sao. Em chỉ nhìn thấy mấy chạc cây đen ngòm in bóng lên nền trời cũng gần như đen đặc.
- Sợ không dám trèo lên à? – Skye hỏi.
- Sợ hãi không bao giờ làm chùn bước Sebrina Starr.
- Khi trèo lên cao hơn mình sẽ có ánh đèn ở cửa sổ phòng Jeffrey. – Skye chỉ lên khoảng ánh sáng hình chữ nhật cao tít bên trên.
- Yên nào, em nghe có tiếng nhạc.
Skye nghiêng đầu lắng nghe.
- Jeffrey đấy.
- Cậu bé trút mọi nỗi thống khổ và cô đơn của mình vào cây đàn dương cầm yêu quý, - Jane nói. Một câu thật hay, em nghĩ, nhưng không chen nó vào quyển sách được nữa rồi. Em đã bắt đầu viết cảnh giải cứu của Sebrina Starr – có cung và tên đầy đủ - mà Arthur không thể vác cả một chiếc dương cầm lên khoang khinh khí cầu được. Tất nhiên em có thể viết cái câu về nỗi thống khổ và cô đơn vào một chương nào đó ở đoạn trước, nhưng Jane rất ghét phải viết lại. Em tin là mình nên giữ nguyên những ý tưởng sáng tạo ban đầu.
- Trèo lên đi, – Skye giục.
Một cách chậm rãi và thận trọng, chúng trèo lên cao hơn, cao hơn nữa, cho đến khi lên đến được chạc cây bên ngoài cửa sổ phòng Jeffrey. Chúng nhòm vào phòng. Cậu bé đang ngồi vẻ chán nản trên chiếc ghế đẩu trước cây đàn, không chơi nữa mà chỉ nhìn vào khoảng không.
- Ê! – Jane gọi.
Cậu giật mình đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ.
- Các cậu làm gì ở đây thế?
- Anh Cagney nói cậu không sao, nhưng bọn tớ thấy có lỗi và muốn gặp cậu.
- Bọn tớ rất xin lỗi, - Skye nói. – Bọn tớ thật là ngu mới quên mất cuộc thi.
- Các cậu không có nhiệm vụ phải nhớ nó, - Jeffrey nói. – Tớ sống ở đây cơ mà.
- Có thể là thế, nhưng nếu bọn tớ không làm cậu sao nhãng đi thì… nhất là Jane với cái gã Mick Hart si si đần đần của nó…
- Không sao đâu mà, thật đấy.
- Sao lại không sao được. – Skye lôi tờ rơi của học viện Pencey ra khỏi túi và đưa nó cho Jeffrey. – Cậu bỏ quên cái này trên hàng hiên.
- Lẽ ra tớ nên ném nó vào bồn cầu, - Jeffrey nói. – Các cậu vào nhà được không?
- Tốt hơn hết là bọn tớ không vào, - Skye nói. – Tối rồi, chắc bố sắp phải đi tìm bọn tớ rồi đấy.
- Mẹ cậu bảo thế nào sau khi mấy người kia ra về? – Jane hỏi.
- Mẹ tớ bảo – mẹ tớ quát tháo – là tớ không còn quan tâm đến mẹ nữa. Nhưng tớ có quan tâm. Mẹ là mẹ của tớ cơ mà.
- Bọn tớ hiểu, - Jane nói.
- Và rồi mẹ phát hiện ra Arundel chỉ đứng thứ hai trong cuộc thi và lại quát tháo tớ một trận nữa. Bà Robinette được giải nhất, - Jeffrey nói. – Chuyện đó làm mẹ phát điên. Mẹ cứ nói đi nói lại là tớ phải được kèm cặp chặt hơn.
- Thế mẹ cậu không nhắc gì đến chuyện đi học ở Pencey năm nay à? – Skye hỏi.
- Không, nhưng mẹ nói bóng gió là tối nay mẹ và ông Dexter sẽ có rất nhiều chuyện phải nói.
- Nghe sợ nhỉ.
Jeffrey quay đầu lại, lắng nghe.
- Có người đang đến đấy. Các cậu nên đi đi thôi.
- Sáng mai sẽ gặp lại cậu nhé? – Jane hỏi.
- Ở chỗ nhà nghỉ, - Jeffrey nói. – Thề độc đấy.