Chương 15 CUỐN SÁCH BỊ XÉ NÁT
CON CÓ MUỐN KỂ VỚI BỐ chuyện tối qua không, Rosalind? - Ông Penderwick hỏi.
- Không có gì để kể mà bố, thật đấy ạ. Con muốn hít thở không khí, nên con đi dạo, bị ngã xuống ao hoa súng và đập đầu vào một tảng đá. - Rosalind nhìn bố khẩn nài. Tối qua, ông đã thật tốt vì không hỏi gì khi Cagney đưa cô con gái cả về nhà, suýt chết đuối với một vết bầm to tướng trên trán. Ông nghĩ sáng ra em sẽ thú nhận tất cả sao? Em đã thú nhận tất cả với chính mình khi trằn trọc trên giường suốt đêm qua. Nào là chuyện em đã ngốc nghếch như thế nào, trao cả trai tim mình cho một người chỉ nghĩ về em như một đứa bé. Nào là em đã đợi hàng năm, hàng năm nữa mới dám nghĩ tới một cậu con trai nào khác. Gia đình em, bạn bè me và trường học – đó sẽ là mối quan tâm duy nhất của em từ giờ trở đi.
- Nhưng tại sao Cagney với cái cô bé ấy….
- Kathleen.
- À, ừ, Kathleen. Tại sao chúng lại có mặt ở đấy để cứu con? Chỉ tình cờ thôi à?
- Cũng gần như thế ạ. Ý con là, vâng.
- Thế chuyện này không liên quan gì đến chuyện sáng hôm qua Skye lướt thướt quay về nhà chứ? Rồi sau này sẽ đến lượt Jane chắc? Chẳng lẽ rồi các cô con gái của tôi sẽ được dẫn về cho tôi, từng đứa một, như vừa từ dưới đáy biển lên hay sao?
- Ôi, bố.
Ông Penderwick nhìn quanh bếp như để tìm kiếm sự giúp đỡ.
- Rosalind ạ, con đang lớn lên rồi. Có những điều về các cô gái mới lớn mà bố không sao hiểu nổi. Giá mà mẹ con …. - Ông ngừng lại. Nước mắt dâng đầy lên trong mắt Rosalind. Chuyện này còn tồi tệ hơn cả thú thật nữa. Ông Penderwick quay lại nhìn em. – Nói cho bố biết, Rosy. Nếu mẹ con còn sống thì đêm qua có xảy ra chuyện gì đáng hổ thẹn đến mức không thể giải thích với mẹ được không?
- Không ạ, - Rosalind quả quyết đáp.
- Thế thì bố không phải lo rồi, - ông Penderwick nói.
- Có lẽ hơi ngượng thôi, chứ không đến mức hổ thẹn đâu ạ.
- Thôi đừng có làm bố rối tung lên.
Skye vào phòng.
- Jeffrey đã đến chưa ạ?
- Chưa, - Rosalind đáp.
- Ối chà! - Skye sợ hãi lùi lại khi nhìn thấy Rosalind. – Trán chị bị sao thế?
- Chẳng bị sao cả.
- Chẳng sao cả nghĩa là sao? Trông còn tệ hơn cái u em tặng cho Jeffrey lần đầu gặp cậu ấy.
- Chẳng sao cả nghĩa là chị con không muốn nói về nó, - ông Penderwick nói.
Jane bước vào tiếp theo. Em vừa nhảy nhót vừa vẫy vẫy một quyển vở màu xanh trên không trung.
- Em viết xong tồi! Em đã hoàn thành cuốn sách! Em thức dậy sáng nay và toàn bộ đoạn kết bỗng hiện ra trong đầu em – em chỉ việc viết ra là xong. Bố ơi, hôm nay con đánh nó vào máy tính của bố được không ạ?
- Từ từ đã. Con thấy thế nào rồi? – Ông Penderwick hỏi.
- Con thấy bình thường rồi ạ, chỉ hơi sụt sịt thôi. - Jane chứng tỏ bằng cách khịt mũi thật to. – Viết xong cuốn sách đã chữa cho con khỏi ốm đấy.
- Nếu thế thì chắc chắn con được dùng máy tính của bố rồi. Thế con có định cho cả nhà đọc kiệt tác này không đấy?
- Có chứ ạ, - Jane đáp - Chị Rosalind! Sao chị lại bị thâm tím thế?
- Chị ấy không chịu nói, - Skye bảo.
- Tại sao lại không?
- Vì chị con không muốn, - ông Penderwick nói.
Có tiếng chuông điện thoại. Rosalind lao ngang qua bếp đến chỗ treo điện thoại và nhấc máy.
- Alô?A, cháu chào bác Churchie. Có, nó có đây ạ. - Em quay sang Skye. - Bác Churchie có tin nhắn cho em này.
- Chắc là tin của Jeffrey rồi. - Skye hăm hở cầm lấy ống nghe.
Thế nhưng đến khi gác máy thì em chẳng còn hăm hở chút nào nữa.
- Chuyện gì thế? - Rosalind hỏi, sợ hãi khi thấy vẻ đau khổ trên mặt Skye.
- Hôm qua bà Tifton và lão Dexter đã đưa Jeffrey đi Pennsylvania, - em đáp.
- Pennsylvania! –Jane kêu lên. - Nghĩa là học viện quân sự Pencey!
- Ôi, không. – Rosalind ngồi phịch xuống ghế. Những rắc rối của em bỗng trở nên chẳng quan trọng gì so với việc Jeffrey bị lôi đến Pencey.
- Lại chuyện bí ẩn gì nữa thế này? - Ông Penderwick hỏi.
Phải mất một lúc ba chị em mới giải thích cho ông hiểu được. Chúng cố bắt đầu với Pencey, nhưng để giải thích được chuyện đó thì chúng phải quay lại và kể về tướng Framley cùng với trường West Point.Và rồi chuyện lão Dexter đáng ghét đã chen vào thế nào cũng phải được giải thích, kèm theo là những thông tin vụn vặt mà chúng biết được về bố đẻ của Jeffrey. Khi mọi chuyện đã kể xong, Skye bỗng buột mồm tuôn ra cả những gì đã xảy ra với bà Tifton ngày hôm trước trong phòng hòa nhạc. Hay đúng hơn là một phần đã xảy ra. Em không kể lại những gì bà Tifton đã nói về mẹ các em, và Rosalind hết sức biết ơn khi thấy em cũng không nhắc tới những gì bà ta nói về mình và Cagney.
Bà Tifton thật là một con người xấu xa, bần tiện. - Jane nói khi Skye kể xong.
Và con không biết liệu Batty đã quên được chuyện ấy hay chưa nữa, - Skye nói.
Ông Penderwick nhìn qua cửa sổ ra chỗ Batty đang chơi trò giả làm ma cà rồng với Cún. Cún đang nằm ngửa, cố thoát ra khỏi chiếc khăn màu đen Batty buộc quanh cổ nó. Batty thì nhảy đến bên bát nước của Cún, miệng la “Máu, máu!”
- Trông nó có vẻ bình thường, - ông nói. - Nhưng bố sẽ nói chuyện với nó sau.
- Thế còn Jeffrey thì sao? - Jane hỏi. - Chị có nghĩ họ đang nhốt cậu ấy vào cái trường kinh khủng đó ngay lúc này không? Liệu mình có được gặp lại cậu ấy nữa không?
- Bác Churchie không biết, Skye trả lời - Khi họ lên đường chiều qua, bà Tifton chỉ bảo là chiều nay hoặc tối nay sẽ về. Mãi đến phút cuối bà ấy mới nhắc đến Pennsylvania, và bác Churchie không có dịp nào để nói chuyện với Jeffrey cả. Trước khi bị lôi đi cậu ấy chỉ kịp thì thầm với bác ấy là “Bảo Skye đây không phải là lỗi của bạn ấy.” Cậu ấy chỉ nói có thế.
- Chắc bác Churchie buồn lắm, - Rosalind nói.
- Tội nghiệp bác Churchie. Tội nghiệp Jeffrey, - Jane nói.
- Các con có chắc là Jeffrey không muốn đi học ở Pencey không? - Ông Penderwick hỏi - Có chắc là nó không muốn làm việc trong ngành quân sự không?
- Chắc chắn ạ, - Skye nói.
- Và nó đã nói thế với bà mẹ chứ? Bởi vì bố mẹ luôn mong muốn những gì tốt nhất cho con cái. Chỉ có điều không phải lúc nào họ cũng biết rõ đó là cái gì thôi.
- Cậu ấy đã cố giải thích, nhưng bà ấy không chịu nghe, - Rosalind nói.
- Thật không hay chút nào. - Ông Penderwick nhìn các cô con gái một lượt - Bố hy vọng là bố luôn lắng nghe các con.Bố đã luôn cố gắng.
- Bố đừng nói thế! - Jane lao đến một bên ông trong khi Rosalind ôm lấy bên kia.
- Thật ra, - Skye nói. - Có cái lần bố mẹ bắt bọn con đi cầm hoa trong đám cưới của bác Gordon mặc dù con đã nói đi nói lại là con không muốn.
- Skye, chuyện ấy đã từ sáu năm trước rồi mà, - Rosalind nói.
Skye vẫn khăng khăng:
- Và con phải mặc cái váy màu hồng diêm dúa, đội cái mũ đính đầy nơ trông gớm chết.
- Em lại thích cái mũ ấy! - Jane nói.
- Và tất cả người lớn cứ cúi xuống bảo là trông con xinh đến thế nào. - Bây giờ thì Skye mới nói xong.
- Bố xin lỗi, Skye. Chắc con vất vả lắm, - ông Penderwick nói - Bố hứa sẽ không bao giờ bắt con cầm hoa trong đám cưới nào nữa.
- Cảm ơn bố, - Skye nói vẻ hết sức đường hoàng.
- Nhưng bọn mình lớn quá rồi… - Jane phản đối.
Rosalind ngắt lời em bằng một cái nhíu mày và đổi chủ đề.
- Quay lại chuyện Jeffrey và trường Pencey đi.
- Được thôi, - ông Penderwick nói, cố nhịn cười.
- Mình có thể làm gì giúp cậu ấy được bây giờ? - Skye hỏi.
- Bố không biết liệu mình có giúp nó được không, - ông Penderwick nói. - Bây giờ thì mình chỉ có thể đợi cậu ấy từ Pennsylvania quay về thôi.
- Đấy là nếu cậu ấy có quay về, - Rosalind nói.
- Ôi! - Jane thốt lên.
Và nỗi sầu muộn bao trùm căn bếp như một màn sương mù ẩm ướt.
Mặc cảm tội lỗi không phải là một cảm xúc quen thuộc với Skye, nhưng hôm nay thì em cảm thấy hết sức có lỗi. Jeffrey có thể để lại cả ngàn lời nhắn đây không phải là lỗi của em thì em vẫn không tin. Giá như em không vật nhau với Jeffrey trong phòng hòa nhạc - giá như em không quát vào mặt bà Tifton – giá như em không phải là một đứa nóng nảy to mồm đến thế….
Em đang quanh quẩn trong khu vườn của Dinh thự Arundel, ngó nhìn qua một khóm hồng leo, vẫn như em đã làm suốt một giờ vừa qua. Trong khoảng thời gian ấy, chẳng có chuyện gì xảy ra. Chiếc ôtô của bà Tifton vẫn không xuất hiện. Chẳng ai quay về từ Pennsylvania cả. Ngay cả anh Cagney cũng không thấy đâu. Như thể cả khu dinh thự đang phải chịu một lời nguyền đáng sợ, giống như trong câu chuyện ngu ngốc Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, hay câu chuyện còn ngu ngốc hơn là Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, hay một trong những truyện thần tiên mà Jane đã thuộc lòng.
Em đã đem theo quyển sách toán, bây giờ em ngồi phịch xuống chiếc ghế sau bụi hồng và mở sách ra. Có thể làm những bài toán có hai biến số sẽ khiến em sao lãng đi . Một miếng gỗ dài 14 bộ được cắt thành 2 miếng theo tỉ lệ ¾, hỏi mỗi miếng dài bao nhiêu bộ?
- Gọi độ dài một miếng là x và miếng kia là y. - Em vừa lẩm bẩm vừa viết nháp. – Tức là x cộng y bằng 14. Và tỉ lệ là hừm, hừm, và nhân chéo, và – aha! – Thế vào. Bây giờ thì 4x bằng 3 lần 14 trừ x. Vậy x bằng 6 và y bằng 8. Dễ ợt.
Skye bỏ qua một vài câu để tìm bài toán nào khó hơn, nhưng quyển sách toán dường như không còn hấp dẫn như thường lệ. Đây đúng là ngày chán nản nhất mà em phải trải qua, và thậm chí trời còn chưa tối. Ngoài cái tin tồi tệ về Jeffrey, còn thì các chị em em lại bỏ rơi em. Rosalind đang trốn trong phòng, viết thư cho Anna – có phải chị ấy đang giải thích cho Anna về vết bầm tím trên trán không? - Jane thì đang gõ cuốn truyện Sabrina Starr vào máy tính. Ngay cả Batty cũng không muốn làm gì. Tất nhiên là Skye cũng chẳng muốn chơi cùng Batty. Hai chị em đâu có trở nên thân với nhau sau chặng đường về nhà dưới màn mưa ấy.
Thế là cả buổi sáng Skye tập bắn tên vào tấm bia Dexter, nhưng không có người để cùng thi tài thì còn gì là vui? Và rồi, sau khi ăn trưa xong, em đá quả bóng quanh sân một hồi, nhưng chơi bóng đá một mình còn tệ hơn cả bắn cung một mình nữa. Cuối cùng, khi không chịu nổi nữa, em đã ra đây và trốn sau bụi hồng gần con đường dành cho ôtô nhất. Nếu phải chịu đựng nỗi buồn và cô đơn thì ít nhất em cũng có thể đợi Jeffrey trong lúc đó.
Chỉ có điều là lúc này bỗng dưng dạ dày em lại sôi réo. Em đã ngốn miếng bánh mì kẹp cà chua và phomát đem theo làm thức ăn dự trữ từ lâu, và giờ thì không còn gì để ăn nữa. Tuyệt thật. Em không chỉ buồn chán và cô đơn – và cảm thấy tội lỗi! – em lại còn bị đói nữa.
- Sabrina Starr xin đến nhận nhiệm vụ. - Cái đầu của Jane ló ra bên bụi hồng.
- Chị tưởng em đang đánh máy. - Skye nói, cố không tỏ ra nhẹ nhõm như em đang cảm thấy.
- Em xong rồi, và bố đã đọc rồi. Bố nói truyện hay lắm, còn hay hơn cả Sabrina Starr Giải Cứu một Chú Chuột Chũi nữa cơ, - Jane nói. - Và rồi mọi người ăn tối. Bố bảo em đến thay để chị nghỉ đi ăn, và bố còn dặn em nói là có spaghetti đấy, nếu chị cãi lại.
- Tại sao mọi người lại nghĩ là chị sẽ cãi nhỉ? Chị có cãi bao giờ đâu, - Skye ngần ngừ. – Hay ít nhất là chị sẽ không cãi lại nhiều như trước nữa.
- Nếu được thế thì thật là phép thần.
Skye quyết định sẽ giả vờ không nghe thấy gì.
- Jane, bây giờ nhiệm vụ của em chỉ là theo dõi và thu thập tin tức. Nếu họ quay về thì đợi khi nào họ vào nhà rồi hãy chạy về nhà nghỉ và báo xem họ có dẫn Jeffrey về theo không.
- Em biết rồi, - Jane nói.
- Em chắc không? Em nhớ sẽ không để người lớn nào trông thấy chứ?
- Chị Skye!
- Được rồi. Chị sẽ quay lại khi nào ăn xong. – Em cầm quyển sách toán và lao vụt về phía đường hầm.
Jane ngồi xuống chiếc ghế và chuẩn bị cho một khoảng thời gian chờ đợi. Em đem theo một hộp khăn giấy cho cái mũi sụt sịt của em, kèm theo hai quyển sách. Một là quyển Phép Thuật Bên Bờ Hồ . Em đã đọc đến đoạn Katharine bị mắc kẹt trong lọ dầu trong hang của Ali Baba, và mặc dù đây là lần thứ tư Jane đọc quyển sách này, em vẫn hồi hộp muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đây chính là điều khiến một quyển sách trở nên tuyệt vời, em nghĩ, đó là ta có thể đọc đi đọc lại nó mà vẫn không thấy chán.
Nhưng Jane có muốn đọc đoạn vị thần đèn hiện lên cứu Katharine ra khỏi lọ dầu đến đâu đi nữa thì cuốn sách thứ hai em đem theo – ba mươi trang giấy đánh máy cẩn thận, đóng gáy đỏ - vẫn khiến em chú ý hơn nhiều. Jane vuốt nhẹ lớp bìa bọc và tự hỏi liệu rồi sẽ có ai đọc nó ngoài bố không. Nhưng không, thật buồn khi nghĩ một cuốn sách được viết nên với bao mồ hôi nước mắt cũng như niềm vui như thế, chỉ để rồi bị bỏ quên trên một cái giá nào đó. Mày xứng đáng được chú ý đến, cuốn sách thân yêu của ta, Jane nghĩ, và một cách hết sức trịnh trọng, em mở tấm bìa màu đỏ ra và đọc trang tựa đề:
SABRINA STARR GIẢI CỨU MỘT CẬU BÉ
Tác giả: Jane Letitia Penderwick
- Trông đẹp tuyệt! - Em giở trang tiếp theo và bắt đầu đọc. – Chương một. Cậu bé cô độc có tên là Arthur buồn rầu nhìn ngoài cửa sổ, không dám mơ tưởng là sự giải thoát đang đến gần. Cậu không biết rằng Sabrina Starr vĩ đại….
Jane ngừng lại. Một chiếc ôtô đang đi tới. Em nhòm qua bụi hồng. Đó là xe của bà Tifton! Giờ thì Jane có thể biết tin về Jeffrey rồi. Liệu cậu ấy có ở trong xe không nhỉ? Hay họ đã bỏ cậu ấy lại Pennsylvania rồi?
Chiếc xe dừng lại. Jane cố đếm xem có bao nhiêu người ngồi trong xe, nhưng mặt trời lúc chiều muộn đang chiếu vào cửa sổ và ngay cả khi nheo mắt lại em vẫn chẳng nhìn thấy gì. Cánh cửa bên phía tài xế bật mở và ông Dexter bước ra. Ông ta đi vòng sang bên kia xe và mở cánh cửa bên đó. Bà Tifton xuất hiện, mặc chiếc váy xanh đồng màu với chiếc xe. Bọn họ đi về phía ngôi nhà, và Jane chìm vào tuyệt vọng. Họ đả bỏ Jeffrey ở lại Pencey rồi. Có khi ngay lúc này đây, cậu đang bị cạo đầu và nhốt vào một khu kí túc xá với háng trăm thằng bé chẳng quan tâm gì đến âm nhạc cũng nên.
Thế rồi cửa xe phía sau bật mở và Jeffrey bước ra. Jane lặng lẽ vỗ tay và xóa sạch cơn ác mộng về Pencey ra khỏi trí tưởng tượng của mình. Tạ ơn trời đất cậu đã quay lại. Nhưng cậu thế nào? Jane không nhìn thấy mặt cậu bé nên em không thể biết được – chiếc mũ rằn ri ngụy trang của cậu bị kéo sụp xuống thấp quá. Nhưng ít ra cậu cũng chưa phải mặc bộ đồng phục đáng sợ của trường quân sự. Vẫn còn chút hi vọng. Có thể trường Pencey đã từ chối nhận cậu.
Jane ngắm Jeffrey lê bước theo bà Tifton và ông Dexter vào trong nhà. Em thu dọn những quyển sách của mình và chuẩn bị quay về nhà nghỉ để báo tin. Em sẽ đợi hai phút, cho đến khi hiện trường quang đãng. Em đếm từng giây. Một. Hai. Ba. Cánh cửa lại bật mở, ông Dexter trở ra và mở cốp xe. À phải, đống hành lý, Jane nghĩ, và biết là em nên đợi đến khi ông ta quay vào nhà.
Giá mà em cứ đợi ở đó, lặng lẽ ngồi trên ghế và đọc cuốn Phép Thuật Bên Bờ Hồ . Nhưng cô bé Jane lạc quan vẫn khăng khăng bám lấy giả thuyết rằng ông Dexter có một phần tốt, mặc dù em đã cẩn thận không nói ra ý nghĩ ấy với các chị em gái hay Jeffrey. Bởi trong thâm tâm, em biết chúng sẽ đập tan cái giả thuyết ấy, và cùng với nó cũng sẽ tiêu tan luôn hi vọng là ông Dexter tốt bụng – ông Dupree – sẽ giúp xuất bản cuốn sách của em.
Jane cầm quyển Sabrina Starr Giải Cứu Một Cậu Bé lên và áp chặt nó vào ngực. Ông ấy đang ở kia, ông Dupree, chủ nhà xuất bản, chỉ cách em có ba mươi bước chân. Em có nên cất tiếng gọi ông ấy không nhỉ? Skye đã dặn em không được để người lớn trông thấy. Nhưng giả sử ông ấy sẻ xuất bản cuốn sách của em và bán bản quyền cho một hãng phim, và Jane kiếm đủ tiền để xây cho Skye một phòng thí nghiệm khoa học dưới tầng hầm thì sao? Như thế có đủ để bù lại việc em đã không làm tròn nhiệm vụ không nhỉ? Làm gì đây? Làm gì đây? Ông Dexter đang đóng cốp xe lại. Chỉ vài giây nữa thôi, em sẽ bỏ lỡ cơ hội của mình. Nhưng giả sử…? Nhưng lỡ..? Đầu óc Jane quay mòng mòng. Em không thể quyết định nổi.
Cái mũi đã quyết định hộ em. Bởi đúng lúc ông Dexter xách mấy chiếc vali lên và bước về phía ngôi nhà thì một cơn ngứa kinh khủng tấn công lỗ mũi bên phải của em. Em vội lùi về phía bụi hồng, thở hổn hển, nín hơi, bịt tay che miệng, nhưng chẳng có tác dụng gì. Em hắt hơi một cái khổng lồ, to đến nỗi – như em kể lại với Skye – có thể thổi bay cả tá bụi hồng. Và chắc chắn nó đủ to để khiến ông Dexter chú ý.
Ông ta quay phắt lại và kêu lớn:
- Ai đó?
Đến lúc rồi, Jane tự nhủ. Số mệnh đã quyết định. Thu hết can đảm – và cầm theo cả một chiếc khăn giấy phòng khi em lại hắt hơi – Jane bước ra khỏi bụi hồng, đi về phía con đường dành cho xe ôtô và nói:
- Xin chào ông Dupree. Là cháu, Jane Penderwick đây ạ. Cháu đem cuốn sách của cháu đến cho ông xem đây.
Ông ta có vẻ không vui khi thấy em.
- Sách gì?
Jane giơ cuốn sách bìa đỏ quý giá của em lên.
- Cuốn sách cháu viết ấy ạ. Ông nói là ông sẽ đọc nó khi nào cháu viết xong và sẽ cho cháu vài lời khuyên.
- Mấy đứa nhà Penderwick các cô thật không thể tin được. Cô đùa đấy à?
- Không, cháu không đùa đâu ạ. – Jane đáp, tim em như rụng xuống chân. Ôi, ông Dupree tử tế tốt bụng đâu rồi? – Cháu đã hết sức cố gắng mà.
Ông Dexter đặt mấy chiếc vali xuống và giật lấy quyển sách bìa đỏ trên tay Jane.
- Ta sẽ xem qua, nhưng cô phải đi trước khi Brenda bắt gặp cô sang đây và lên cơn đột quỵ đấy nhé.
Jane nín thở. Đã đến lúc rồi. Tương lai của em sắp được định đoạt. Ông Dexter liếc trang đầu của chương một, giở đến đoạn giữa, xem qua một trang nữa, rồi đóng sập nó lại và dưa cho Jane.
- Cô viết chữ helium sai chính tả rồi.
- Nhưng còn câu chuyện thì sao ạ? Giọng văn của cháu nữa? – Jane thở gấp.
- Cô còn muốn nghe cái gì nữa đây? Nó dở tệ. Giờ thì đi đi. – Ông ta xách hai chiếc vali lên và đi về phía ngôi nhà.
Jane xé trang tám ra khỏi bìa sách màu đỏ, cắt chúng thành vô số mẩu nhỏ và ném xuống sàn phòng ngủ, nơi chúng gặp hàng trăm mảnh giấy nhỏ khác. Em xé trang chín ra và cũng làm thế.
- Jane, em có trong đó không? – Đó là Skye đang gõ cửa phòng em.
- Chị đi đi, - Jane nói.
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì cả. - Jane xé trang mười và lại cắt nhỏ.
- Chị Rosalind bảo với chị là em đã nhìn thấy Jeffrey. Bọn chị nghĩ ra một kế, nhưng chị không thể gào lên với em từ ngoài cửa như thế này được.
Jane đứng dậy khỏi giường, đi đến cửa và mở hé ra chút xíu.
- Nói em nghe xem nào.
- Lát nữa chị và em sẽ đến dinh thự, trèo lên thang dây để nói chuyện với Jeffrey. Chị Rosalind sẽ ở lại đây và yểm hộ cho bọn mình. Chị sẽ gọi em sau khi bố đi ngủ.
- Được thôi, - Jane đáp.
Sao chị lại không vào phòng em được?
- Tại vì em bảo thế. – Jane nói và đóng cửa lại. Em ngồi xuống giường và xé trang mười một ra.
Khi em xé đến trang hai mươi thì lại có tiếng gõ cửa
- Jane? - Đó là ông Penderwick.
- Bố, con xin bố đi đi. Bây giờ con muốn ở một mình.
Bố thấy lo cho con lắm.
- Con không sao đâu ạ.
- Bố có một câu hỏi quan trọng, nhưng bố không thể đứng ngoài mà hỏi cũng được, - ông Penderwick nói. - Con khô ráo đấy chứ?
Jane đứng dậy khỏi giường và mở cửa cho bố nhìn thấy mình.
- Tất nhiên là con khô ráo ạ. Sao bố lại hỏi thế?
- Mấy hôm nay có nhiều cô con gái ướt như chuột lột về nhà quá rồi. - Ông nhìn qua em và thấy những mảnh giấy vương vãi khắp sàn nhà. – Con đang làm gì thế?
- Nếu bố muốn biết thì con đang xé bỏ Sabrina Starr Giải Cứu một Cậu Bé và rồi con sẽ không bao giờ viết truyện nữa. Con chẳng giỏi giang gì, và đã đến lúc con phải thừa nhận như thế rồi
- Sao, Jane, không thể thế được. Con là một nhà văn tuyệt vời và cuốn sách mới nhất của con đúng là một tuyệt tác. Cái cảnh Arthur ném bánh mì và nước lã vào mụ Ác nhân và nói “ Hãy cho ta tự do hoặc cho ta cái chết” ấy. Excellens, praestans [33] .
- Bố chỉ nói thế vì bố là bố con. Những người chuyên nghiệp hiểu biết hơn nhiều.
- Những người chuyên nghiệp nào?
- Ông Dexter ấy, ông ấy là chủ một nhà xuất bản thật cơ mà. Con đã cho ông ấy xem quyển sách mới của con, và ông ấy cho con biết sự thật. Ông ấy bảo nó dở tệ. – Jane xé toạc một trang sách.
- Nhưng cô con gái điên rồ thân yêu của bố ơi, cái ông Dexter ấy có xuất bản sách đâu cơ chứ. Ông ta xuất bản một cuốn tạp chí về ôtô mà.
Jane thôi không xé nữa.
- Ôtô ấy ạ?
- Nó tên là Những Đường Thẳng trên Đường, như không còn tên gì khác hay sao ấy. Theo như những gì chúng ta biết thì ông ấy hiểu biết về sách vở cũng chỉ như Cún là cùng thôi.
- Bố có bịa ra chuyện này để an ủi con không đấy?
- Tất nhiên là không rồi. Cagney đã kể cho bố nghe tuần trước khi bố dạy cách nhân giống cây Anemone hupehensis [34] .
- Ôi, bố ơi. - Jane kêu lên, nhìn những mẩu giấy vương vãi trên sàn nhà.
- Đây không phải là bản lưu duy nhất của con đấy chứ?
- Trong máy tính của bố vẫn còn một bản. Con định mai sẽ xóa nó đi.
- Thay vì thế, sao mình không in lại nó ra và giữ nó mãi mãi nhỉ?
- Bố có chắc không ạ? Bố thật sự thích cái cảnh mụ Ác nhân dứ nắm đấm ra ngoài cửa sổ về phía khinh khí cầu ạ?
- Thật chứ, bố thích lắm.
- Và cả khi Sabrina phải hạ cánh khẩn cấp xuống Kansas vì gặp lốc xoáy nữa?
- Một cảnh hoàn hảo.
Jane tha thiết nhìn bố
- Bố chắc chắn con là một nhà văn giỏi chứ ạ?
- Giỏi ấy à? – Ông Penderwick đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt em. – Jane, con còn hơn cả giỏi nữa cơ. Con có một năng khiếu tuyệt vời hiếm có với các con chữ. Và cả trì tưởng tượng của con nữa chứ! Con có nhớ mẹ vẫn thường nói gì không?
- Rằng trí tưởng tượng của con là kỳ quan thứ tám của thế giới.
- Và mẹ con là một phụ nữ rất thông minh, phải không nào?
- Vâng ạ. Bố ơi, con yêu bố lắm.
- Bố cũng yêu con lắm, con gái. Bây giờ con dọn sạch chỗ này rồi đi ngủ nhé. Các đại văn hào cũng cần phải nghỉ ngơi chứ. – Và ông đi ra, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lưng.