Chương 16 BỎ TRỐN
SKYE ĐANG NẰM TRÊN CHIẾC GIƯỜNG thứ Ba- Năm - Bảy của em và lắng nghe tiếng nhạc opera vọng lên qua sàn nhà từ phòng của bố, nó nằm ngay bên dưới phòng em. Một người đàn ông đang hát – bằng tiếng Italia thì phải, Skye đoán vậy - và sao mà giọng ông ta buồn thế.
“…. Come sei pallida! e stanca, e muta, e bella…” [35]
Skye không thích opera lắm. Em không thể hiểu nổi những tiếng hét ấy và tại sao người ta lại không hát bằng tiếng Anh. Nhưng mẹ em thì say mê opera. Chắc bố lại đang nghĩ đến mẹ, Skye nghĩ, và ước dễ đến lần thứ mười là em đã thoi vào mũi bà Tifton một cú khi có cơ hội. Bất kỳ kẻ nào thốt ra những lời như vậy về Elizabeth Penderwick đều đáng bị vỡ mũi cả. Nhưng rồi Skye lại tự nhắc nhở mình - cũng phải là lần thứ mười rồi - rằng em không nên mơ tưởng đến chuyện đấm bà Tifton. Gào thét vào mặt bà Tifton cũng đủ tệ rồi. em ngồi bật dậy và vung tay loạn lên. Kiềm chế tính nóng nảy quả thật chẳng dễ dàng gì.
Tiếng nhạc ngừng lại. Chỉ vài phút nữa bố sẽ đi ngủ, sau đó em và Jane rốt cuộc cũng có thể đi thăm Jeffrey. Skye ra khỏi giường, nhìn qua cửa sổ. Ánh trăng rất sáng - đêm nay em và Jane hẳn sẽ không gặp khó khăn gì khi leo thang dây.
Nhưng cái gì kia? Ai đó hoặc vật gì đó đang chạy giữa những thân cây. Là Cún chăng? Không, Cún đang ngủ trong phòng Batty cơ mà. Skye cố căng mắt nhìn qua những cái bóng. Nó lại hiện ra kìa! Trông thì có vẻ giống người, nhưng hình dạng của nó thì thật kỳ quái. Một tên gù chăng? Ai thế nhỉ? Và giờ hắn đang giương một vật gì lên. Păng ! Một mũi tên đầu bọc cao su đập mạnh vào mành cửa ngay trước mũi em.
- Jeffrey đấy à? - Em khẽ gọi.
Jeffrey bước ra trong ánh trăng. Cậu đội mũ rằn ri, đeo balô trên vai và cầm chiếc cung tên trong tay.
- Cho tớ vào đi.
- Tớ sẽ xuống ngay. - Skye chạy ra khỏi phòng và đi dọc hành lang đến phòng Rosalind.
Rosalind ló đầu ra hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
- Thay đổi kế hoạch. HMCCP khẩn cấp. Trong phòng chị. Một phút nữa em sẽ quay lại. – Skye thì thào, rồi nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, ra cửa trước. - Cậu đến đây làm gì thế? Bọn tớ đang định đến thăm cậu mà.
- Tớ bỏ trốn. - Jeffrey đặt chiếc cung xuống.
- Cậu điên à?
- Nếu cậu mà nhìn thấy Pencey thì…
- Ôi, Jeffrey. - Skye thấy muốn khóc, một chuyện chưa từng xảy ra với em bao giờ. - Tất cả là lỗi tại tớ. Lẽ ra tớ không được nói những lời ấy với mẹ cậu.
- Bác Churchie không gửi tin nhắn của tớ cho cậu hay sao? Đây không phải lỗi của cậu mà. Với lại… - Cậu nhìn xuống và di di chân lên trên nền đất. – Cậu đã bênh vực gia đình cậu. Cậu rất dũng cảm.
- Đấy đâu phải là dũng cảm, chẳng qua tớ nóng tính quá thôi.
Cậu bé ngẩng cao đầu lên.
- Nó đúng là dũng cảm, nhưng thôi đừng cãi nhau nữa. Tớ muốn kể cho cậu và các chị em cậu biết chuyện gì đã xảy ra ở Pennsylvania và chuyện tớ sắp đi đâu. Tớ vào nhà được không?
Skye nắm tay cậu. Hai đứa rón rén đi vào rồi lên cầu thang, vào phòng Rosalind. Rosalind và Jane đã ngồi sẵn trên giường đợi buổi HMCCP bắt đầu. Chúng không ngờ rằng Skye lại dẫn thêm một người nữa đến.
- Jeffrey! - Rosalind kêu lên.
- Cậu ấy định bỏ trốn đấy, - Skye thông báo.
- Ôi trời, ôi trời ơi, - Jane nói. - Jeffrey, cậu có chắc không đấy?
- Có, tớ chắc lắm. Pencey…
- Chờ một phút, Jeffrey, - Rosalind nói. – Tốt hơn hết mình nên làm mọi chuyện một cách bài bản, phòng khi em kể chuyện gì mà bọn chị phải giữ bí mật. Em ra ngoài hành lang đợi một phút được không?
- Không cần đâu. Cậu ấy đã biết danh dự của Gia Đình Penderwick rồi, - Jane nói. - Khi cậu ấy cứu Batty khỏi….
- Khỏi bụi hồng, Skye nói.
- Nó có bao nhiêu là gai, - Jane nói thêm.
- Thôi được, - Rosalind nói, nhìn từ tên Cuội này sang tên Cuội kia. - Thế thì bắt đầu thôi. Đề nghị giữ trật tự để buổi HMCCP có thể tiến hành.
Cánh cửa tủ quần áo bỗng bật mở và Cún lao ra, đuôi vẫy loạn xạ. Nó nhảy tới bên Jeffrey và liếm mặt cậu. Theo sau là Batty trong bộ quần áo ngủ, tay ôm Funty.
- Các anh chị đánh thức Cún dậy đấy, - bé nói. - Chào anh Jeffrey.
- Chào Batty. Đôi cánh của em đâu rồi?
- Em phải cởi chúng ra để đi ngủ chứ, đồ ngốc.
- Batty, quay lại giường đi, - Skye nói.
- Không, - bé đáp, ngồi xuống bên cạnh Rosalind.
- Tớ muốn bé ở lại, nếu các bạn đồng ý, - Jeffrey nói.
- Batty, em phải rất, rất yên lặng đấy nhé, - Rosalind nói. - Cả mày nữa, Cún ạ.
Cún nằm phịch xuống sàn với một tiếng ư ử. Jeffrey tháo balô khỏi vai và ngồi xuống cạnh Cún.
- Tất cả sẵn sàng rồi chứ? - Rosalind hỏi. - Đề nghị giữ trật tự để tiến hành buổi HMCCP – không, buổi HMCCEP - khẩn cấp.
- Tán thành đề nghị, - Skye nói.
- Tán thành, - Jane nói.
- Tán thành, - Batty nói.
- Tất cả thề giữ bí mật những gì được nói ra ở đây, kể cả với bố, trừ khi nghi ngờ ai đó sẽ làm một chuyện gì rất xấu. – Rosalind nói và giơ nắm đấm của mình ra. Skye đặt nắm đấm của mình lên trên nắm đấm của Rosalind, Jane đặt nắm đấm của mình lên trên Skye, và Batty đặt nắm đấm lên trên Jane.
Cả em nữa, - Rosalind bảo Jeffrey, và cậu đặt nắm đấm lên trên Batty.
- Tôi xin thề trên Danh Dự của Gia Đình Penderwick! – Cả bọn đồng thanh, rồi buông tay ra.
- Bây giờ, Jeffrey, kể cho mọi người nghe từ đầu đi, - Rosalind nói.
- Mọi chuyện bắt đầu vào ngày hôm qua, khi mẹ tức điên lên với tớ vì… - Cậu bé liếc nhìn Skye.
- Tớ đã kể hết cho mọi người rồi, - em nói.
- Ờ, vì chuyện xảy ra trong phòng hòa nhạc. Mẹ giận đến nỗi gần như không thèm nói chuyện với tớ nữa. Mẹ chỉ bảo tớ quay về phòng và đợi ở đó.Thế là tớ bắt đầu chơi đàn, và rồi bỗng dưng mẹ xông vào, bảo tớ xếp một túi đồ để đi qua đêm, nhớ đem theo một bộ complê và cà vạt vì mẹ sẽ đưa tớ đến Pencey để phỏng vấn. Một cuộc phỏng vấn – đánh độp một cái như thế đấy! Tớ phát hoảng, và cố nói với mẹ là tớ không muốn học ở Pencey, nhưng mẹ không chịu nghe. Mẹ chỉ bảo là chính tớ đã gây ra chuyện này cho bản thân và giục tớ xếp đồ nhanh lên. Và rồi mẹ bắt tớ xuống nhà, vào xe với ông Dexter, và rồi tất cả lái xe đến Pennsylvania.
Mấy chị em rùng mình. Từ giờ cho đến hết đời, chúng không muốn dính dáng gì đến cái bang ấy nữa.
- Khi đến nơi, bọn tớ ở trong một khách sạn, nó cũng không tệ lắm vì tớ có phòng riêng và trên tivi chiếu một bộ phim đen trắng rất hay tên là Giết Một Con chim Nhại [36] . – Jeffrey nhừng lại, như thể cậu đang nhớ lại bộ phim. –Rồi sáng hôm sau, họ đưa tớ đến Pencey. Nó còn đáng sợ hơn tớ tưởng. Ai nấy đều mặt mũi nhăn nhó, gặp ai cũng phải giơ tay chào, và suốt ngày diễu hành với súng trường. Tớ được phỏng vấn bởi một ông thiếu tá Gì-Gì-Đấy, là lính của ông tớ hồi ở Việt Nam, và tất cả những gì ông ta nói chỉ là ông ấy đã thần tượng ông tớ như thế nào. Khi ông ta hỏi tại sao tớ lại muốn đi học ở Pencey, tớ đáp rằng đây là nơi cuối cùng trên đời tớ muốn vào học, và ông ta cười rồi vỗ vai tớ và bảo, tớ sẽ thay đổi ý kiến sau vài tuần sống như một người lính thực thụ.
Sau đó là đến bữa trưa - ông Dexter, mẹ tớ và tớ - và họ bảo tớ là ba tuần nữa tớ sẽ bắt đầu đi học ở Pencey. Ông Dexter già cứ cố làm như nó có vẻ hay ho lắm – ông ta cứ nói đi nói lại là tớ phải biết ơn mẹ vì đã gửi tớ đến một ngôi trường tốt như thế. Khi ông ta câm miệng rồi thì tớ lại cố nói với mẹ là tớ ghét Pencey đến thế nào, và nếu phải đi học ở đó thì tớ sẽ khổ sở ra sao, nhưng mẹ lại ngắt lời tớ và bảo, một chút kỷ luật nghiêm khắc thì chẳng hại gì, nhất là những thằng bé đã kết bạn với loại bậy bạ… xin lỗi, lẽ ra tớ phải bỏ cái phần ấy đi.
- Không sao đâu, - Rosalind nói.
- Tớ lại tự hào vì là loại bạn bậy bạ đấy, - Jane nói.
- Em cũng thế, - Batty nói. - Cả Cún nữa.
- Rồi sao nữa? - Skye hỏi.
- Bọn tớ lái xe về, và ông Dexter lại lải nhải nào là những gia đình giàu có đã gửi con đến Pencey, nào là có một sân gôn ngay bên kia đường, đối diện với trường và tớ có thể chơi gôn trong thời gian rảnh rỗi và mẹ thì đồng tình với ông ta và nói chắc chắn tớ sẽ thích khi quen với nó. Tớ không nói gì - không một lời nào - suốt cả chặng đường về. Tớ cứ ngồi im trên ghế sau và lập kế hoạch bỏ trốn trong đầu. - Jeffrey giụi mắt thật mạnh và kể tiếp thật nhanh. - Và tớ đã làm thế. Tớ lên phòng, giả bộ như mọi chuyện vẫn ổn, và chuẩn bị để bỏ đi. Tớ phủ chăn lên túi đựng gậy đánh gôn để nếu nhìn vào mẹ sẽ tưởng là tớ đang nằm ngủ. Rồi tớ trèo xuống bằng cái thang dây và đến chào tạm biệt các cậu. Tối nay tớ sẽ ngủ tạm trong quầy cà chua của bác Harry. Sáng mai khi bác ấy đến đó tớ sẽ nhờ bác ấy lái xe đưa tớ đến bến xe buýt.
Skye ngắt lời:
- Nhưng cậu định đi đâu chứ?
- Boston. Con gái bác Churchie ở đấy, và chị ấy sẽ đồng ý cho tớ ở nhờ một thơi gian, tớ biết chị ấy sẽ đồng ý mà. Tớ sẽ đi học trường công lập, và tớ sẽ dạy đàn cho bọn trẻ con, kiếm tiền để học nhạc ở Nhạc Viện New England mà tớ đã kể cho cá cậu nghe rồi đấy. Các cậu đừng cười.
- Bọn chị có cười đâu, - Rosalind nói.
- Bởi vì kế hoạch đó thực ra không điên rồ đến mức ấy đâu. Nếu con gái bác Churchie không cho tớ ở nhờ thì tớ có mấy người họ hàng xa ở Boston mà hàng mấy năm rồi mẹ tớ không nói chuyện. Có thể khi biết là mẹ tớ không muốn nói chuyện với tớ, họ sẽ quý tớ và giữ tớ ở cùng cho đến khi tớ lớn một chút. Tớ vẫn còn tiền để dành từ hồi sinh nhật nên sẽ có tiền mua vé xe buýt. Hơn nữa tớ còn mấy cái này. - Jeffrey mở balô và lôi ra mấy quyển sổ mỏng bìa da, và mở một quyển ra. Bên trong đầy những đồng xu lạ mắt. - Ông ngoại tớ sưu tầm tiền xu hiếm, và ông đã tặng cho tớ trước khi mất. Tớ nghĩ chỗ này rất đáng giá. Tớ có thể bán chúng ở Boston. Phải không nào?
- Đúng thế, - Jane đáp.
- Và hơn nữa, có thể tớ sẽ tìm thấy… - Cậu bỗng ngừng lại và bận bịu gãi tai cho Cún.
- Tìm thấy ai cơ ạ? - Batty hỏi.
Suốt một lúc lâu không có âm thanh nào vang lên trong phòng ngoại trừ tiếng ư ử vui thích của Cún.
- Chị nghĩ anh ấy định nói đến bố anh ấy. - Cuối cùng Skye lên tiếng.
Jeffrey nhìn quanh mấy chị em vẻ thách thức.
- Mẹ đã gặp bố tớ khi ở Boston, các cậu biết đấy. Có thể bố vẫn còn ở đó. Và đúng là tớ không biết họ của bố nhưng tớ chẳng giống mẹ hay ông ngoại, cho dù mẹ có nói gì đi nữa, nên chắc hẳn tớ giống bố- và có thể một ngày kia tớ sẽ tình cờ đi ngang qua ông ấy trên phố, ông sẽ nhận ra tớ và tớ cũng sẽ nhận ra ông. Chuyện đó đâu phải là không thể!
- Tất nhiên là có thể rồi, - Jane nói. - Định mệnh rất nhân từ mà.
Jeffrey mỉm cười với em đầy biết ơn.
- Tớ cũng nghĩ thế.
- Ờ… - Rosalind mở miệng.
- Và tớ sẽ đi cùng cho cậu có bạn đến tận Boston, - Jane nói. - Sau đó tớ có thể đi xe buýt về Cameron để gặp bố và mọi người vào ngày kia, khi cả nhà quay về.
- Gì kia? - Skye kêu lên. - Chị lớn hơn mà! Nếu có ai đi thì người đó phải là chị chứ!
- Trật tự! - Rosalind nói.
- Em xí phần trước rồi, - Jane nói.
- Cho em đi cùng được không? - Batty hỏi.
- Trật tự, trật tự! - Rosalind nắm tay đấm xuống giường.
- Nhưng mà… - Skye nói.
- Yên nào, Skye. Chị nói nghiêm túc đấy, - Rosalind nói - Mình phải bàn lại chuyện này thật bình tĩnh mới được. Trước tiên là Jeffrey này, em biết mẹ em sẽ đi tìm em chứ. Nếu không tìm thấy em ngay, bà sẽ báo cảnh sát.
Em không quan tâm, - cậu đáp. - Em sẽ không đi học ở Pencey. Và em cũng không ở với ông Dexter đâu. Mẹ em muốn làm gì thì làm. Em sẽ không đổi ý. Mà em ở đâu thì có quan trọng gì với mẹ và ông Dexter cơ chứ? Họ chỉ muốn tống em đi cho rảnh mắt thôi.
- Chị không rõ luật, nhưng…
- Đây không phải là chuyện luật pháp, chị Rosy, - Jane nói. - Đây là chuyện của trái tim, sự thật và phiêu lưu mạo hiểm.
- Và bênh vực bản thân mình, - Skye nói thêm.
- Chị biết thế, và chị cũng biết mẹ Jeffrey không giỏi lắng nghe lắm… - Skye định ngắt lời, nhưng Rosalind bắt em ngậm miệng bằng một cái lườm thật nghiêm. - Nhưng Jeffrey ạ, bà vẫn muốn cái gì tốt nhất cho em, mặc dù bà không biết đó là cái gì. Nếu có cách khiến cho bà hiểu được em nghĩ thế nào về Pencey thì…
- Em không thể khiến mẹ hiểu được! - Jeffrey kêu lên như thể cậu đang phải chịu đau đớn. - Em đã cố gắng, cố gắng bao nhiêu lần rồi.
- Chị biết. - Và quả thực Rosalind có biết. Em biết cậu bé đã cố gắng hết mức.
- Em phải đi chị Rosalind ạ, chị không thấy thế sao?
Đi ngược lại với óc suy xét sáng suốt của mình, Rosalind quyết định nói thật.
- Có, chị có thấy.
- Hoan hô! - Jane reo lên.
- Cám ơn chị, Rosalind, - Jeffrey nói. Cậu bỗng có vẻ hết sức mệt mỏi.
- Nhưng! - Rosalind giơ tay lên để giữ trật tự. - Sẽ không ai trong số bọn mình đi cùng Jeffrey đến Boston cả. Sao các em có thể nghĩ đến làm chuyện thế với bố nhỉ?
- Chị nói đúng, - Jane nói. - Nhưng mình sẽ đến thăm Jeffrey sau khi cậu ấy đã ổn định chỗ ở.
- Và cậu ấy có thể đến thăm bọn mình ở Cameron, - Skye nói.
- Thăm cả Cún nữa, - Batty nói.
- Chắc chắn rồi. À, nhắc đến chuyện đấy tớ mới nhớ ra. Tớ đem đến cho Batty một thứ đây. - Jeffrey thò tay vào balô lấy ra bức ảnh của Cún mà bé đã tặng cậu nhân dịp sinh nhật. - Em giữ cái này giúp anh cho đến khi mình gặp lại nhau nhé?
- Vâng ạ. - Batty cầm lấy bức ảnh và giơ cho Cún xem.
- Được rồi, - Rosalind nói. - Bây giờ thì, Jeffrey, em không cần ngủ trong quầy của bác Harry đâu. Batty có thể ngủ ở đây với chị và em ngủ trong phòng của bé. Chị sẽ để đồng hồ báo thức để em có thể dậy và đi khỏi đây thật sớm.
- Đánh thức cả bọn em dậy nữa, để bọn em chào tạm biệt chứ, - Skye nói.
- Và sắp sẵn đồ ăn cho nhà du hành háu đói nữa. - Jane nói.
- Giờ thì tất cả đi ngủ thôi, - Rosalind nói. - Muộn rồi.
Skye và Jane quay về phòng, Jeffrey thì đem balô của mình vào phòng Batty, để nguyên quần áo nằm duỗi ra trên giường, nhưng Batty thì còn phải sắp xếp chán rồi mới ngủ được. Bé phải đặt Funty vào giường của Rosalind, rồi chui qua tủ quần áo để lấy cô gấu Ursula, rồi lại chui qua lần nữa để lấy chú gấu Fred. Rosalind phải đặt chân gần chú ngựa Sedgewick và Yaz, chú thỏ gỗ - em nói trên giường chẳng còn chỗ cho người nữa. Rồi Batty nói, bé không thể ngủ được nếu thiếu tấm chăn hình ngựa thần đặc biệt của bé, thế là Jeffrey phải dậy để cho Rosalind đổi tấm chăn ấy bằng tấm chăn màu xanh của Rosalind.
Cuối cùng thì Batty cũng chịu nằm yên, nhưng rắc rối với Cún nữa. Chuyện Jeffrey nằm trên giường của Batty và Batty nằm trên giường của Rosalind với Rosalind khiến nó rất bối rối. Nó sẽ ngủ ở đâu bây giờ? Nó biết Rosalind, sẽ không cho nó lên giường đâu, ngay cả nếu có đủ chỗ. Mặt khác, nó biết Jeffrey sẽ cho phép nó lên giường, và nó rất yêu Jeffrey, nhưng Jeffrey lại không phải Batty. Chú chó phải làm gì đây? Nó chi\ui qua chi\ui lại tủ quần áo mấy lần liền, rên ư ử cho đến khi Rosalind phải đóng hai cánh cửa lại và ra lệnh cho nó ngủ trên sàn cạnh giường em.
Nằm canh Batty nhé, - em nói. Kể ra nói thế cũng không đúng lắm, vì Batty đâu cần có ai canh chừng. Nhưng ít ra đó là một điều Cún có thể hiểu được. Nó thở ra một làn hơi nhẹ nhõm, nằm phịch xuống sàn và ngủ ngay lập tức
Chỉ vài phút sau, Batty củng thiếp đi. Thế là chỉ còn lại mình Rosalind thao thức, lo nghĩ về Jeffrey, băn khoăn không biết em có nên để cậu bé bỏ trốn hay không. Nếu cậu không nói về bố mình như thế - ôi, cái vẻ khao khát trên mặt cậu! - Thì có lẽ em đã cố gắng hơn để thuyết phục cậu ở lại rồi đấy. Nhưng thật ra thì… em có đang phạm một sai lầm khủng khiếp nào không? Em ước có ai đó ở đây để cùng nói chuyện, một ai đó ngoài các cô em gái vốn tưởng tất cả mọi thứ trên đời đều là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Một ai đó như Cagney chẳng hạn. Chỉ có điều em sẽ không bao giờ còn có thể nói chuyện thoải mái với Cagney được nữa. Có thể em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, chấm hết. Anh đã ghé qua lúc sáng để hỏi thăm em, nhưng em trốn biệt trong phòng như một đứa trẻ con, và chỉ đến ngày kia là cả nhà lên đường về Camerin rồi, nên có thể anh sẽ không quay lại nữa. em chẳng còn lại gì ngoài những kỉ niệm, bởi vì em đã vứt bông hồng trắng hái từ bụi hồng Fimbriata đi và bảo bố em trả quyển sách về trận Gettysburg cho anh rồi.
Những kỉ niệm và vết bầm trên trán em. Em thò tay ra khỏi chăn và sờ vào chỗ đau trên đầu. Nó vẫn còn đau - bố em bảo nó sẽ còn đau một thơi gian nữa - nhưng chí ít thì nó không lộ ra nữa, vì em đã kéo tóc che đi. Một vật lưu niệm chẳng hay ho gì. Ồ, cũng có sao đâu. Em đâ có quan tâm gì đến Cagney, cả anh lẫn cái cô Kathleen xinh đẹp của anh. Rosalind thở dài, nghe như tiếng thở dài của Cún vậy, nhưng không phải vì nhẹ nhõm. Thế rồi, cuối cùng, thật may mắn, em cũng ngủ thiếp đi.