Chương 17 NGÀY TRƯỚC NGÀY CUỐI CÙNG
BATTY THỨC DẬY TRƯỚC KHI đồng hồ báo thức của Rosalind kêu. Ai cần đến đồng hồ báo thức khi một chú chó đang liếm mặt ta chứ?
- Đi đi, - bé thì thầm với Cún. Nó nhảy chồm người ngang qua phòng và rên ư ử bên cánh cửa tủ quần áo. Thế này thì không xong rồi – nó sẽ đánh thức Rosalind dậy mất thôi, mà chị ấy vẫn đang say giấc nồng bên cạnh cô gấu Ursula. Batty tụt xuống khỏi giường, túm lấy vòng cổ của Cún và kéo. Cún liền ngồi xuống và không chịu nhúc nhích. Bé kéo mạnh hơn. Vẫn vô ích.
Chán nản, Batty buông Cún ra, đi đến mở cửa phòng thì Cún đã lao qua bé, chạy xuôi hành lang đến ngồi chầu hẩu trước cửa phòng bé.
- Mày muốn gặp anh Jeffrey, phải không? - Bé hỏi. Cún rầu rĩ ngước nhìn bé. - Tao cũng muốn gặp anh ấy nữa. Nhưng không được đâu, ví anh ấy vẫn đang ngủ. Thế đấy.
Cún đáp lại bằng một tiếng sủa ngắn phản đối, nhưng khi Batty xuống cầu thang để vào bếp, nó liền đi theo.
Ngũ cốc là món ăn sáng duy nhất mà Batty được phép tự chuẩn bị cho mình, và từ sau cái ngày bé đánh đổ cả can sữa lên đầu Cún thì phải là ngũ cốc không sữa. Bé lôi một cái ghế đến bên bàn bếp, trèo lên, lấy hộp ngũ cốc Cheerios xuống và trèo khỏi ghế. Cũng như mọi sáng, bé đổ một ít Cheerios xuống sàn cho Cún liếm, rồi cho nó ra cửa sau để thực hiện cái mà ông Penderwick gọi là nghi thức buổi sáng của nó.
Bây giờ đến lượt bữa sáng của riêng bé. Bé lấy cái bát có hình Peter Pan ở giá thấp, nơi nó được cất riêng cho bé, và bàn tay cầm hộp Cheerios bỗng sững lại giữa chừng. Bên ngoài, Cún sủa như bị người ngoài hành tinh tấn công vậy. Batty ngó qua ô cửa lưới. Không có người ngoài hành tinh nào cả, nhưng có lẽ người ngoài hành tinh đối với Batty còn đỡ sợ hơn nhiều. Đó là bà Tifton và ong Dexter, và Cún đang cố hết sức mình ngăn không cho họ lại gần căn nhà nghỉ. Batty vội lùi xa khỏi cánh cửa, nhưng đã quá muộn - bà Tifton đã trông thấy bé.
- Bitty! Mở cửa cho ta! - Bé nghe thấy bà Tifton thét.
- Chó ngoan lắm. – Đó là tiếng ông Dexter, và Batty thấy ông ta không nói thật chút nào.
Bà Tifton lại đang thét:
- Anh Dexter, giữ con chó ấy tránh xa em ra!
Batty kinh hoàng khi bé nghe thấy tiếp theo là một tiếng vả và tiếng ăng ẳng đau đớn. Bé vội mở ô cửa lưới và hét gọi Cún. Nó lao vào và Batt vòng tay ôm lấy cổ nó, thì thầm vào tai nó những lời âu yếm an ủi.
Bây giờ thì bà Tifton và ông Dexter đã ở ngay ngoài cửa, nhìn Batty chằm chằm. Bà tifton trông không được gọn ghẽ như thường ngày. Tóc bà xổ ra ở những chỗ quái gở, bà ta mang một đôi dép đi trong nhà, khoác một chiếc ao mưa cũ ở bên ngoài áo ngủ.
- Bitty, chúng ta đang đi tìm Jeffrey. Cho chúng ta vào được không? - Bà hỏi.
Batty trả lời bằng cách khóa chặt ô cửa lưới.
- Lạy chúa,con bé khóa cửa nhốt chúng ta ở ngoài rồi anh Dexter ạ! - Bà Tifton nói. – Bố mày đâu rồi, con bé hư đốn kia?
- Em nhớ không, Brenda, nó không biết nói đâu, - ông Dexter nói.
- Em đã nghe nó gọi con chó mà. Nó có thể nói khi nào nó muốn. Cho cúng ta biết Jeffrey có ở đây không! Ta muốn gặp con trai ta!
Batty chỉ muốn chạy khỏi hai người lớn đáng sợ này. Nhưng nếu thế ai sẽ ngăn họ vào nhà và lại đánh Cún, họ sẽ tìm thấy anh Jeffrey lôi anh ấy đi mất? Bé phải tỏ ra thật mạnh mẽ. Chị skye đã nói bé hoàn hảo cơ mà. Nếu thế thì bé sẽ tỏ ra hoàn hảo và bảo vệ chú chó cùng những người mà bé yêu quý.
Batty đúng thẳng dậy và dũng cảm đối mặt với kẻ địch liều lĩnh.
Không phải cháu không biết nói. Đó là vì cháu không thích bà, và bố cháu nói ta được phép lựa chọn người ta nói chuyện cùng.
- Bố mày có thể đi xuống… - Bà Tifton nói oang oang.
- Xin em, Brenda, - ông Dexter nói. – Để anh xử lí chuyện này.
- Xử lí chuyện gì? – Một giọng nói vang lên sau lưng Batty. – Chào con, Batty.
- Ôi, bố! – Batty vòng tay ốm lấy đầu gối ông. – Họ đã đánh Cún đấy.
- Con bé nói quá lên thôi, - ông Dexter nói. - Tôi chỉ vỗ nhẹ con chó một cái cho nó ngừng sủa thôi mà. Xin thứ lỗi cho tôi, đây không phải là lời giới thiệu lịch sự cho lắm. Tôi là Dexter Dupree. Hẳn ông là Martin Penderwick?
- Rất vui được gặp ông, và xin chào bà, bà Tifton. - Ông Penderwick nói, tay vuốt những lọn tóc quăn của Batty. – Tôi có thể giúp gì được đây?
- Là Jeffrey. Nó biến mất rồi. Tôi thức dậy sớm vì thấy lo cho nó. Ông thấy đấy, chúng tôi vừa du ngoạn một chuyến dài và đã cãi nhau một trận kinh khủng….
- Đâu có kinh khủng lắm. - Ông Dexter chen vào.
- … và tôi lên phòng nó để xem nó có thấy khá hơn không thì không thấy nó trong phòng. Chì có cái túi đựng gậy chơi gôn và mẩu giấy này. - Bà Tifton áp một mảnh giấy vào ô cửa lưới.
- Con sẽ không bao giớ đi học ở Pencey đâu. Mẹ đùng tìm con làm gì, - ông Penderwick đọc.
- Tôi không hiểu thằng bé nghĩ gì nữa. Pencey là một ngôi trường tuyệt hảo mà, - ông Dexter nói.
- Im đi, anh Dexter, - bà Tifton nói.
- Thật đáng buồn quá, - ông Penderwick nói - Nhưng sao bà lại đến tìm chúng tôi? Từ hôm kia đến giờ Jeffrey đâu có đến đây.
- Lạy Chúa tôi! - bà Tifton hơi lảo đảo. - Tôi hi vọng sẽ tìm được nó ở đây. Nhưng hẳn các con gái ông phải biết là nó đi đâu chứ? Ông thử hỏi chúng nó xem.
- Batty, con có biết Jeffrey đang ở đâu không? - ông Penderwick cúi xuồng hỏi Batty. Bé không đáp lại mà chỉ nhìn bố vẻ nài xin, mọi ý nghĩ sâu kín trong lòng phơi bày trên mặt. Một lúc lâu sau, ông Penderwick mở cánh cửa lưới ra. – Tôi nghĩ hai vị nên vào nhà và ngồi xuống một lát. Tôi sẽ lên nhà nói chuyện với ba đứa lớn.
- Tôi sẽ đi với ông, - bà Tifton nói, lao vào nhà và hướng về cầu thang.
- Tốt hơn hết là bà nên đợi ở dưới này, - ông Penderwick nói.
- Tôi … - bà ta lúng túng.
- Xin hãy ngồi xuống, - ông Penderwick nói, kiên quyết nhưng vẫn ân cần.
Bà Tifton ngồi sụp xuống chiếc ghế bên bàn bếp và vùi mặt vào hai bàn tay. Ông Dexter ngồi xuống cạnh bà và giơ chân lên, trong khi Cún đánh hơi đôi giày của ông ta vẻ nghi ngờ
- Đi nào, Cún. Cả con nữa, Batty, - ông Penderwick nói và cả ba đi lên cầu thang. Ông Penderwick gõ cửa phóng Rosalind.
Cánh cửa hé mở và Rosalind ló đầu ra.
- Con chào bố. Ối! - Em nói, và chạy vội vào phòng để tắt đồng hồ báo thức, lúc này mới bắt đầu kêu bíp bíp. Em vừa buông cánh cửa ra thì Cún đã lách vào, chạy đến bên tủ quần áo và sủa váng lên. Rosalind túm lấy nó và lôi nó ra ngoài hành lang. Em vừa buông ra thì nó lại rón rén đi đến bên cửa phòng Batty và tiếp tục sủa.
- Cún làm sao thế? – ông Penderwick hỏi.
- Không sao cả ạ, - Batty đáp.
Đến lúc này thì những tiếng ồn ào đã đánh thức Skye và Jane, và chúng cùng ùa ra hành lang.
- Chuyện gì thế? - Jane hỏi, vẫn còn ngái ngủ. – Jeff…
Skye đá cho em một cú.
- Cún, yên nào! - ông Penderwick nạt. Cún nằm xuống và bắt đầu liếm cửa phòng Batty. - Nào các con.
- Vâng ạ? - cả bốn đưa đồng thanh, vẻ ngây thơ vô tội không chê vào đâu được.
Bà Tifton và ông Dupree đang ở dưới nhà. Hình như họ đã lạc mất Jeffrey. Bố tin là Jane không chở thằng bé đi bằng khinh khí cầu.
- Ôi, bố, tất nhiên là khogn6 phải thế rồi, - Jane nói.
- Khởi đầu nghe có vẻ ổn đấy. Bây giờ thì để tiến triển thêm một chút, có đứa nào có thể nói cho bố biết thằng bé đang ở đâu không? - Không đứa nào trả lời - Rosalind?
- Không, bố ạ, chúng con không thể nói được - Rosalind đáp. Ôi, giá mà em để cho Jeffrey ngủ trong quầy cà chua của bác Harry! Nếu thế thì lúc này cậu đã đi xa rồi.
- Thế các con có thể cho bố biết thằng bé không sao chứ? – ông hỏi, cẩn thận nhìn kĩ từng khuôn mặt.
- Vâng, cậu ấy không sao cả, - Rosalind nói.
- Và thoải mái chứ?
- Vâng ạ.
- Nó ở trong phòng của Batty phải không?
Sự im lặng đáng sợ bao trùm khắp nơi, và mấy chị em cúi mặt xuống.
- Ôi, các con, - ông Penderwick nói.
- Nếu bố biết rõ mọi chuyện thì bố sẽ hiểu, - Skye nói
- Xin bố đừng nói cho bà Tifton biết cậu ấy đang ở đây, - Jane nói.
- Bố phải cho bà ấy biết điều gì đó chứ. Tội nghiệp, bà ấy lo lắng lắm. - ông Penderwick suy nghĩ một phút. - Được rồi. Bố sẽ bảo bà ấy, tất cả những gì bố biết là thằng bé không sao, và bố sẽ gọi điện cho bà ấy sau khi tra khảo lần lượt cá cô con gái mình. Trong lúc đó, nếu một đứa nào trong số các con tình cờ gặp Jeffrey thì… - ông bước đến bên cửa phòng Batty và cao giọng hơn. - …. Hãy bảo nó không phải lo lắng quá. Nó không cô đơn đâu.
Cánh cửa chầm chậm mở và Jeffrey bước ra, quần áo nhăn nhúm, tóc rối tung và mắt thâm quầng.
- Chào bác Penderwick. Cháu xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều rắc rối.
- Không có rắc rối gì cả, con trai ạ. - ông Penderwick nói. - Cháu muốn bác cho mẹ cháu biết cháu đang ở đây không?
- Cảm ơn bác, nhưng cháu nên đi xuống và tự mình nói với mẹ thì hơn.
- Jeffrey, không! - Skye kêu lên. - Hãy để bố tớ lo chuyện đấy.
- Mọi chuyện kết thúc rồi, Skye ạ. Tớ nên đi xuống và đối mặt với tất cả thôi, - Jeffrey nói. – Hơn nữa, chị Rosalind đã bảo tớ nên cố thử một lần nữa nói chuyện với mẹ về Pencey,và tớ nghĩ đây là cơ hội của tớ.
- Nhưng nếu chị nhầm thì sao? - Rosalind bám chặt tấy cánh tay bố. Em không thể chịu đựng nổi việc để Jeffrey xuống nhà và lại chịu đựng đau khổ một lần nữa.
- Con không nhầm đâu, - ông Penderwick nói - Jeffrey, cháu có muốn bác đi cùng với cháu không?
- Có ạ, - Jeffrey đáp, bạnh vai ra. - Bác làm ơn.
- Tất cả bọn con cùng đi, - Rosalind nói.
- Có lẽ chỉ mình Jane thôi. – Skye phải đấu tranh hết sức vất vả với bản thân mới nói ra được câu này. - Nó là người duy nhất bà Tifton không hoàn toàn ghét bỏ. Nhưng Jeffrey này, bọn tớ sẽ đợi ở ngay đây nếu cậu cần thêm người để nện một ai đó. Con nói đùa thôi mà,bố.
- Ha! – ông nói, không phải là không hóm hỉnh, rồi lùi lại để Jeffrey dẫn đầu.
Cuộc diễu hành xuống bếp thật là long trọng, với Jane bọc hậu. đi theo Jeffrey và bố em. Em tự hào được gia nhập đội bảo vệ danh dự của Jeffrey, nhưng em đã hi vọng không bao giờ gặp lại ông Dexter nữa. Và ông ta thì quan tâm gì đến chuyện tương lai của Jeffrey cơ chứ? Đồ đáng ghét!
Và bây giờ thì bà Tifton nhảy ra khỏi ghế và chạy qua phòng.
- Jeffrey, ôi, bé cưng của mẹ!
Bà ôm chặt cậu bé một lúc lâu, thì thầm những lời âu yếm của các bà mẹ. Nước mắt dâng lên trong mắt Jane, và thật khó mà nhớ ra rằng em không ưa bà Tifton đến mức nào. Nhưng rồi những tiếng thì thầm dịu dàng cũng ngưng và bà Tifton lấy lại giọng gay gắt của mình.
- Sao con có thể làm như thế với mẹ chứ?
- Con xin lỗi mẹ. Con không có ý làm mẹ lo lắng.
- Không định làm mẹ lo lắng! Con nghĩ gí vậy? - bà đẩy cậu bé ra cách một cánh tay. – Rằng mẹ sẽ không lo lắng khi đứa con trai duy nhất của mình bỏ nhà đi hay sao?
Jeffrey cựa quậy để thoát khỏi vòng tay bà.
- Con chỉ…
- Thôi, con không sao, và mẹ cho rằng đó mới là điều quan trọng, mặc dù tất nhiên sẽ phải có hình phạt nào đó. Nhưng bây giờ mình hãy về nhà và quên chuyện này đi cho đến khi chúng ta có thể suy nghĩ một cách sáng suốt hơn - Rõ rằng bà Tifton nghĩ mình đang tỏ ra rộng lượng
- Không – Jeffrey nói.
- Không ấy à? - bà nói, tay chống nạnh. - Con nói không nghĩa là sao?
- Con muốn nói chuyện này ngay bây giờ, trước khi về nhà.
- Đừng cố mặc cả thêm nữa, ông trẻ. Mẹ đã tỏ ra hết sức kiên nhẫn rồi đấy,nếu xét đến những gì con bắt mẹ phải chịu đựng.
Jeffrey liếc nhìn ông Penderwick, và ông gật đầu vẻ khuyến khích. Cậu bé hít một hơi thật sâu và thử lại lần nữa:
- Mẹ, con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ. Trước đây con co61noi1 với mẹ nhưng mẹ chưa bao giơ chịu lắng nghe cả. Xin mẹ hãy nghe con lần này. Xin mẹ.
- Thật nực cười. Mẹ không lắng nghe con bao giờ chứ, Jeffrey?
- Mẹ hãy ngồi xuống và để con nói. Xin mẹ đấy.
- Brenda, em yêu. - ông Dexter không còn có vẻ buồn ngủ chút nào. Có lẽ ông ta lo lắng cho tương lai của chính mình. - Em không phải làm thế trước mặt những người lạ này.
Jane nổi giận. Những người lạ này ấy à? Một ngày kia, khi trở nên nổi tiếng và được phỏng vấn trên truyền hình,ể chuyện về Dexter Dupree, ngài Những Đường Thẳng trên Đường, và làm cho ông ta bẽ mặt với toàn thế giới.
- Chỉ một phút thôi, rồi con sẽ về nhà. Con hứa đấy ạ, - Jeffrey nói.
- Bà Tifton nhìn từ ông Dexter sang Jeffrey, rồi ngồi xuống ghế.
Không sao đâu, anh Dexter. Jeffrey không thể nói gì khiến em phân tâm được. Nếu con nó có điều gì quan trọng muốn nói, em sẽ lắng nghe trong một phút. Chỉ một phút thôi đấy nhé, ông trẻ, com chỉ có ngần ấy thời gian thôi.
- Con không muốn đi học ở Pencey. Không phải tháng tới, không phải năm tới, không bao giờ.
Bà Tifton đứng bật dậy.
- Chúng ta sẽ không bàn đến chuyện đó nữa.
- Mẹ, mẹ đã nói sẽ lắng nghe con cơ mà. - bà lại ngồi xuống. - Con rất nhớ ông. Nhưng con không phải là ông, và con không giống ông.
- Có, con có giống chứ, con yêu. Thật ngốc nghếch. Chúng ta đã biết kể từ khi con còn bé xíu….
- Mẹ biết, và ông ngoại biết. Nhưng mẹ chưa bao giờ hỏi xem con nghĩ thế nào.
- Sao, con vẫn thường đi diễu hành với cái mũ bêrê mà ông ngoại tặng con nhân dịp Giáng Sinh và tự gọi mình là Đại tướng Jeffrey, và con có vẻ vui thích làm sao.
- Con chẳng nhớ gì về chuyện ấy cả.
- Hồi ấy con còn nhỏ lắm. Mới lên hai hay lên ba gì đó. - bà ngừng lại, vẻ bối rối.
Jeffrey bước lại gần mẹ mình hơn.
- Thế mẹ có nhớ mẹ đã kể cho con nghe ông ngoại dạy mẹ tập bơi thế nào không?
- Tất nhiên là có. - bà Tifton lo lắng cựa quậy trên ghế.
Mẹ mới lên năm và rất sợ nước, nhưng ông đã bắt mẹ phải học, và mẹ van xin ông, cho đến khi ông nhấc bổng mẹ lên và ném mẹ xuống chỗ nước sâu…
Bà Tifton buột ra một tiếng kêu nho nhỏ trong cổ họng, và Jane thấy những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt bà.
Jeffrey dừng lại, ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp.
Ông ném mẹ xuống chỗ nước sâu và mẹ nghĩ mẹ sẽ chết đuối, mẹ gào lên kêu cứu và ông cứ hét BƠI ĐI, BƠI ĐI, cho đến khi bà ngoại chạy đến và kéo mẹ lên.
- Mẹ không hiểu tại sao con nhắc đến chuyện ấy lúc này, - bà nói, bây giờ thì khóc thật sự. – Mẹ đã tha thứ cho ông ngoại chuyện đó lâu rồi. Ông chỉ làm những gì ông nghĩ là tốt nhất cho mẹ thôi.
- Con biết thế. Nhưng mẹ… - Cậu chờ đợi trong khi bà lau nước mắt. - Mẹ vẫn không biết bơi phải không ạ?
- Ôi, Jeffrey, mẹ… mẹ…. - bà sợ hãi nhìn quanh phòng. - Anh Dexter! Em phải về nhà! Đưa em về nhà ngay!
Ông Dexter nhảy ngay ra khỏi ghế và nửa đỡ nửa bế bà Tifton về phía cửa. sợ hãi và hoang mang, Jane léo vạt áo bố:
- Jeffrey chưa nói xong mà. Bố đừng để họ đi.
- Nhưng nó đã mở đầu rất hay. Con đến với nó đi.
Jane chạy đến bên Jeffrey, lúc bấy giờ chỉ còn một mình trơ trọi giữa bếp.
- Ôi, Jeffrey, Jeffrey, cậu thật can đảm tuyệt vời!
Mặt trắng bệch và thất thần, cậu nhìn như thể không nhận ra em là ai vậy.
- Can đảm ấy á? - cậu nói, và giật mình khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng mẹ cậu và ông Dexter.
- Con trai ạ, cháu nên đi theo họ đ, - ông Penderwick nói.
- Đừng vội như thế bố, - Jane nói.
- Phải thế, Jane ạ, đó là điều tốt nhất. Trong lúc này thằng bé phải tiếp tục nói chuyện với mẹ nó.
Jane lao đến chân cấu thang và hét gọi các chị em gái đang sửng sốt:
- Nhanh lên, cậu ấy sắp đi đấy!
Chỉ mấy giây sau, tất cả lao xuống cầu thang và Skye dúi cái balôcủa Jeffrey vào tay cậu.
- Cậu không sao chứ? - em hỏi
- Tớ không biết.
- Đến lúc rồi, Jeffrey ạ, - ông Penderwick nói - Bác rất tự hào về cháu.
- Cảm ơn bác ạ, - cậu deo balô lên vai và đi ra cửa
- Jeffrey, sáng mai bọn tớ sẽ lên đường về nhà đấy! - Skye gọi với theo.
- Cậu ấy biết rồi, con yêu ạ, - ông Penderwick nói. – Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể. Bây giờ chỉ còn là chuyện giữa hai mẹ con họ thôi.
Bây giờ thì chẳng còn việc gì để làm ngoài chuẩn bị rời Arundel. Cả nhà phải sắp xếp, thu dọn và lau chùi, tất cả những việc lặt vặt đáng buồn phải làm vào cuối kỳ nghỉ ấy tiêu tốn nhiều thời gian hơn thường lệ. Khi mọi chuyện xong xuôi hết thì trời lại đổ mưa, không phải một cơn mưa lớn gõ rào rào thoải mái lên mái nhà và các ô cửa sổ, mà là một cơn mưa phùn rả rích khó chịu khiến tất cả cảm thấy ẩm ướt và bực bội. Không ai muốn ra ngoài trong cơn mưa như thế, nhưng trong nhà với những đồ hộp nằm đợi ở trước cửa thì thật là nẫu ruột. Rốt cuộc thò ông Penderwick - sau hàng tràng tiếng Latinh có lẽ nói về các cô con gái và vẻ ủ dột của chúng - nảy ra ý tưởng chuẩn bị một món quà chia tay để tặng Jeffrey. Thế là Rosalind nướng mẻ bánh sôcôla hạnh nhân cuối cùng ở Arundel, tất cả dành cho Jeffrey, không để phần cho Cagney một miếng nào. Jane bọc bìa một quyển Sabrina Starr Giải Cứu Một Cậu Bé và viết “ tác giả thân tặng Jeffrey” ở trang đầu. Sau cuộc đấu tranh nội tâm khó khăn, Batty quyết ding95 sẽ tặng lại Jeffrey bức ảnh của Cún, nhưng vì nó đã là của cậu nên không tính, thế là bé lấy bút màu ra vẽ một bức hình con bò. May mà bé không phải là họa sĩ tài ba cho lắm, và Rosalind tưởng là bức tranh vẽ Cún, thậm chí em còn nắn nót viết tên CUAN phía trên bức tranh bằng chữ in hoa nữa. Thế là chỉ còn lại mỗi Skye, em cáu kỉnh nghiền ngẫm, cố nghĩ ra một món quà thật tuyệt vời. Cuối cùng em cũng nảy ra một ý. Em dỡ sạch một hộp đồ - bằng cách chuyển hết thú nhồi bông của Batty sang các túi giấyp - cắt cái hộp ra và ép thành một miếng bìa phẳng. Trên đó em vẽ một tấm bia mới hình mặt ông Dexter, to hơn cái cũ và nụ cười còn điệu hơn, và thay vì hai chữ D.D trần xì ở bên dưới thì em viết D.D.Đ.Đ, nghĩa là Dexter Dupree đần độn. Thật là một tấm bìa đẹp tuyệt, em nghĩ, và Jeffrey sẽ càng có thêm lí do để nhớ đến em.
Thế suốt cả cái ngày ảm đạm, dài ơi là dài ấy thì Jeffrey ra sao? Mấy chị em thay phiên nhau nhìn ra cửa sổ ngóng cậu, nhưng cậu không đến, và cũng không gọi điện. Chúng hết sức lo lắng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chúng không thể đường đột đến gõ cửa nhà bà Tifton hỏi thăm được - những ngày ấy đã qua rồi - và chúng lại không dám gọi điện. Cuối cùng, đến tối hôm ấy, khi không chịu nổi nữa, chúng cử Skye đến chỗ thang dây và trèo lên xem Jeffrey như thế nào. Nhưng đúng như chúng lo sợ dự đoán hôm trước, cái thang đã biến mất, và mặc dù cửa sổ phòng Jeffrey có ánh đèn, Skye đành quay về mà cũng chẳng biết được gì hơn.
- Chị có chắc là cậu ấy không ở trong phòng không đấy? - Jane hỏi - Chị có thấy bóng cậu ấy hay nghe tiếng đàn hay cái gì không?
- Không, - Skye đáp. - Chẳng thấy ai hết.
- Ông Dexter có thể đã thủ tiêu và giấu xác cậu ấy vào trong tủ rồi cũng nên, - Jane nói. - Bọn mình sẽ không bao giờ biết được.
Lão ta mà đụng đến một sợi tóc trên đầu Jeffrey thì chính chị sẽ thủ tiêu lão.
- Em sẽ giúp, - Batty nói, dũng cảm giơ cao chú voi Funty lên không khí.
- Sẽ không ai thủ tiêu ai cả, - Rosalind nói, nhăn mặt với Skye và Jane như muốn bảo nhìn xem các em đã gây ra chuyện gì kìa.
- Em xin lỗi - Jane nói, kéo ra cuộn vào những lọn tóc quăn vẻ chán nản. –Em không chịu nổi cái việc phải ngồi chờ đợi thế này thôi.
- Sáng sớm mai mình đã lên đường về nhà rồi, - Skye nói. - Lỡ đến lúc ấy Jeffrey vẫn chưa đến thì sao?
- Cậu ấy sẽ đến, - Rosalind nói. - Cậu ấy phải đến.