Chương 18 TẠM BIỆT
NHƯNG CHƯA ĐẾN SÁNG HÔM SAU, đồ được chất lên xe và chìa khóa của nhà nghỉ đã được cất bên dưới tấm thảm chùi chân, người duy nhất đến để chia tay chỉ là bác HARRY, trong một chiếc áo CÀ CHUA CỦA HARRY màu đen.
Áo đen vì bác rất buồn khi các cháu phải về nhà - bác nói - Bác sẽ nhớ bầu không khí nhộn nhịp vui vẻ đấy.
Bác chưa nghe tin gí của Jeffrey ạ? - Skye hỏi.
Cháu định nói là sau khi cậu ấy bỏ đi và bà mẹ tìm thấy cậu ấy trốn ở đây với các cháu à? - bác Harry lắc đầu. - Quả thực bác sẽ rất nhớ bầu không khí vui nhộn ấy.
Bác Harry này, bác bảo cậu ấy là chúng cháu gửi lại quà cho cậu ấy trên hàng hiên nhé, - Jane bảo.
Bác sẽ nhắn. - Bác Harry đưa một cái túi giấy to tướng cho ông Penderwick. - cà chua đấy.
Cảm ơn bác, Harry. Được rồi các con, đến giờ rồi. Lên xe đi.
Đợi một tí nữa bố, - Jane nói - có thể cậu ấy sẽ đến.
Nếu đến giờ mà vẫn chưa thấy cậu ấy thì bố không nghĩ cậu ấy sẽ đến đâu. Bố xin lỗi, cưng, nhưng mình phải lên đường thôi.
Skye và Jane nhét Cún vào ghế sau với đống vali và hộp, rồi mấy chị em ngồi vào ghế, vẫn đúng chỗ chúng đã ngồi khi đến đây ba tuần trước. Tất cả đều hết sức rầu rĩ, chỉ còn thiếu nước khóc òa, và có lẽ một vài đứa khóc rồi cũng nên.
Em chưa kịp chào tạm biệt Yaz và Carla, - Batty nói - Chúng sẽ thất vọng lắm đấy.
Em có thể gửi cho chúng một tấm bưu thiếp khi mình đã về đến nhà, - Rosalind nói.
Và bác Churchie nữa. Mình cũng phải gửi cho bác ấy một cái bưu thiếp nữa chứ.
Ý hay đấy.
Cả anh Jeffrey nữa chứ?
Ôi! - Jane kêu lên. Chắc chắn em là một trong những đứa đang khóc.
Nếu trong vài ngày tới mà mình không nghe tin gì về Jeffrey thì bố hứa sẽ gọi điện và nói chuyện bằng được với bác Churchie, - ông Penderwick nói. Bác Harry đang đẩy chiếc xe tải chở cà chua của mình đi - Chào bác Harry đi kìa.
Tạm biệt bác Harry! Cảm ơn bác đã cho chúng cháu cà chua! - Mấy chị em thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và vẫy trong khi Cún buồn bã sủa lên mấy tiếng ở ghế sau.
Đi nào. – ông Penderwick khởi động xe và hướng về con đường dành cho ôtô. Bốn cái đầu cùng ngoảnh lại ngắm căn nhà màu vàng đang khuất dần sau những rặng cây.
Tạm biệt căn phòng màu trắng. - Skye nói.
Tạm biệt lối đi bí mật trong tủ áo, - Batty nói.
Tạm biệt Jeffrey, bác Churchie thân yêu, mùa hè và phép thần kỳ và chuyến phiêu lưu mạo hiểm và tất cả những gì tuyệt vời nhất trên đời.
Tạm biệt, bụi hồng Fimbriata của anh Cagney, Rosalind nghĩ, và tạm biệt cả anh Cagney nữa. Em quay đi và giở tấm bản đồ ra, một tấm bản đồ mới tinh chưa bị chén mất. Con đường về nhà đây, được tô bằng bút đỏ - em đã đánh dấu nó đêm qua - và đường mực đỏ bỗng nhòe đi một cách kì lạ. Bực bội với chính mình, Rosalind vội lau những giọt nước mắt. Đến cuối con đường dành cho ôtô mình sẽ rẽ phải vào phố Stafford, em tự nhủ một cách kiên quyết rồi tẽ trái và đi vào….
Ối! – ông Penderwick kêu lên và nhấn phanh.
Ông để quên đôi kính trên bàn bếp và phải quay lại lấy. Điều đó có nghĩa là Skye và Jane có cơ hội cuối cùng để ra đường hầm xem Jeffrey có đến đó không - thế là chúng lao ngay ra khỏi xe và chạy vụt đi.
Rosalind quay lại nhìn Batty đang ngồi thu lu và thiểu não trên ghế sau.
Em không sao chứ? – em hỏi.
Không ạ.
Đoạn cuối bao giờ cũng buồn nhỉ?
Vâng ạ, - Và ở tít sau xe, Cún rên ư ử đồng tình.
Rosalind cũng đang cố gắng để khỏi thút thít như thế. Bởi vì bây giờ tất cả đã quá muộn, và bỗng nhiên em nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn. Mình thật ngốc, em nghĩ. Mình mới có 12 tuổi - ờ, 12 tuổi rưỡi – và anh Cagney người lớn quá, không thể là bạn trai mình được, nhưng anh ấy là bạn mình, thế mà mình lại trốn khi anh ấy đến thăm mình lần cuối cùng. Và hôm nay anh ấy không đến chào tạm biệt, nếu có nhớ đến mình thì anh ấy chỉ nhớ đến một con bé ngớ ngẩn đã ngã xuống ao hoa súng, làm hỏng cuộc hẹn của anh ấy và mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, cho đến hết đời. Giá mà, giá mà…
Chào em, Rosalind.
Và anh ấy bỗng xuất hiện bên phía em đang ngồi, với chiếc mũ lưỡi trai Red Sox, thân thiện và vui vẻ hệt như mọi khi. Những cái “ giá mà” của Rosalind bay biến đâu hết, và em lại thấy cảm giác bị - xe - tải - đụng – phải giờ đã trở thành quen thuộc. Và mặc dù lần này cảm giác ấy thật dễ chịu, tim em đập loạn lên và hơi thở của em ngắn đến nỗi em không nói được gì mà chỉ có thể mở cửa xe, loạng choạng bước ra. Cagney đỡ được em và giữ em đúng vũng trước khi em kịp ngã.
Đầu em vẫn đau à? - anh hỏi.
Không… vâng..ý em là…
Cho anh xem nào.
Em vén tóc ra để cho anh nghiêm nghị kiểm tra vết bầm trên trán, trong khi cố tỏ ra bình thản trở lại.
Có vẻ sẽ không gây tổn thương gì lâu dài, - anh nói. - Trừ phi em bị chấn thương sọ não, và đó là lí do tại sao em lắp ba lắp bắp như thế.
Em có lắp bắp đâu. - em nói thật chậm và rõ ràng.
Tốt - anh ngó vào trong xe - Em đã để lạc mất gần hết cả nhà rồi nhỉ.
Bố em quay lại nhà nghỉ để lấy kính còn Skye và Jane đang đi tìm Jeffrey. Cả nhà sẽ quay lại ngay thôi ạ.
Bây giờ Rosalind mới nhận thấy Cagney đang xách một cái lồng nhốt thú. Mừng vì có lí do để tránh cái nhìn của anh, em cúi xuống, nhìn vào trong lồng và trông thấy hai cục bông ngộ nghĩnh đang dựa sát nhau.
Anh đem lủ thỏ đến à? – em hỏi
Chính vì chúng mà anh mới bị muộn đấy - Cagney nói - Đầu tiên thì Carla trốn đằng sau tủ lạnh, rồi lại đến lượt Yaz không chịu để anh bắt, nhưng anh nghĩ Batty sẽ muốn gặp lại chúng trước khi về nhà.
Trái tim của Rosalind, vốn đã đập chậm lại, giờ như nở ra gấp đôi vì biết ơn. Em gọi vào trong xe.
Batty ơi, hai chú thỏ đến chào tạm biệt em đây này!
Anh cũng đem đến cho em một thứ, - Cagney thò tay ra sau lưng và nhấc lên một cái chậu to. - Một cây hồng Fimbriata đấy. Anh nghĩ em xứng đáng với một vây hồng của riêng mình, sau khi đã giúp chăm sóc bụi hồng của anh.
Ôi, anh Cagney - Rosalind cầm lấy chậu hoa và áp mũi vào một đóa hoa trắng đang nở hết cỡ. Một món quà. Thế mà em lại không có quà cho Cagney. Lẽ ra em nên để phần bánh cho anh mới phải. Liệu cả đời em có bao giờ hiểu nổi các cậu con trai không? Và em nên nói gì bây giờ? Thế rồi, tạ ơn trời đất, Batty đã ra khỏi xe lao đến bên cái lồng, và Rodalind có thể nghĩ ra những lời cần nói.
Cảm ơn anh về cây hồng Fimbriata. Em sẽ luôn chăm sóc nó. Cảm ơn anh đã đem Carla và Yaz đến. Batty rất mong được chào tạm biệt chúng. - Cũng như em rất monh được chào tạm biệt anh vậ. Điều đó hiện lên trên mặt Rosalind nhưng em không nói ra.
Ờ thật ra đây là ý của Yaz đấy - Cagney lôi củ cà rốt trong túi ra đưa co Batty để bé cho hai chú thỏ ăn.
Qua vai anh, Rosalind có thể thấy bố em đang quay lại, và giờ em nghe thấy cả giọng của Skye và Jane - chùng cũng đang quay lại. Can đảm lên nào, Rosy, em nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng của mày để tỏ ra người lớn đấy
Và anh gửi lời chào của em đến cho… đến cho Kathleen, và cảm ơn chị ấy hộ em.
Ai cơ?
Anh ấy nói “ ai cơ” nghĩa là sao nhỉ?
Anh biết đấy, cái chị đã giúp kéo em lên khỏi ao ấy mà.
À, Kathleen ấy à, chuyện ấy chẳng đi đến đâu hết. Cô ấy khó nói chuyện lắm, không giống em. Em hãy giữ lấy cái tài ấy, Rosy ạ, cho đến khi em đủ lớn để để ý đến các cậu con trai. Bọn con trai sẽ rất trân trọng điều đó đấy.
Đột nhiên anh cúi xuông và hôn nhẹ lên đỉnh đầu Rosalind. Mi mắt em chấp chới hạ xuống, em nghĩ, cuối cùng thì mình cũng có một điều thật tuyệt để kể cho Anna, cho đến khi em mở mắt ra thấy anh đang hôn Batty trước khi bước đến bên Skye và Jane. Có lẽ để hôn cả chúng nó nữa. Sẽ may cho mình nếu anh ấy không hôn nốt cả bố lẫn Cún. Nhưng ít ra thì mình cũng là người duy nhất được tặng một cây hoa hồng.
- Sao trông chị lạ thế? - Batty hỏi.
Chị có sao đâu.
Có mà. Trông như chị sắp vừa khóc vừa cười ấy.
Rosalind thận trọng đặt chậu hồng Fimbriata của mình xuống sàn xe, nơi em có thể để mắt đến nó suốt cả chặng đường về nhà.
Chị chỉ mừng là mình sắp về nhà, thế thôi.
Mấy phút sau, cả gia đình Penderwick quay vào xe và lại vẫy chào tạm biệt một lần nữa.
Tạm biệt Yaz và Carla - Batty nói - Tớ sẽ luôn yêu quý các bạn
Tạm biệt Jeffrey, chết – tiệt - cậu - đâu - rồi - mà - cả - anh - Cagney –cũng - không - biêt? - Skye nói
Tạm biệt sự minh mẫn của trí óc, bởi vì không hiểu biết sẽ làm ta phát điên, - Jane nói.
Rosalind vẫy tay chào và mỉn cười lần cuối với Cagney - tạm biệt! - rồi vuốt phẳng tấm bản đồ
Phố Stafford, phố Stafford đâu rồi. - em lẩm bẩm, rồi bỗng nhận ra em đang cầm ngược bản đồ. Trong những tiếng sột soạt liên hồi, em xoay nó trở lại và…
Bố ơi, dừng lại! - Skye kêu lên từ ghế sau. - Bác Churchie kìa!
Và bác Churchie hiện ra, chạy qua đám cây về phía họ. Bác lao ra khoảng trống vẫy tay, đúng lúc ông Penderwick lại đạp cần phanh. Chỉ trong phút chốc, cả nhà đã ra khỏi xe và chạy đến gặp bác.
Bác Churchie, bác Churchie! - Jane và Batty lao đến ôm bác, trong hki Skye sốt ruột nhảy vòng tròn xung quanh.
Jeffrey, chuyện gì đã xảy ra với Jeffrey thế ạ?
Bác Churchie mệt đứt hơi không thể làm gì khác ngoài thở hổn hển cho đến khi tất cả tưởng như sắp nổ tung vì không hay biết tin tức gì. Cuối cùng bác cũng cất tiếng:
Tạ ơn trời đất bác bắt lịp các cháu. Ôi, các cô bé xinh đẹp của bác, bác sẽ nhớ các cháu lắm đây.
Nhưng bác Churchie… thế còn Jeffrey…. - Skye nói.
Bác biết, cháu yêu. Đợi một chút rồi cậu ấy sẽ đến ngay để tự mình nói cho các cháu biết. Cậu ấy đã chui qua hàng rào để đến nhà nghỉ phòng khi các cháu chưa đi, và bác đi đường này phòng khi các cháu đi rồi - cậu ấy đang đến kìa. Bác nghe thấy tiếng cậu ấy hét gọi rồi.
Bây giờ chúng cũng nghe thấy tiếng cậu bé la lên nào là DỪNG LẠI và ĐỢI ĐÃ, rồi chúng nhìn thấy cậu – ôi, sung sướng làm sao! – Chạy vòng qua khúc quanh, chân guồng tít mù. Như một tia chớp, bốn cô bé lao về phía cậu, và một phút sau thì Jeffrey biến mất dưới một đống các chị em nhà Penderwick. Khi ngoi ra để thở, cậu cười và nói thật nhanh:
Xin lỗi vì tớ đã đến muộn, nhưng sáng nay mẹ tớ gọi điện đến trường và họ đẽ đồng ý và…
Khoan đã! – Skye hươ tay trước mặt cậu.
Em nói lại từ đầu đi, - Rosalind nói.
Cậu mỉm cười với cả bọn.
Mọi chuyện ổn hết rồi.
Jeffrey! – Đó là Jane vừa kêu lên, em gần như phát điên lên vì tò mò.
Cậu ngừng lại để trêu chúng. Mãi một lúc sau cậu mới nói:
Tớ sẽ không bao giờ phải đi học ở Pencey nữa.
Những tiếng hoan hô, hò reo vang xa và kéo dài đến nỗi – như bác Churchie lấy thề để sau này – những chú chim ở Arundel bay đi mất và mãi đến những mùa xuân năm sau mới quay lại. Khi cổ họng của các cô bé nhà Penderwick đã khản rồi thì Jeffrey mới kể lại mọi việc từ đầu:
Hôm qua sau khi quay về nhà, ông Dexter muốn tớ về phòng, nhưng mẹ tớ bảo là mẹ muốn nói chuyện. Thế là hai mẹ con tôi nói chuyện, rồi mẹ khóc, rồi hai mẹ con lại nói chuyện và mẹ lại khóc, cứ thế mãi. Sau đó ông Dexter về nhà, mẹ và tớ lại nói chuyện nữa, và chị đã nói đúng chị Rosalind a., vì cuối cùng em đã làm cho mẹ em hiểu về Pencey, và thật tuyệt, mẹ còn nói em sẽ không bao giờ phải đi học ở West Point nếu em không muốn. Rồi sau đó hai mẹ con nói đến ông Dexter… - Nụ cười của Jeffrey héo đi một chút.
Mẹ cậu sẽ vẫn lấy ông ta à? – Skye hỏi.
Cậu gật đầu.
Nhưng tớ nghĩ là mọi chuyện còn tệ hơn thế nhiều.
Mẹ cậu còn có thể lấy phải một tên giết người hàng loạt.
Hoặc một con ma sói
Hoặc một… - Nhưng Batty không nghĩ ra được thứ gì tồi tệ hơn ma sói nữa.
Thế nên, tớ nói với mẹ là nếu mẹ định lấy ông ấy thì tớ thà đi học một trường nội trú ở Boston – cái trường tớ đã kể với các cậu ấy – và sáng nay mẹ đã gọi điện cho họ và họ sẽ nhận tớ vào học tháng chín tới miễn là tớ không phải một thằng hoàn toàn vô tích sự, và mẹ đã hứa là sẽ đích thân lái xe đưa tớ đến Boston, chỉ một mình mẹ và tớ thôi, không có ông Dexter. Và chờ đã! Tớ còn chưa kể cho các cậu nghe đoạn hay nhất đâu – Jeffrey giơ tay lên cho mấy chị em đập vào. Mẹ còn nói tớ có thể học ở nhạc viện! Hiện tại thì học một lớp thôi, nhưng mới bắt đầu thì thế cũng được rồi phải không?
Ôi, đúng thế, đúng thế! – Tất cả reo lên, và nếu như còn chú chim trụ lại Arundel sau trận la hét vừa nãy thì giờ hẳn cũng phải bay mất rồi. Jane và Batty không ngừng nhảy cẫng lên, con skye thì cứ tung chiếc mũ rằn ri của em và Jeffrey len không trung, và Rosalind thậm chí còn hôn lên má Jeffrey nữa, vậy nên ngày hôm đó có khá nhiều cái hôn. Rồi ông Penderwick, sau khi được bác Churchie báo tin mừng một cách bình tĩnh hơn, liền đến bên Jeffrey để bắt tay và vỗ lên lưng cậu, và rồi bác Churchie òa khóc, và rồi Jane òa khóc, và rồi Batty, và khi đến cả Skye cũng òa khóc nữa thì quả thực là đã đến lúc phải quay về nhà thôi. Thế là gia đình Penderwick lại lên xe lần thứ 3, nhưng lần này là với trái tim và lương tâm nhẹ nhõm, và cái cảm giác sung sướng thường đi kèm với những kết cục tốt đẹp.
Skye hạ cửa xe xuống và Jeffrey thò đầu vào trong. Bác Churchie đứng phía sau, hai tay âu yếm đặt lên vai cậu.
Bọn tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy, Jeffrey ạ - Jane nói.
Bọn mình sẽ đến Boston thăm cậu ấy mà, - Rosalind nói.
Và tớ sẽ đến Cameron thăm các cậu, - Jeffrey nói.
Nhớ đấy nhé, nếu cậu không đến thì tớ thủ tiêu đấy, - Skye nói.
Tớ nhớ mà, - Jeffrey nói. –Tạm biệt, Cún. Đừng gặp phải rắc rối nào nữa nhé.
Cún vui vẻ vẫy đuôi.Chỉ nghĩ về rắc rối thôi cũng đã khiến nó thích chí rồi.
Được rồi, các con, đi thôi, - ông Penderwick nói.
Tạm biệt, Jeffrey. Một lần nữa chúc mừng cháu và chúc cháu mọi sự may mắn!
Tạm biệt! Tạm biệt! – Tất cả đều nói. Và cả nhà lại lái xe xuống con đường dành cho oto. Nhưng họ chỉ lái xe đi bộ được độ hai mươi thước. Bởi vì Batty bỗng xin bố dừng xe lại, một lần cuối cùng thôi, vì bé có một việc cần làm.
Chuyện gì thế Batty? – Rosalind hỏi.
Một việc quan trọng lắm ạ. Dừng lại đi bố. Không lâu đâu mà.
Thế là ông Penderwick dừng xe lại và Jane cho Batty đi ra cửa bên em. Tất cả đều nhóm qua cửa xe và ngắm Batty chạy trở lại căn nhà nghỉ,miệng gọi Jeffrey. Cậu bước tới để gặp bé.
Nó định làm gì thế nhỉ? – Skye hỏi.
Nó nói gì với cậu ấy thì phải, - Jane nói,
Ôi, ôi, ôi, ôi…chị có thấy nó đang làm gì không? – Jane kêu lên.
Nó đang… thật không tin được… nó đang tháo đôi cánh ra và tặng cho Jeffrey! –Skye nói.
Cậu ấy đang đeo đôi cánh lên kìa! – Jane nói.
Batty bé nhỏ tinh khôn của bố, - ông Penderwick nói. – Maxima debetur Puellea reverentia.
Sau đó thì không còn gì để nói nữa. Tất cả đều im lặng khi Batty quay trở lại, trèo qua Jane và ngồi vào chỗ của mình.
Bây giờ thì mình đi được rồi, - Batty nói.
Nhưng mà, Batty, đôi cánh của em, - Rosalind nói.
Em bảo với anh Jeffrey là anh ấy có thể mượn chúng.
Thế cậu ấy nói gì? – Skye nói.
Anh ấy cảm ơn em.
Không nói gì nữa hả?
Có, anh ấy nói tạm biệt một thời gian thôi
Nghe hay đấy, - Jane nói. – Chị thích cậu ấy.
Cún, nói tạm biệt một thời gian đi, - Batty nói.
Gâu! - Cún lên tiếng.
Và thế là cả nhà ra đi.