Chương 13 BÀI HỌC DƯƠNG CẦM
THẬT CHÁN QUÁ, - Skye nói, em đứng bên cửa sổ nhìn ra màn mưa như trút nước bên ngoài. Bốn chị em đang ở trong bếp. Jane và Batty ăn nốt bữa sáng, còn Rosalind thì lại nướng bánh sôcôla hạnh nhân.
- Khu vườn đang rất cần mưa mà, - Rosalind nói.
- Sao trời không mưa hôm qua lúc mấy người ở Câu Lạc Bộ Làm Vườn đang ở đây nhỉ? Nếu thế thì bọn mình sẽ không đá bóng và sẽ không chui qua hàng rào.
- Các em sẽ không chui qua hàng rào nếu biết nghe lời chị dặn, - Rosalind nói.
- Ôi chị Rosalind, thôi đi. Bọn em đã có đủ chuyện để lo rồi, không cần nghe chị cằn nhằn thêm nữa đâu, - Jane nói.
- Mình chẳng có gì phải lo cả, - Skye nói. Em đang nói bịa. Chỉ ba ngày nữa là cả nhà Penderwick sẽ lên đường về Cameron. Làm sao ngần ấy thời gian có thể đủ cho chúng giúp Jeffrey thoát khỏi những rắc rối chúng đã gây ra cho cậu chứ? Đấy là giả sử chúng có thể giúp được. Ôi, cậu ấy đâu rồi?
- Hắt xì! – Jane hắt hơi.
- Eo ơi, chị hắt xì hơi bắn vào ngũ cốc của em rồi, - Batty nói.
Rosalind một tay nhấc cái bát ngũ cốc bị bẩn khỏi chỗ Batty, tay kia sờ trán Jane.
- Có vẻ em bị sốt rồi hay sao ấy, Jane ạ.
- Em có sao đâu.
- Jeffrey đến rồi này! – Skye mở tung cửa ra. – Tạ ơn trời đất cậu đến được!
- Tớ đã bảo là tớ sẽ đến mà. – Cậu cởi chiếc áo khoác sũng nước ra.
- Bọn tớ cứ sợ cậu vẫn bị nhốt, - Jane nói.
- Mẹ đã cho phép tớ ra khỏi phòng sáng nay, rồi sau đấy mẹ cùng với ông Dexter đi Vermont để mua đồ cổ. Thế là tớ được tự do.
- HẮT XÌ! – Jane lại hắt hơi.
- EO ƠI! – Batty nói.
- Jane, em lên phòng nằm nghỉ đi, - Rosalind nói.
- Em không muốn nằm nghỉ, - Jane cãi.
- Em không có lựa chọn nào khác đâu, - Rosalind nói. – Lên phòng ngay.
- Sabrina Starr luôn tuân theo mọi mệnh lệnh. Nhưng em sẽ không nằm nghỉ đâu. Em sẽ viết nốt cuốn sách. Nó gần xong rồi. Thật tuyệt, phải không?
- Tuyệt lắm, - Jeffrey đáp.
- Tạm biệt Jeffrey. Đừng để Skye gây thêm rắc rối cho cậu đấy nhé, - Jane nói.
- Chị ấy à? – Skye kêu lên. – Ít ra thì chị cũng không biến thành Mick Hart.
- Sabrina Starr rời đi một cách kiêu hãnh, - Jane hắt hơi ba cái liền, cái sau lại to hơn cái trước, rồi đi lên phòng mình.
- Mình làm gì bây giờ? – Skye hỏi Jeffrey. – Tớ muốn tập bắn cung nữa, nhưng mưa thế này thì tập sao được.
- Tớ đã nghĩ ra một trò mình có thể chơi ở nhà tớ, - Jeffrey nói. – Nhưng đó là một điều ngạc nhiên và tớ sẽ không cho cậu biết cho đến khi mình tới nơi. Chị có muốn đi cùng không chị Rosalind?
- Chị phải ở nhà xem Jane có cần gì không. – Rosalind nói. – Với lại chị còn một quyển sách về trận Geetysburg [31] muốn đọc.
- Anh Cagney cho chị ấy mượn đấy mà, - Skye bảo với Jeffrey. – Chị ấy đã đọc xong cái quyển hay-ơi-là-hay về các vị tướng trong Nội Chiến rồi.
- Buồn ngủ quá, - Jeffrey nói.
Rosalind lờ hai đứa đi.
- Cho em đi cùng với được không anh Jeffrey? – Battty hỏi.
- Được chứ, - Jeffrey đáp.
- Không, - Skye nói.
- Bé thì gây ra rắc rối gì chứ?
- Rồi cậu sẽ biết.
- Mình đem cà rốt đến cho Yaz và Carla trước được không ạ? Rồi mình ghé qua ao hoa súng thăm lũ ếch? – Batty hỏi.
- Ôi, Batty. – Jeffrey liếc nhìn Skye vẻ bất lực.
- Cậu phải cứng rắn lên.
- Thỏ thì được nhưng ếch thì không, - Jeffrey nói.
- Hay quá. Thế mà em cứ tưởng anh sẽ nói không với cả hai cơ đấy. – Batty nói và lao vào tủ lạnh để lấy cà rốt.
- Ý tưởng tuyệt diệu của cậu là thế này đây à, Jeffrey? Cậu định dạy tớ chơi dương cầm à? – Skye hỏi. Chúng đang ở trong phòng hòa nhạc của Dinh thự Arundel và Skye chán nản nhìn chiếc dương cầm lớn đặt ở góc phòng. Đó là cây đàn lớn nhất mà em từng thấy. Ngay lúc này đây, với mối đe dọa đang gần kề là sẽ phải chơi nó, thì cây đàn dường như là vật to lớn nhất mà em từng thấy, chấm hết. Nó giống như một con cá voi kếch xù, đen bóng đang sẵn sàng nuốt chửng lấy em cùng nỗi hổ thẹn.
- Cậu sẽ thích cho mà xem. Âm nhạc cũng giống toán thôi. Cậu giỏi toán mà, đúng không? – Jeffrey nói.
- Tớ rất giỏi toán nhưng cái kèn clarinet của tớ thì chẳng giống toán gì cả. Nó thật sự là một thứ công cụ tra tấn. Mình đi lên gác xép đi. Ở trên đấy có cả đống đồ cho mình chơi mà.
- Đồ hèn.
- Tớ không hèn. – Skye chường ra một bộ mặt thật dữ dằn, không có vẻ nhút nhát chút nào.
- Thế thì cậu thử đi. Sẽ vui lắm mà, tớ hứa đấy.
- Mình dùng cây đàn trên phòng cậu được không? Nó không quá to như thế này.
- Nhưng trên đấy chỉ có một cái ghế, không đủ chỗ cho hai đứa mình. – Jeffrey ngồi xuống một đầu của chiếc ghế dài và vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh. – Đi nào.
Skye rón rén bước đến đằng sau cây dương cầm và ngồi xuống ghế. Em thấy như bị mắc bẫy vậy. Sau lưng em là một góc nhà, không có cửa ra vào hay cửa sổ. Trước mặt em là cây dương cầm khổng lồ với tám mươi tám phím đán và nắp đàn cao vút. Em thậm chí còn không nhìn được hết căn phòng vì bị nó chắn tầm mắt.
- Được rồi, bây giờ cậu chú ý lắng nghe nhé. – Jeffrey nói, vẫy vẫy các ngón tay cho dẻo, rồi đặt tay lên bàn phím.
Jeffrey chưa kịp nhấn một phím nào thì cái đầu của Batty ló ra ở bên ghế của cậu. Skye giật mình. Con bé hẳn đã chui xuống dưới cây đàn và bò đến đó.
- Anh Jeffrey ơi, - Batty gọi. – Em chơi với mấy cái gối trên đivăng được không?
- Được chứ, - cậu nói. Cáu đầu của Batty biến mất.
- Mấy cái gối nào thế? – Skye hỏi.
- Cậu đừng lo. Hãy nhắm mắt vào và lắng nghe nhé. – Jeffrey nói, và dạo một vài nốt nhạc. - Nhạc của Bach [32] đấy. Cậu có nghe thấy nó cao dần lên như phép toán không?
- Chẳng thấy gì hết. Mình đi thám hiểm tầng hầm đi. Tớ thích tầng hầm lắm.
Cái đầu của Batty lại hiện ra bên cạnh Jeffrey.
- Em chơi với cái bằng vàng ở cạnh lò sưởi được không ạ?
- Ý em là tấm chắn lò ấy à? Cứ chơi thoải mái đi. – Jeffrey nói, và Batty lại thụt đầu vào.
- Cậu để cho nó chơi với đồ bằng vàng à? – Skye hỏi.
- Không sao, nó làm bằng đồng ấy mà. Giờ cậu tập trung vào nhé. Hẳn hồi chơi clarinet thì cậu đã biết là…
- Hồi thử chơi clarinet.
- … là nốt nhạc cũng giống như phân số. Một nốt, nửa nốt, một phần tư, một phần tám, một phần mười sáu. Giống hệt toán. Nhưng cậu có thể nghĩ thang âm là một dãy số có tám chữ số cũng được. Đô, rê, mi, fa, son, la, si và khi đến số thứ tám thì lại quay về đô, đúng không? Cậu nghe mà xem. – Jeffrey chơi một thang âm trên cây đàn.
Một lần nữa Batty lại hiện ra bên Jeffrey.
- Thế còn những con vật bằng đá ở trên cái bàn trong góc thì sao ạ? – Bé hỏi.
- Em chơi với cái gì cũng được, - Jeffrey nói. – Nhưng nhớ chơi cẩn thận nhé.
- Vâng ạ, - bé nói, và chạy đi.
- Skye, cậu hãy nghe đoạn nhạc này. Chú đến nhịp điệu nhé.
- Cậu nhất định không chịu bỏ cuộc phải không?
- Tớ nghĩ là cậu có thể chơi rất giỏi nếu cậu cố gắng. – Cậu bé chơi lại đoạn nhạc một lần nữa. Lần này cậu dạo mấy nhịp đầu và chơi tiếp cho đến hết. Khi đoạn nhạc kết thúc, cậu nhìn Skye vẻ chờ đợi.
- Này, cậu biết không, tớ nghĩ là tớ bắt đầu nhớ được rồi đấy.
- Thật à?
- Chỉ việc kết hợp suy luận logic với bản năng là xong. Để tớ thử nhé. – Em nói, và cũng vẫy vẫy các ngón tay rồi duyên dáng đặt lên bàn phím. RẦM! BANG! PĂNG! BÙM!
- Thôi! Cậu thắng! Dừng lại đi! – Cậu hét lên, bịt tai lại, nhưng Skye quá thích thú để có thể ngừng lại. Thế là Jeffrey bèn cù em cho đến khi Skye ngã nhào khỏi ghế. Chỉ đến lúc đó thì sự im lặng thiêng liêng mới trở lại.
Jeffrey nhìn xuống Skye đang nằm trên sàn nhà.
- Bây giờ thì mình có thể nói về cung mi giáng được rồi.
Bất thình lình Skye lao tới và lôi cậu ngã khỏi ghế. Hai đứa lại bắt đầu cù nhau. Những tiếng cười như nắc nẻ vang lên chen giữa những tiếng la lối đe dọa. Thọc lét đã chuyển thành đấu vật và sau đó là đánh lộn. Chiếc ghế chơi dương cầm bị đá đổ, những tờ giấy ghi chép nhạc bay tứ tán khắp nơi.
Cuộc chơi đùa hỗn loạn thú vị đến nỗi không đứa nào nghe thấy có tiếng người mở cửa và bước vào phòng. Nếu chúng cẩn thận hơn – nhưng làm sao mà cẩn thận hơn được? Chúng không thể biết rằng, dọc đường đến Vermont xe của ông Dexter bỗng nhiên bị xịt lốp và khi ra ngoài để thay lốp xe, ông bị mưa lấm ướt như chuột lột đến nỗi quyết định đưa bà Tifton quay về nhà luôn. Và chắc chắn chúng cũng không thể biết rằng, bà đã nghe thấy tiếng đấm thùm thụp, tiếng cười của chúng khi ở tiền sảnh và bước vào xem có chuyện gì. Nhưng đó là những gì đã xảy ra, và lần này lại không có ngài Barnaby ở đây để ngăn bà Tifton nổi cơn thịnh nộ.
- Lại là cô à! – Bà dữ tợn cúi nhìn xuống Skye. – CÔ!
Jeffrey lảo đảo đứng dậy, làm chiếc ghế bị đá đổ va cả vào chân cây đàn dương cầm.
- Mẹ! – Cậu hổn hển. – Con tưởng mẹ đi Vermont cơ mà.
- Và con lợi dụng việc mẹ vắng mặt thế này đây hả - lăn lộn đấm đá như một tên hôligân với con bé khó chịu – con bé đáng ghét này…
Skye đứng dậy bên cạnh Jeffrey, không hề tỏ ra hổ thẹn – vì lần này chúng đâu có gây ra chuyện gì sai trái. Không có cái ang nào bị đổ, không có bụi hoa nhài nào bị bắn tung lên, không có cuộc thi nào bị phá ngang.
- Chính cháu đã bắt đầu lăn lộn đấm đá trước, thưa bà Tifton.
- Ồ, ta không một phút nào nghi ngờ rằng chính cô đã bắt đầu trước, Jane ạ. Đi đến đâu là cô gây hư hại đến đó. Đầu tiên là khu vườn khốn khổ của ta, bây giờ lại đến thế này! – Bà Tifton đưa tay quét một vòng quanh phòng hòa nhạc vẻ rất kịch.
Skye và Jeffrey ngó qua cây dương câm khổng lồ. Ôi, không, Skye nghĩ. Có thể không có cái ang nào bị đổ, nhưng một thứ khá kinh khủng đã hiện ra trong phòng hòa nhạc – pha trộn giữa một pháo đài Miền Tây Hoang Dã với một chiếc lều kiểu Nghìn Lẻ Một Đêm, được xây bằng những chiếc gối dựa và một cái chắn lò bằng đồng, thêm vào đó là khoảng một tá sách bìa da và vài tấm thảm lục đắt tiền.
- Batty?
Một khuôn mặt tái nhợt sợ hãi ló ra từ phía sau quyển Hội Chợ Phù Hoa.
- Không sao đâu, - Jeffrey nói. – Em không phải trốn đâu.
Batty bò ra. Trong mỗi tay bé là một con sư tử đá được chạm khắc rất tinh xảo.
- Những bức tượng châu Phi của ba! – Bà Tifton kêu lên. – Jeffrey Framley Tifton, con không biết trân trọng bất kỳ cái gì của mẹ sao?
- Cậu ấy chỉ đang… - Skye nói.
Bà Tifton quay sang em, ngắt lời:
- Ra khỏi nhà ta ngay, cả cô lẫn em cô. Gia đình Penderwick không bao giờ được đặt chân đến đây nữa.
- Mẹ, các bạn ấy… - Jeffrey lên tiếng.
- Mẹ sẽ không nghe con nói một lời nào chừng nào chúng nó chưa ra khỏi đây, - bà Tifton nói.
- Thế thì con sẽ tiễn các bạn ấy, - cậu nói, một mực trung thành với bạn.
- Mẹ tin là chúng nó biết rõ đường. Con ở lại đây và giúp mẹ dọn cái đống bừa bãi kinh khủng này.
- Không sao đâu, - Skye bảo Jeffrey. – Bọn tớ biết đường mà. Đi nào Batty, mình về thôi.
Batty cẩn thận đặt những bức tượng nhỏ xuống sàn và rón rén bò đến bên Skye, dùng con đường vòng bên-dưới-cây-dương-cầm của bé để tránh bà Tifton
- Gặp lại các cậu sau, - Jeffrey nói.
- Gặp lại cậu sau, Jeffrey. Cảm ơn cậu đã dạy tớ chơi dương cầm. – Skye nói, và ngẩng cao đầu, em đi thẳng qua bà Tifton, ra khỏi cửa.
Batty kịp ra khỏi phòng hòa nhạc trước khi òa khóc, nhưng khi nước mắt bé bắt đầu trào ra, thì chúng chính là cái mà ông Penderwick gọi là cơn bão lặng lẽ của Batty, nghĩa là rất nhanh, rất nhiều, rất dữ và không chút ồn ào. Skye kéo bé đi ra tiền sảnh, nơi bà Tifton không nghe được chúng.
- Đừng. Đừng khóc bây giờ. – Dỗ Batty không phải là sở trường của Skye. Em ước gì Rosalind có ở đây, hay thậm chí là Jane cũng được.
- Tất cả là tại em. – Cặp cánh của Batty rũ xuống và nước mắt bé chảy tràn như một dòn thác. – Lẽ ra em không nên đi cùng, chị Skye, như chị nói ấy.
Bây giờ có nói “đã bảo rồi mà” cũng chẳng an ủi được gì, vì Batty đang khóc như thể trái tim bé sắp tan vỡ vậy. Hơn nữa, Skye biết lỗi của mình cũng nhiều như lỗi của Batty.
- Chị là PLN cơ mà, - em nói. – Lẽ ra chị phải để ý hơn.
- Chắc thế.
- Thế thì nín khóc và lau mặt đi.
- Em không có khăn giấy, - Batty nức nở. Bi kịch mới này khiến bé khóc to hơn.
- Lau bằng áo ấy. Chị sẽ không nói với ai đâu.
Trong khi Batty lau mặt bằng vạt áo của bé, Skye lo lắng quay đầu nhìn về phía phòng hòa nhạc. Em rất muốn nghe lén – chỉ một lúc thôi – chỉ để biết chắc là Jeffrey sẽ không bị phạt quá nặng.
- Em xong rồi, - Batty nói. Áo của bé ướt đẫm và nhàu hết cả, nhưng nước mắt bé đã ngớt thành một dòng chảy nhỏ.
- Giỏi lắm. – Skye vụng về vỗ vỗ lên đầu bé. – Giờ vào bếp đi nhé. Bác Churchie sẽ cho em cái gì đấy để ăn.
- Cho em ở lại đây với chị đi.
Bà Tifton có thể xông ra khỏi phòng hòa nhạc bất kỳ lúc nào. Hoặc là nghe trộm bây giờ, hoặc là ra khỏi ngôi nhà. Mà Skye thì không thể chịu nổi nếu phải đi mà không biết Jeffrey sẽ ra sao. Nhất là sau khi em lại gây rắc rối cho cậu lần nữa.
- Được rồi, - em nói. – Nhưng em phải hết sức im lặng khi chị xem Jeffrey thế nào nhé.
- Ý chị là chị định nghe trộm à?
- Ừ, nghe trộm, nên nếu em không thích thì đi tìm bác Churchie đi.
Batty thà nghe trộm còn hơn lang thang quanh Dinh thự Arundel một mình, thế là hai chị em rón rén quay lại phòng hòa nhạc và áp tai vào cửa. Bà Tifton đang nói.
- Mẹ không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa, Jeffrey ạ. Con chưa bao giờ cãi mẹ như thế. Kể từ khi mấy con bé nhà Penderwick ấy…
- Chuyện này không liên quan gì đến các bạn ấy đâu mẹ, - Jeffrey nói.
- Con đã từng có những người bạn rất dễ thương như Teddy Robinette chẳng hạn
- Teddy Robinette chưa bao giờ là bạn con. Nó là một thằng đáng ghét chỉ giỏi bắt nạt người khác.
- Mẹ không thể tin được.
- Ở trường chẳng đứa nào thích nó và nó chuyên gian lận. Mẹ chỉ muốn con chơi với nó vì gia đình nó giàu…
- Đủ rồi! – Skye và Batty nghe thấy bà Tifton đi đi lại lại. – Mẹ không biết phải dạy dỗ con thế nào nữa. Dexter đã nói con cần một bàn tay cứng rắn hơn để uốn nắn. Có lẽ chú ấy nói đúng.
- Ông Dexter ấy à! Jeffrey khinh bỉ nói.
- Thế nghĩa là gì? Con cũng không thích cả chú ấy nữa sao? Nếu không thì tốt hơn hết là con nên nói ngay đi, bởi vì… - Bà ngừng lại giữa chừng.
- Vì mẹ sắp lấy ông ấy chứ gì? Jeffrey hỏi.
Tiếng bước chân dừng lại và giọng bà Tifton trở nên nhẹ hơn, gần như van vỉ:
- Chuyện đó sẽ tồi tệ lắm sao? Mẹ có một người chồng, và con có một người bố?
- Ông ấy đâu có muốn làm bố con! Ông ấy muốn tống con đi bằng cách gửi con đến Pencey sớm hơn những một năm liền!
- Mẹ và chú ấy vẫn đang bàn… - Đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng van vỉ của bà ta biến mất. – Chờ một phút, ông trẻ. Làm sao con biết được chuyện này?
- Ờ… bọn con… con… nghe thấy mẹ và ông ấy nói chuyện với nhau.
- Bọn con ấy à? – Im lặng một lúc lâu. – Nói cho mẹ nghe, Jeffrey. Khi nào, và con cùng với ai nghe trộm mẹ? Bà Churchie có liên quan đến chuyện này không? Hay là Cagney?
- Không, không, - cậu kêu lên. – Không đâu.
- Thế thì lại mấy con bé Penderwick ấy rồi. Lẽ ra mẹ nên biết trước mới phải.
- Nhưng bọn con không cố ý nghe trộm mà mẹ. Thật đấy ạ. Bọn con chỉ tình cờ nghe thấy mẹ và ông Dexter nói chuyện sau bữa tiệc sinh nhật của con thôi.
- Tình cờ hả? Mẹ dám cá chuyện rình mò là ý tưởng của Jane. Cái con bé tóc vàng lấm lấm lút lút, chỉ giỏi nói mỉa.
- Mẹ định nói Skye chứ gì, bạn ấy không…
- Đừng có ngắt lời mẹ, - bà Tifton quát. – Và không chỉ có con bé Jane-Skye đấy. Tất cả chúng nó đều thế. Một lũ bất lịch sự, mất dạy, tự cao tự đại. Khi bố mẹ chúng không thèm dạy dỗ con cái là thế đấy. Bố chúng nó quá dễ dãi, còn mụ mẹ thì ai biết được đã bỏ đi đâu mất. Chắc là quá ngán việc trông nom mấy con bé đó. Nếu là mẹ thì cũng thế thôi.
Với hai cô bé đừng ngoài hành lang, đây thật là một cơn ác mộng. Skye không để ý đến chuyện bị gọi là lấm lấm lút lút, chỉ giỏi nói mỉa. Bị gọi thế cũng đâu có tệ lắm, nếu xét xem người nói là ai, và cũng đúng là em đang rình mò thật. Nhưng phải nghe bà Tifton chỉ trích bố em, và tệ hơn – ôi, tệ hơn nhiều – là phải nghe bà ta phun ra những lời xấu xa về mẹ. Thật không thể chịu đựng nổi. Skye cảm thấy cơn giận đang trào lên trong mình. Hai bàn tay em siết lại thành nắm đấm. Tai em kêu ù ù đến mức em gần như không nghe thấy câu trả lời của Jeffrey.
- Mẹ, bà Penderwick…
- Và con bé Rosalind thì suốt ngày lẽo đẽo chạy theo Cagney như con chó đang tương tư vậy. Nếu nó cứ tiếp tục như thế, một ngày kia gã đàn ông nào đó sẽ cố ý cắn câu, và thế là đi đời cái kiểu mở to mắt ra vẻ ngây thơ của nó. Và cũng đừng có bảo với mẹ là con bé út ấy không có vấn đề gì. Cái đôi cánh lòe loẹt ấy, và cái cách nó cứ nhìn người ta chằm chằm mà không nói gì, đến là kỳ quái…
Skye biết em không nên đi vào đó. Như thế thật không lịch sự chút nào, và sẽ chỉ cho bà Tifton thêm lý do để ghét em mà thôi. Phải, em biết tất cả những điều ấy, và thậm chí cả Batty cũng đang kéo tay để ngăn em lại. Nhưng không còn gì quan trọng nữa. Danh dự của gia đình – danh dự của mẹ em! – đang bị xúc phạm, và em phải bênh vực những người mà em yêu quý nhất. Em hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến trận, rồi mở tung cửa, lao thẳng về phía bà Tifton.
- Ở đâu… cái gì… - bà Tifton lúng búng.
- Bà không được nói thế về gia đình tôi! – Skye hét. – Rút lại những lời đó ngay!
- Sao cô dám! Ngay trong nhà ta! – Bà Tifton chạy đến cửa và hét vọng xuống hành lang. – Bà Churchie! Đến phòng hòa nhạc ngay! Skye chạy theo bà ta.
- Tôi dám vì tôi là người nhà Penderwick. Nhưng bà thì đâu biết gì về chuyện đó!
- Jeffrey, con thấy chưa! Nó lại nghe trộm!
- Tôi có nghe trộm, đúng thế, - Skye kiêu hãnh nói. – Tôi muốn biết chắc Jeffrey không sao.
- Biết chắc – đồ mặt dày mày dạn – CHURCHIE!
- Và tôi rất mừng vì đã nghe trộm, vì tôi đã nghe được bà nói, và bà không thể…
Skye cảm thấy một bàn tay dịu dàng đặt lên vai em. Đó là bác Churchie, mặt đỏ ửng và thở hổn hển vì vừa phải chạy một quãng dài.
- Đi nào, Skye. – Bác Churchie bế Batty lên, bé lại đang khóc nức nở. – Cháu nên quay về nhà nghỉ đi.
Nhưng Skye không thèm nghe. Em ngẩng mặt lên cho sát với mặt bà Tifton.
- Có sống cả ngàn năm bà cũng không thể hiểu được bất kỳ điều gì về mẹ tôi đâu. Bà đâu có đủ thông minh. Mẹ không bao giờ bỏ chúng tôi cả. Mẹ tôi đã mất. Bà có nghe thấy tôi nói không? Mẹ tôi CHẾT RỒI!
- Ta không biết… không ai nói cho ta biết…
- Jeffrey cố nói cho bà biết, nhưng bà đâu có để ý, cũng như bà không bao giờ…
- Skye, thế là đủ rồi, cháu. – Lại là bác Churchie. – Dẫn em cháu về đi.
- Phải rồi, bà Churchie làm ơn. – Bà Tifton nhìn như sắp ngất. – Dẫn nó đi cho khuất mắt tôi.
- Tôi sẽ tự đi lấy, - Skye nói. Vẫn còn run rẩy vì giận dữ, em đến bên Jeffrey. Cậu cũng đang run rẩy, không phải vì giận mà như cậu vừa thoát khỏi một cơn lốc xoáy vậy. Skye hạ giọng để cho một mình cậu nghe thấy:
- Tớ xin lỗi. Tớ rất xin lỗi. Nhưng tớ phải làm thế.
- Tớ biết
Em nắm tay lại thành nắm đấm và giơ nó ra trước mặt cậu. Cậu đặt nắm tay của mình lên trên tay em.
- Mãi mãi là bạn chứ? – Skye hỏi.
- Mãi mãi là bạn.
- Vì Danh Dự của Gia Đình Penderwick, - cả hai đồng thanh.
Skye lao qua màn mưa, cảm thấy mưa rơi xuống mặt, xuống tóc, xuống áo phông và quần soóc, làm chúng ướt sũng. Sau khi choàng cho Batty một chiếc áo mưa màu vàng, bác Churchie đã cố bắt cả Skye mặc áo mưa nữa, nhưng em quá nóng lòng ra khỏi ngôi nhà và tránh bà Tifton càng xa càng tốt. Bây giờ hai chị em đã đến gần chỗ bức tượng người đàn ông cầm lưỡi tầm sét. Chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ chui qua đường hầm và quay trở lại phía yên ả, thanh bình bên kia hàng rào.
- Cho em hỏi một câu nhé. – Batty ngẩng lên nhìn qua vành mũ áo mưa.
- Cái gì?
- Em có kỳ quái không? Có phải em có vấn đề không, như bà Tifton nói ấy?
- Không, đồ ngốc ạ, em chẳng làm sao hết. Em hết sức hoàn hảo. Bà Tifton không biết bà ta đang nói cái gì đâu.
- Chị chắc chứ?
- Chắc một trăm phần trăm
- Ồ, - Batty nói.
- Em còn muốn hỏi gì nữa không?
- Bây giờ thì không ạ.
- Thế thì dẫn em về nhà với bố nào. – Skye nắm tay Batty và cứ nắm thế cho đến khi về tới nhà.