← Quay lại trang sách

Chương 14 CUỘC PHIÊU LƯU LÚC NỬA ĐÊM

MỘT CHUYỆN NỮA THÔI, - Batty nói.

- Em đã nghe ba chuyện rồi còn gì, - Rosalind nói.

- Em biết quy tắc rồi đấy, trước khi đi ngủ chỉ được nghe một chuyện thôi.

- Đi mà, chị Rosalind. Tối nay Cún buồn lắm đấy.

Cún nhả cục xương nó đang gặm ra, phóng ngay qua phòng và vui vẻ nhảy phóc lên giường của Batty.

- Ừ, trông nó buồn thật. – Rosalind nói, đẩy cún ra khỏi giường và tự hỏi, có dễ đến lần thứ mười lăm, không biết chuyện gì đã xảy ra với Skye và Batty ở Dinh thự Arundel sáng hôm ấy. Skye tự nhốt mình trong phòng từ lúc về nhà đến giờ. Mắt Batty thì đỏ ngầu, sưng húp, và bé cứ bám chặt lấy Rosalind suốt cả ngày. Không đứa nào chịu nói xem có chuyện gì không ổn.

- Chị kể cho em nghe chuyện hồi mẹ với bác Gordon còn bé đi, - Batty nói.

- Thôi được, chỉ một chuyện nữa thôi nếu em hứa sau đó sẽ đi ngủ ngay.

- Em hứa.

- Em muốn nghe chuyện bơ-lạc-dính-trên-tường hay là chuyện cái xe trượt tuyết?

- Cả hai ạ.

- Batty… - Rosalind nói giọng cảnh cáo.

- Chuyện xe trượt tuyết ạ.

Rosalind bắt đầu:

- Khi bác Gordon lên bảy và mẹ lên năm, bác Gordon đọc một quyển sách nói về xe trượt tuyết và quyết định sẽ học cách trượt tuyết.

- Nhưng lúc đấy lại đang là mùa hè.

- Và chẳng có tí tuyết nào. Thế là bác Gordon lôi tấm đệm trên giường xuống và kéo nó ra đầu cầu thang để bác trượt xuống như trượt bằng xe trượt tuyết ấy. Nhưng bác không dám chắc có trượt được không, nên bác bảo mẹ trượt thử trước.

- Mẹ nói không, - Batty nói vẻ ngái ngủ. mắt bé đang từ từ khép lại.

- Cho đến khi bác Gordon nói bác sẽ cho mẹ một đồng hai lăm xu nếu mẹ chịu trượt. Thế là mẹ chui vào trong chăn – bác Gordon để nguyên cả ga trải giường và chăn trên tấm đệm cho nó giống một chiếc xe trượt hơn – và rồi bác Gordon đẩy một cái thật mạnh. –  Rosalind ngừng lại một phút, và thấy Batty không chen vào nữa, em thì thầm kể tiếp. – Nhưng cái cầu thang lại không thẳng. Sau mười hai bậc, nó uốn quanh một cái chiếu nghỉ rồi lại xuống tiếp mười hai bậc nữa. Và tất nhiên là khi tấm đệm trượt đến chỗ chiếu nghỉ, nó bị mắc kẹt và gập lại như một cái đàn accordion, và mẹ bị vướng trong một đống nào là chăn đệm và ga trải giường và mẹ bắt đầu hét… Batty?

Batty rốt cuộc cũng đã ngủ thiếp đi. Rosalind kéo chăn đắp cho bé thật cẩn thận, hôn lên má bé và tặng cho Cún một cái nhìn không-được-nhảy-lên-giường thật nghiêm khắc. Nó đáp lại bằng cách nhe rằng cười toe toét vẻ hết sức ngây thơ vô tội, như hứa rằng thậm chí nó sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện nhảy lên giường Batty nữa kìa. Rosalind tắt đèn, đóng cửa lại và nghe một tiếng “thình” to. Em thở dài, đi về phía cầu thang dẫn lên gác xép.

Bây giờ em phải lên xem Jane thế nào. Cố bé đã phải nằm trên giường suốt ngày vì bị cảm, hết ngủ, rồi viết lách, rồi đọc sách, rồi lại ngủ. Đèn trong phòng Jane vẫn bật, và cuốn sách em đang đọc, Phép Thuật Bên Bờ Hồ, vẫn còn đang mở trên tấm ga trải giường. Nhưng Jane đã ngủ say, những lọn tóc quăn rối tung xõa trên gối. Rosalind đặt quyển sách lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, rồi chạm nhẹ ngón tay lên trán Jane – đã mát hơn. Vậy là cơn sốt đã hạ. Hẳn bố sẽ thấy yên tâm hơn đây.

Jane cựa mình và lẩm bẩm:

- Giờ bạn đã được tự do, Arthur, xin cho tôi biết khinh khí cầu của tôi nên đưa bạn đến đâu? Hãy chọn nơi mà trái tim bạn mơ ước. Đó là nơi nào? Nước Nga ư? Nước Úc ư? Hay là Brasillia?

- Jane, chị Rosalind đây. Em có cần gì không?

- Và cậu bé đáp: “Đi đâu cũng được, miễn là một nơi mụ Ác nhân không thể tìm thấy tôi.”

- Suỵt, ngủ lại đi. – Rosalind tắt đèn rồi nhẹ nhàng xuống nhà và vào phòng mình.

Chỉ ba đêm nữa thôi, em nghĩ, và sẽ về lại nhà ở Cameron. Liệu rồi em có nhớ căn phòng này không nhỉ? Nó không đẹp như phòng của em ở nhà, với đồ đạc bằng gỗ anh đào, những tấm rèm và ga trải giường kẻ caro màu sắc rực rỡ do mẹ em làm. Nhưng dù sao em vẫn thấy hạnh phúc trong căn phòng này. Quyển sách về trận Gettyburg của anh Cagney đang nằm trên giường – em đã đọc gần xong. Và trên mặt tủ commốt là một bông hồng trắng hái từ bụi hồng Fimbriata. Và cả những lá thư em nhận được từ Anna, đầy những lời khuyên về Cagney. Và treo trên cửa tủ quần áo, nơi Rosalind có thể nhìn thấy mỗi ngày, là chiếc váy kẻ sọc em đã mặc đến bữa tiệc sinh nhật Jeffrey. Rosalind bước tới và chạm vào những chiếc khuy bọc vải ở lưng áo, từng cái một. Có tất cả mười ba cái khuy. Em nhớ rõ như thế, cũng như nhớ rõ những gì Cagney đã nói khi anh thấy em mặc chiếc váy này.

Rosalind đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Mưa đã tạnh và bầu trời dần quang đãng trở lại – mặt trăng nhô cao trên những ngọn cây. Rosalind kéo mành lên, nhoài người ra ngoài. Em đã tính là nếu đứng theo một góc nhất định, xoay người về bên trái một chút thì em sẽ hướng thẳng về phía căn hộ của Cagney, thậm chí có thể thấy ánh đèn của nó nữa, nếu không bị những cái cây và hàng rào này chắn tầm mắt.

“Ái chà, các em trông xinh quá.” Anh đã nói thế. Thỉnh thoảng em lại tự cho phép mình giả vờ là anh chỉ nói với một mình em thôi. “Ái chà, Rosalind, em trông…”

Em bỗng giật thót mình, đập cả đầu vào tấm mành. Có ai đang gõ cửa phòng em.

- Chị Rosalind? Chị có trong phòng không?

Đó là Skye. Rosalind lặng lẽ hạ mành xuống và mở cửa.

- Có chuyện gì không ổn à?

- Chẳng có gì không ổn cả. Sao lại phải có chuyện không ổn chứ? – Skye đáp. Em bước vào phòng và ngồi lên giường.

- Được thôi, chẳng có gì không ổn. Em tự nhốt mình trong phòng hàng giờ liền và cư xử trong buổi tối như một con gấu tức giận vậy.

- Em tệ đến thế cơ à?

- Chứ còn gì nữa. – Rosalind cũng ngồi xuống và chờ đợi. Thường thường mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu để Skye tự mình nói ra.

Nhưng phải mất một lúc em mới lên tiếng. Đầu tiên em nhìn quanh phòng, đu đưa chân, và rồi ngước lên nhìn trần nhà vài phút. Cuối cùng em hỏi:

- Chị có bao giờ mất bình tĩnh không?

- Chị đã quát em vì em làm chay chỗ bánh quy hôm mình mới đến đây đấy thôi.

- Không, ý em là thật sự, thật sự mất bình tĩnh và gần như hóa điên cơ.

- Khi Tommy Geiger cố tình ném bài tập làm văn của của chị xuống vũng bùn, chị đã gọi nó bằng đủ thứ tên tồi tệ.

- Chị Rosalind, chuyện đấy lâu lắm rồi mà! Từ hồi lớp hai hay lớp bốn gì đấy.

- Ừ, đó là lần cuối cùng chị còn nhớ được.

Skye lại ngước lên nhìn trần nhà. Rosalind bắt đầu thấy sốt ruột. Nếu em không giục Skye một chút thì hai chị em có thể phải ngồi đây cả đêm cũng nên.

- Hôm nay em đã mất bình tĩnh à?

- Vâng, sao chị biết? Em đã nổi điên lên với bà Tifton. Em đã nói những câu… - Skye ngừng lại. – Nhưng đó là vì những gì bà ấy nói trước. Những điều thật kinh khủng. Em không thể ngăn mình được.

Rosalind biết rõ là em phải trách mắng Skye. Chị em nhà Penderwick không được nổi điên lên với người lớn, nhất là sau khi chúng đã hứa sẽ tỏ ra ngoan ngoãn với chính những người ấy. Nhưng ý nghĩ rằng bà Tifton nói những điều kinh khủng khiến em rùng mình. Em phải hỏi cho ra nhẽ.

- Những điều kinh khủng gì?

- Về mẹ.

Thật như bị một cái tát giáng thẳng vào mặt. Rosalind há hốc miệng và liếc nhìn bức ảnh của mẹ em trên chiếc bàn nhỏ đầu giường. Người mẹ yêu quý của em tốt hơn bà Tifton cả nghìn, cả triệu lần.

- Sao bà ấy lại nói thế được? Bà ấy thì biết gì về mẹ chứ?

- Chẳng biết gì hết. Bà ấy nghĩ sai hết và em đã bảo cho bà ấy biết thế.

- Tốt.

- Thế chị nghĩ em đã không làm gì sai khi nổi điên như thế chứ?

- Ờ… - Rosalind đấu tranh với bản thân mình.

- Bởi vì bà ấy còn nói những điều kinh khủng khác về tất cả bọn mình nữa cơ. Bà ấy bảo em là đồ lấm lấm lút lút và chỉ giỏi nói mỉa và Batty thì kỳ quái còn chị thì suốt ngày lẽo đẽo chạy theo anh Cagney như con chó đang tương tư và một ngày kia gã đàn ông nào đó sẽ cố ý cắn câu, và thế là đi đời cái kiểu mở to mắt ra vẻ ngây thơ của chị.

- Đi dời cái gì… - Chuyện này còn tệ hơn cả một cái tát nữa. Giống như một xô bắp cải thổi nhũn nhoét đổ lên đầu vậy. Rosalind ngã vật xuống giường và vùi mặt vào gối.

Skye kinh hoảng. Liệu những thiệt hại do cái miệng ba hoa của em gây ra có bao giờ dừng lại không nhỉ?

- Em xin lỗi, chị Rosalind. Lẽ ra em phải giữ kín những chuyện ấy.

- Không, em đã đúng khi kể cho chị nghe. Nhưng em đi đi. Chị muốn ở một mình.

- Nhưng mà…

- Đi đi.

Mày không thể nằm đây mãy được, Rosalind tự nhủ. Ồ, có chứ, em vặc lại. Mình có thể nằm đây đến chừng nào mình muốn, có nghĩa là đến khi phải lên xe và quay về Cameron. Như thể mình sẽ không bao giờ phải gặp lại bất kỳ ai ở Arundel nữa. Có lẽ không chỉ một mình bà Tifton biết mình đã là một con ngốc như thế nào. Bác Churchie, ông Dexter đáng ghét, bác Harry bán cà chua. Có khi cả anh Cagney nữa cũng nên.

Rosalind bồn chồn xoay mình trên giường. Em đã nằm đây suốt hai tiếng đồng hồ rồi, không làm gì khác ngoài lắng nghe những ý nghĩ của chính mình quay cuồng trong đầu. Khi ông Pendenwick vào chúc con gái ngủ ngon, em đã giả vờ ngủ kệ bố kéo chăn đắp cho mình và tắt đèn. Em chưa bao giờ làm thế với bố. Em thấy như mình đã đánh lừa ông vậy. Có phải khi yêu thì người ta đều xử sự như thế không?

Có phải em đang yêu không? Em đã tự hỏi mình câu ấy không biết bao nhiêu lần trong mấy tuần vừa rồi. Mẹ của Anna đã nói, ta yêu khi ta có cảm giác như bị một chiếc xe tải đụng phải. Có lẽ Rosalind thấy tệ gần bằng khi bị một chiếc xe máy đụng phải, nhưng xe tải thì không. Dù sao chăng nữa, liệu ta có thể yêu một người không yêu ta không? Và quan trọng hơn là một người ta chưa bao giờ hôn? Anna nói chuyện đó là không thể. Rosalind thì không dám chắc đến thế. Em biết ta có thể hôn một người mà không yêu người đó. Chắc chắn em không yêu Nate Cartmell khi cậu ta hôn em trong bữa tiệc vào ngày lễ thánh Valentine, hay yêu Tommy Geiger khi em hôn vội lên má cậu ta vì thua cá cược với Anna. Nhưng tất cả những chuyện đó đều là từ thời thơ ấu của em, em thầm nghĩ. Hôn anh Cagney hẳn sẽ khác hơn nhiều, rất nhiều.

Hôn anh Cagney. Chỉ nghĩ mấy từ đó thôi cũng đủ khiến Rosalind đỏ bừng mặt và cảm thấy ngượng ngùng, choáng váng. Kinh khủng quá, em nghĩ. Mình đã biến thành một trong những con bé ở trường suốt ngày chỉ nghĩ đến bọn con trai. Thình lình em ngồi bật dậy và kéo mạnh những lọn tóc quăn của mình. Mình phải đi hít thở chút không khí trong lành mới được, em nghĩ, một cái gì đó khiến đầu óc thanh thản hơn.

Ra ngoài lúc nửa đêm mà không ai biết đem lại một cảm giác ranh mãnh thú vị. Rosalind nhảy chân sáo qua bãi cỏ vẫn còn ướt, ngẳng mặt dưới ánh trăng. Mặt trăng thật huy hoàng và bí ẩn biết bao, nó cứ mãi mãi nằm trên bầu trời bao la. Bà Tifton và bộ óc bé nhỏ, bần tiện của bà ta thì làm cái gì so với mặt trăng? Chẳng là gì hết! Rosalind nhảy vòng vòng, như thể em đã trở lại là một cô bé con vô tư lự.

Em muốn được thấy khu vườn của Arundel một lần cuối trước khi trở lại trốn trong phòng ngủ. Em chạy dọc hàng rào, chui qua đường hầm, lao qua bức tượng người đàn ông cầm lưỡi tầm sét bằng cẩm thạch và đột nhiên đứng sững lại, kinh ngạc trước vẻ đẹp của khu vườn. Ánh trăng đã biến khu vườn thành một chốn thần tiên, vừa lộng lẫy vừa huyền bí. Một chốn thần tiên ư? Đầu tiên thì em nhảy vòng vòng, bây giờ thì lại đến chuyện thần tiên. Em bị làm sao vậy? Em biến thành Jane rồi sao? Rosalind lại phóng hết tốc lực. Em cần để vận động nhiều hơn.

Khi chạy đến bên ao hoa súng thì em hết cả hơi. Em nằm xuống một tảng đá rộng trồi lên khỏi mặt nước và xoay ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời. Hàng triệu vì sao nhấp nháy nhìn xuống em. Em tự hỏi không biết nếu nằm đây ngắm sao với anh Cagney thì sẽ thế nào. Em và anh ấy sẽ nói chuyện gì với nhau nhỉ? Các chòm sao ư? Rosalind đã được học về các chòm sao hồi lớp bốn nhưng chỉ nhớ được về vành đai của chòm sao Thiên Lang. Nhưng cũng có thể em không cần nói chuyện gì hết. Cũng có thể anh ấy sẽ nắm tay em và…

Ý nghĩ bay bổng ấy vụt biến mất. Rosalind vừa nghe thấy một tiếng động, và đó không phải một chú ếch, cư dân của ao hoa súng. Đó là một tiếng cười khúc khích.

Em xoay người lại để tìm xem người vừa cười là ai, và ngay lập tức ước gì mình đã nằm nguyên trong phòng. Phía bên kia ao là hai người đang đứng nhìn vào mắt nhau. Một phút trước họ đâu có ở đó. Rosalind cầu cho họ bỏ đi, nhưng không, họ đứng nguyên ở đó, không biết đến cái gì khác ngoài nhau. Và Rosalind cầu cho chàng trai cao lớn đội mũ lưỡi trai kia không phải là người mà em biết rõ. Còn cô gái, một cô nàng với mái tóc đỏ dài, thì Rosalind chưa bao giờ nhìn thấy và hy vọng sẽ không bao giờ phải thấy lại nữa.

Mình sẽ ra sao, Rosalind nghĩ, chỉ miễn là anh ấy đừng hôn cô ta.

Anh hôn cô gái.

Bây giờ thì Rosalind mới cảm thấy như bị một chiếc xe tải đụng phải. Em phải đi khỏi đây. Đi xa, xa hẳn, quay về giường và chui lại vào chăn ngay lúc này, ngay lập tức. Cố không gây ra một tiếng động nào, thậm chí gần như nín thở, em bò ngược trở lại trên phiến đá. Một phân, một phân nữa. Ôi không! Em chậm quá rồi. Hai người kia thôi không hôn nhau nữa và đang quay về phía em. Và em thì đứng trơ ra ở đây, mắc kẹt trên tảng đá này, sáng lên dưới ánh trăng như một con nhện trắng khổng lồ. Em phải làm gì đó thôi. Nếu họ nhìn thấy thì đời em coi như xong. Có thể nếu em trượt dọc tảng đá về phía mặt nước một chút, em sẽ không hiện ra rõ ràng đến thế và họ sẽ không trông thấy em. Trượt xuống, tuột xuống, trượt xuống, vẫn chưa bị phát hiện. Trượt xuống, tuột xuống, và rồi…

- Ôi không! – Rosalind thét lên, mất thăng bằng. Em ngã xuống ao hoa súng đánh “ùm” một cái.

- Con bé có sao không? – Một giọng con gái mà Rosalind chưa hề nghe thấy cất tiếng hỏi.

- Chắc con bé bị va đầu khá mạnh vào tảng đá khi ngã xuống. Mình phải giữ cho con bé được ấm. – Rosalind biết rõ giọng nói này. Nó thuộc về chàng trai với cái tên mà lúc này em không muốn nhớ tới. Em thấy anh bọc một cái gì khô ráo và mềm mại quanh người mình. Chỉ đến lúc đó em mới nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, người ướt sũng, lạnh cóng, và đầu đau như búa bổ.

- Anh có biết con bé là ai không? – Cô gái hỏi.

- Rosalind, cô chị cả trong số mấy cô bé nhà Penderwick mà anh đã kẻ cho em nghe ấy mà. Ôi trời ơi, con bé bắt đầu run này.

- Con bé cũng xinh đấy chứ nhỉ?

- Anh không biét, nó còn bé mà, - chàng trai đáp. – Em ngồi đây với con bé mấy phút được không? Anh phải đi gọi ông Penderwick.

Rosalind cưa mình và buột ra một tiếng rên. Em muốn bảo họ đừng làm phiền bố em, nhưng khi mở miệng thì em lại nói:

- Nàng đã uống phải quá nhiều nước rồi, hỡi Ophelia bất hạnh.

- Thế nghĩa là cái quái gì? – Cô gái hỏi.

- Anh nghĩ con bé đang mê sảng đấy. Rosalind, em nghe thấy anh nói không? – Cagney hỏ, vì tất nhiên chàng trai không thể là ai khác. Tại sao người kéo em lên khỏi ao lại không phải là một người lạ mặt nào đó chứ?

Em mở mắt và ra lệnh cho bộ não mình phải vận động tử tế.

- Đừng làm phiền bố, - em nói.

- Em bị đập đầu mà.

- Em không sao, thật đấy, - em nói, và cố ngồi dậy. Em thấy mình đang được bọc trong một chiếc áo nỉ của đội bóng chày Red Sox.

Cagney nhẹ nhàng đẩy em nằm xuống trở lại.

- Em chưa nên cử động vội.

- Em muốn về nhà. – Em nói, và hết sức chán ghét bản thân khi thấy mình bắt đầu khóc.

- Thế để anh đưa em về.

- Không, không, em tự đi được. – Rosalind phản đối, nhưng Cagney đã nhấc em lên, vẫn bọc nguyên trong chiếc áo Red Sox, và bế em trên tay. Em liếc qua vai anh để ngắm cô gái tóc đỏ. Chị ấy xinh quá, Rosalind nghĩ, và cảm thấy như một bao khoai tây bị kéo lê qua vũng bùn.

- Đây là Kathleen, - Cagney giới thiệu.

- Chào chị, - Rosalind nói.

- Chị rất tiếc vì tai nạn của em, - Kathleen nói.

Tai nạn ấy à! Giờ thì Rosalind cảm thấy toàn bộ kỳ nghỉ hè của em chỉ còn là một tai nạn khủng khiếp.

- Được rồi, Rosy, chờ chút nhé, - Cagney nói. – Mình về nhà bây giờ đây.

Bao nhiêu năm sau đó, Rosalind vẫn không thể nhìn thấy một chiếc áo Red Sox nào mà không khỏi nhớ tới quãng đường dài vô tận về nhà nghỉ ấy. Kathleen nói luôn mồm về những người bạn chung của chị và Cagney – những người Rosalind chưa bao giờ gặp – và bộ phim cả hai vừa xem cùng nhau – một câu chuyện tình Rosalind chưa bao giờ được nghe – và những cuộc hẹn hò của hai người trước kia và những cuộc hẹn hò hai người sẽ có trong tương lai. Thỉnh thoảng Cagney cũng đá vào một câu, nhưng về phần Rosalind thì em không nói gì hết, không thốt ra một từ nào, suốt cả quãng đường. Em có thể nói gì được đây? Nói rằng tất cả những chuyện này thật nhục nhã không sao chịu nổi, và rằng em không biết hai người sẽ có mặt ở ao hoa súng, và rằng nếu biết thì đó là nơi cuối cùng trên trái đất này em sẽ đến ư? Không, em không thể nói bất kỳ điều nào trong số đó, và em biết giờ nếu nhắc đến những chòm sao và vành đai của chòm Thiên Lang thì sẽ thật ngớ ngẩn. Vậy là em nhắm mắt lại và ngã đầu vào vai Cagney – không còn chỗ nào khác cho em đặt đầu cả, và đầu em thì đang đau kinh khủng – và để mặc cho nước mắt lặng lẽ tràn xuống má.