← Quay lại trang sách

- 4 - Rich

Chẳng biết vì sao tôi lại tự phỉnh phờ mình khi nghĩ rằng sẽ lo xong hết mọi chuyện trước dịp cuối tuần. Tôi dự tính cực chuẩn, nhưng luôn có chuyện phá ngang. Chẳng hạn như hôm nay, tôi đã quyết tâm xây một sàn băng ở sân sau cho Sasha, cô con gái bảy tuổi của tôi. Bé sống với Hannah, vợ cũ của tôi, nhưng từ tối thứ Sáu đến Chủ Nhật, bé đến ở với tôi. Sasha dự định tương lai nếu như không được làm bác sĩ thú y, thì sẽ gia nhập đội U.S. Figure Skating. Tôi nghĩ bé sẽ thích thú lắm khi giúp tôi đổ nước vào hố vải dầu tôi đã xây ở sân sau. Tôi đã dành thời gian nghỉ của cả tuần để đóng viền hố, sẵn sàng kịp lúc bé đến. Tôi đã hứa là khi thức dậy vào sáng Chủ Nhật, Sasha sẽ có thể trượt băng trên đó.

Điều tôi không tính đến là chuyện bên ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt. Sasha bắt đầu than thở ngay khi ra gió, nên tôi đành bỏ kế hoạch và đưa con gái đi ăn ở Burlington. Bé mê nơi này lắm, bởi được phép vẽ trên khăn trải bàn. Trên đường về, bé ngủ thiếp đi trong lúc tôi hát theo các bài hát của đĩa phim Hannah Montana mà con gái đem theo. Tôi đưa Sasha lên phòng của bé trên lầu. Đấy là một ốc đảo màu hồng trong căn hộ độc thân của tôi. Khi tiến hành li dị, tôi được giữ căn nhà, nhưng Hannah lấy gần hết vật dụng trong đó. Thật là quái lạ khi đến đón Sasha từ nhà vợ và thấy bố dượng mới của nó nằm dài trên ghế bành của tôi.

Sasha hơi quấy khi tôi thay đồ ngủ cho bé, nhưng rồi con gái thở nhẹ và cuộn tròn dưới lớp chăn bên cạnh tôi. Trong một phút, tôi cứ nhìn con không chớp. Nhìn chung, làm thám tử duy nhất trong một thị trấn nhỏ là thảm bại. Lương của tôi rất thảm, chúng tôi phải điều tra những vụ quá ngớ ngẩn đến nỗi chẳng bao giờ cảnh sát được chường mặt lên tờ báo địa phương. Nhưng tôi đang bảo đảm cho thế giới của Sasha, hay ít nhất là góc nhỏ bé này, được an toàn hơn một chút.

Đấy là động lực để tôi tiếp tục.

Ừ thì… chuyện đó và khoản thưởng lương hưu hai mươi năm của tôi nữa.

Tôi xuống tầng, lấy đèn pin và đi đến cái sân trượt băng bị phá sản. Tôi mở vòi. Nếu ở lại được thêm vài tiếng nữa, có lẽ tôi sẽ cho đủ nước vào hố để sáng mai kịp đóng băng.

Tôi không thích thất hứa, cái đó để cho vợ cũ của tôi thì hơn.

Tôi không phải kiểu người cay đắng, không có đâu. Chỉ là, trong nghề này, người ta dễ thấy ra đúng sai trong các hành động mà không có diễn giải hay pha tạp gì giữa chúng. Tôi không cần biết làm thế nào mà Hannah nhận ra tri kỷ đời mình không phải là người đàn ông mình đã cưới, mà là anh chàng phục vụ máy pha cà phê trong phòng giáo viên. “Anh ấy bắt đầu đem bánh hazelnut cho em,” cô ấy bảo thế, và dường như cô ấy cho rằng tôi phải hiểu ra ý cô ấy là em không còn yêu anh nữa.

Trở vào trong nhà, tôi mở tủ lạnh lấy một chai Sam Adams. Tôi ngồi xuống ghế bành, mở trận Bruins trên NESN, và cầm lên một tờ báo. Hầu hết những gã khác khi cầm báo lên sẽ bắt đầu điểm qua mục chứng khoán hay thể thao, còn tôi luôn đọc ngay mục giải trí, bởi nó là bài ở trang sau. Tôi mê mệt một bà dì sắp chết. Thật ra là một dạng bài khuyên nhủ kiểu cổ điển. Bà ấy gọi mình là Dì Em, và bà là niềm vui thú tội lỗi của tôi.

Cháu đã phải lòng bạn thân của mình, và cháu biết cháu sẽ không bao giờ đến được với anh ấy… Làm sao cháu quên được anh ấy đây?

Bạn đời của tôi vừa bỏ đi và để lại tôi với đứa con bốn tháng tuổi. Xin giúp tôi!

Dì có khủng hoảng không nếu như dì chỉ mới mười bốn tuổi?

Có hai điều tôi thích về cột báo này: thứ nhất, những lá thư đó là lời nhắc nhở không ngừng cho tôi rằng đời tôi không thảm hại bằng một số người khác, và thứ hai, trên hành tinh này, dường như ít nhất có một người có đủ mọi câu trả lời. Dì Em luôn có những giải pháp thực tế nhất, như thể điểm mấu chốt cho những câu đố hóc búa nhất cuộc đời nằm ở việc cắt phăng yếu tố tình cảm và nhìn thẳng vào sự thật.

Có lẽ dì ấy phải tám mươi tuổi và sống với một bầy mèo, nhưng tôi cũng nghĩ Dì Em hẳn sẽ là một cảnh sát giỏi.

Lá thư mới đăng khiến tôi rất ngạc nhiên.

Tôi đã kết hôn với một anh chàng tuyệt vời, nhưng không thể thôi nghĩ về tình cũ, và tôi không biết mình có phạm sai lầm hay không. Tôi có nên nói với anh ấy không?

Tôi căng mắt ra, và nhìn ngay xuống dòng tên người gửi. Người đó không sống ở Strafford như Hannah, mà là ở Stowe. Thực tế đi, Rich, tôi tự nhủ thầm.

Tôi với tay lấy lon bia, và vừa chuẩn bị làm hớp đầu tiên, thì điện thoại reo. “Matson nghe,” tôi trả lời.

“Đại úy? Xin lỗi vì đã làm phiền vào tối ông nghỉ…”

Đấy là Joey Urqhart, một lính mới. Tôi chắc chắn mình chỉ tưởng tượng, nhưng vẫn có cảm giác cảnh sát ngày càng trẻ ra, cậu bé này có lẽ vẫn còn mang tã đi ngủ mất thôi. Chắc chắn, cậu ta gọi để hỏi xem trong đồn chúng tôi có tã hay thứ gì tương tự như thế không. Cậu lính mới này biết tốt hơn đừng nên làm phiền sếp, mà tôi lại là sếp phó.

“…Chỉ là chúng ta được thông báo có xác chết và tôi nghĩ ông muốn biết.”

Tôi bật dậy ngay lập tức. Có thể hỏi xem có dấu hiệu mưu sát hay tự vẫn gì không, nhưng tôi biết tốt hơn đừng nên hỏi cậu ta làm gì. Tôi tự mình tìm hiểu thì hơn.

“Ở đâu?” tôi hỏi ngay.

Cậu ta cho tôi địa chỉ trên đại lộ bang, gần dải dất của khu bảo tồn. Đấy là một nơi rất nổi tiếng cho những tay thích trượt tuyết hay đi bộ băng đồng trong thời gian này. “Tôi đi ngay đây,” tôi nói, rồi gác máy.

Tôi thèm thuồng nhìn lon bia lần cuối, rồi đổ nó vào ống nước. Tôi lấy áo khoác của Sasha ở sảnh trước, và lục tìm giày cho bé trong phòng để đồ. Chúng không có đó, trên sàn phòng ngủ của con bé cũng không thấy. Tôi ngồi cạnh giường và khẽ lay đánh thức con. “Con yêu,” tôi thì thầm. “Bố phải đi công chuyện.”

Sasha chớp mắt, “Giờ là nửa đêm đấy.”

Đúng ra, bây giờ mới chỉ 9:30, nhưng khi bạn mới bảy tuổi, thì giờ này cũng chẳng khác nửa đêm là bao. “Bố biết. Bố định đưa con đến nhà Bà Whitbury.”

Bà Whitbury có lẽ cũng có tên, nhưng tôi lúc nào cũng chỉ gọi bằng họ mà thôi. Bà sống bên kia đường, và là vợ góa của một người đã làm cảnh sát 35 năm, nên bà hiểu có những lúc khẩn cấp như thế này. Khi tôi và Hannah còn ở với nhau, bà đã chăm Sasha, và bây giờ cũng thế, những lúc Sasha đến ở với tôi mà tôi lại có cuộc gọi bất ngờ.

“Bà Whitbury nặng mùi lắm.”

Đúng là thế thật. “Thôi nào, Sasha. Bố cần con đi mà.” Con bé ngồi dậy, và há miệng ngáp trong lúc tôi mặc áo khoác, và cài mũ lông cừu cho bé. “Đôi giày của con đâu?”

“Con không biết.”

“Chúng không có ở dưới lầu. Con nên tìm chúng thì hơn, bởi bố tìm không ra.”

Con bé cười mỉa. “Ồ, bố là thám tử đấy?”

“Cảm ơn vì đã tin tưởng.” Tôi nói rồi bế con lên. “Con mang dép lê đi. Bố sẽ đưa con ra xe.”

Tôi cho Sasha vào xe, dù cho chỉ đi có 18m, và vừa lúc đó, tôi thấy chúng, đôi giày nằm trên tấm thảm chân của ghế sau. Hẳn Sasha đã tháo nó ra trên đường về từ Hanover, và tôi cũng không để ý khi bồng con vào nhà.

Giá mà mọi bí mật đều dễ giải đến vậy.

Bà Whitbury ra mở cửa, như thể bà đang chờ sẵn vậy. “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền bà,” tôi mở lời, nhưng bà gạt đi.

“Có gì đâu. Tôi chỉ mong có người bầu bạn mà. Sasha, bà không nhớ được, cháu thích kem chocolate hay bột nhào nào?”

Tôi thả Sasha xuống ngưỡng cửa. “Cảm ơn bà,” tôi nói vội rồi quay người ra về, trong đầu đã bắt đầu hình dung con đường nhanh nhất đến hiện trường vụ án.

“Bố!”

Vừa quay lại, Sasha đã ôm chầm ngay lấy tôi.

Một thời gian dài sau khi chúng tôi li dị, Sasha không thể chịu nổi khi có ai đó bỏ bé đi. Chúng tôi đã tìm ra một công thức để chia tay, và rồi nó dần trở thành một cách cầu may mắn. “Thơm, ôm, đập tay,” tôi vừa nói, vừa quỳ xuống và bé làm theo. Rồi bố con tôi dí hai đầu ngón cái vào nhau. “Chim bay bay.” Sasha nói và dí trán vào sát trán tôi. Và hai bố con đồng thanh, “Đừng lo.”

Con bé vẫy chào tôi trong lúc bà Whitbury đóng cửa.

Tôi gắn đèn từ tính lên nóc xe và lái quá tốc độ cho phép đến hai mươi dặm một giờ, nhưng rồi nhận ra người chết cũng không chết thêm nếu như tôi đến muộn năm phút, hơn nữa băng đã phủ một lớp mỏng trên mặt đường.

Và lớp băng làm tôi sực nhớ ra.

Tôi chưa tắt vòi, và đến lúc tôi về nhà, hố băng của Sasha sẽ lan ra phủ kín sân sau nhà tôi mất rồi.

Dì Em thân mến, tôi nghĩ.

Tôi phải cầm cố nhà để trả hóa đơn tiền nước. Tôi nên làm gì đây.

Anh Rắc rối ở Townsend

Anh Rắc rối thân mến,

Uống ít thôi.

Tôi vẫn còn tự cười với mình khi đỗ xe trước dải băng vàng hiện trường vụ án. Urqhart tiến đến báo cáo trong lúc tôi đang kiểm tra một chiếc xe Pontiac bị bỏ lại. Tôi gạt sơ lớp tuyết trên cửa sổ, rọi đèn pin nhìn vào trong và thấy băng ghế sau đầy vỏ chai rượu. “Đại úy? Xin lỗi vì đã gọi anh,” Urqhart nói.

“Anh có gì nào?”

“Một người chạy bộ tìm thấy thi thể trong rừng. Nạn nhân bị lột đồ dở chừng và máu me khắp người.”

Tôi bắt đầu theo sau anh ta đi vào đường mòn. “Có ai lại chạy bộ vào ban đêm trong mùa đông chết cóng này chứ?”

Áo quần nạn nhân bị lột dang dở, và người thì đông cứng. Quần dài của anh ta bị kéo xuống ngang mắt cá. Tôi trao đổi nhanh với các cảnh sát khác để xem họ tìm thấy được chứng cứ gì, dù là nhỏ nhất. Ngoại trừ máu trên sống mũi nạn nhân, không còn dấu hiệu vật lộn nào khác. Có các dấu chân khớp với chiếc giày còn lại trên người nạn nhân, và một dấu chân khác có vẻ là của người chạy bộ, và chứng cứ vắng mặt đã miễn anh ta khỏi diện tình nghi rồi. Như thế thì, hoặc là thủ phạm đã xóa dấu chân của hắn hoặc là hắn biết bay. Tôi cúi xuống và đang kiểm tra vết trầy xước ở phía dưới bàn tay trái của nạn nhân, thì cảnh sát trưởng đến. “Trời ơi,” ông nói. “Tự sát hay giết người?”

Tôi không chắc. Nếu là giết người, thì sao không thấy dấu vết vật lộn? Hay những vết thương trên tay là do tự vệ? Trông như thể chỗ da đó bị lột ra thay vì trầy xước, và lại chẳng có thương tích gì ở cẳng tay. Nếu là tự sát, sao nạn nhân lại chỉ còn trên mình mỗi quần lót, và anh ta tự sát cách nào? Máu trên đốt ngón tay và đầu gối, chứ không có nơi cổ tay. Sự thật là chúng tôi không thường thấy những chuyện này ở Townsend, Vermont, nên không thể nhận định nhanh được.

“Tôi vẫn chưa rõ,” tôi trả lời thoái thác. “Dù vậy, có vẻ như có tấn công tình dục.”

Đột nhiên, một cậu thiếu niên nhảy ra khỏi bìa rừng. “Thật ra, cả hai ông đều sai,” nó nói.

“Cậu là ai thế?” cảnh sát trưởng vừa dứt lời, thì hai cảnh sát đã bước đến kẹp hai bên sườn thằng bé.

“Không phải lại là cậu chứ,” Urqhart ngạc nhiên. “Cậu ta đã xuất hiện ở hiện trường vụ cướp hồi tháng trước. Cậu ta giống như người hâm mộ hiện trường vụ án vậy. Biến đi, nhóc. Cậu không được ở đây.”

“Khoan,” tôi nói ngay, và mang máng nhớ lại từng thấy thằng bé ở hiện trường vụ cướp hôm đó. Ngay lúc này, tôi đang có giả thuyết rằng nó chính là thủ phạm, và tôi không muốn thằng nhóc trốn thoát.

“Chuyện quá đơn giản,” cậu ta nói tiếp, nhìn chăm chăm vào thi thể. “Trong tập 26 của Mùa 2, toàn bộ đội CrimeBusters đã đến Mount Washington để điều tra một thi thể trần truồng tìm thấy trên đỉnh núi. Không ai xác định được ông trần truồng này làm gì trên đỉnh núi, nhưng hóa ra đấy là do bị hạ thân nhiệt. Chuyện xảy ra với nạn nhân này cũng vậy. Ông ta bị mất phương hướng và ngã xuống. Khi nhiệt độ lõi của cơ thể tăng lên, ông cởi áo quần ra bởi thấy nóng… nhưng thực tế thì, chính việc đó khiến ông ta chết cóng.” Rồi nó cười toe toét. “Tôi không thể tin các ông lại chẳng biết chuyện này.”

Cảnh sát trưởng nheo mắt lại. “Tên cậu là gì?”

“Jacob.”

Urqhart cau mày. “Người chết cóng thường không chảy máu khắp nơi…”

“Urqhart!” cảnh sát trưởng quát.

“Ông ta không chảy máu khắp nơi,” Jacob nói. “Nếu máu bắn ra, sẽ in dấu trên tuyết, nhưng đây chỉ là máu chảy lan. Nhìn các vết thương đi. Những vết trầy xước trên đốt ngón tay, đầu gối và dưới gan bàn tay. Ông ta ngã xuống và cào cấu mình. Máu trên tuyết là do ông ta cào quanh trước khi mất ý thức.”

Tỏi chăm chú nhìn Jacob. Một thiếu sót lớn trong lý lẽ của cậu ta, tất nhiên phải có rồi, là việc bạn không tự nhiên chảy máu như thế khi cào quanh lớp tuyết. Nếu thật như thế, thì vào mùa đông ở Vermont này, hàng trăm học sinh tiểu học đã cạn khô máu trong giờ giải lao rồi.

Có chút gì đó… là lạ… về cậu ta. Giọng cậu ta quá đều và cao, cậu ta không nhìn vào mắt người khác. Chân cậu ta cứ nhấp nhổm, và tôi không nghĩ cậu ta nhận ra điều đó.

Ở chỗ cậu ta nhấp chân, tuyết đã tan ra để lộ một mảng cây thạch nam. Tôi phủi đất dưới đế giày và lắc đầu. Gã say tội nghiệp chết cóng này, đã xui xẻo đến nỗi rơi vào một trảng gai.

Trước khi tôi kịp nói gì, thì đội pháp y của vùng đã đến nơi. Wayne Nussbaum từng vào trường diễn hề trước khi học lấy bằng y khoa, dù cho suốt mười lăm năm làm việc, tôi chưa từng thấy nụ cười trên môi ông ta. “Chào tất cả mọi người,” Wayne nói và đi vào giữa vùng đèn sáng. “Tôi nghe các anh có một vụ giết người bí ẩn?”

“Anh nghĩ có thể là do hạ thân nhiệt không?” Tôi hỏi.

Ông ta đang cân nhắc điều này, cẩn thận lật nạn nhân ra và xem xét sau đầu. “Tôi chưa từng tận mắt thấy… nhưng tôi có đọc về nó. Rõ ràng nó hợp với vụ này.” Wayne nhìn tôi, “Làm tốt lắm, nhưng cậu đâu cần phải lôi tôi từ Bruins chạy đến đây trong ngày nghỉ, vì một cái chết không phải án mạng.”

Tôi nhìn về phía Jacob vừa đứng, nhưng cậu ta đã biến mất từ lúc nào rồi.