← Quay lại trang sách

- 5 - Jacob

Tôi đạp về nhà nhanh hết sức có thể. Trong lòng háo hức viết những ghi chú về hiện trường vụ án này vào một quyển sổ mới tinh. Tôi định vẽ tranh, dùng chì màu và bản đồ. Tôi lẻn vào nhà qua lối gara, và vừa tháo giày ra thì cánh cửa sau lưng tôi lại bật mở.

Ngay lập tức, tôi lạnh cả người.

Là Theo.

Nếu nó hỏi tôi đang làm gì thì sao?

Tôi chưa bao giờ giỏi nói dối. Nếu nó hỏi, tôi sẽ phải cho nó biết về cái đài cảnh sát và thi thể, và chứng hạ thân nhiệt. Và làm thế, tôi sẽ nổi giận, bởi lúc này tôi muốn giữ chúng cho riêng mình, không chia sẻ cho bất kỳ ai. Tôi nhét quyển sổ vào sau quần và kéo áo len phủ lên nó, rồi chắp tay sau lưng để giấu nó.

“Gì, giờ anh định theo dõi em à?” Theo vừa đá giày ra, vừa nói, “Sao anh không kiếm cho mình một cuộc sống đi.”

Đến khi nó lên được nửa cầu thang, tôi mới ngước nhìn nó, và thấy má nó đó bừng, tóc rối bù vì gió. Không biết nó đã ở đâu, và nếu mẹ biết thì sao, nhưng rồi tôi gạt đi ngay, bởi chiếm lấy đầu tôi là hình ảnh làn da của nạn nhân, xanh lam dưới ánh đèn, và một màu hồng nhuốm đầy lớp tuyết xung quanh. Lần tới khi tạo hiện trường giả, tôi sẽ phải nhớ tất cả những điều này. Tôi có thể hòa màu thực phẩm trong nước, và xịt nó lên lớp tuyết ngoài sân. Và tôi sẽ lấy Sharpie vẽ lên mấy đốt ngón tay và đầu gối. Dù cho tôi không ham nằm trên tuyết khi chỉ mặc độc chiếc quần lót, nhưng tôi sẵn sàng hi sinh để tạo một hiện trường hoàn toàn khiến mẹ tôi sững sờ.

Tôi cố gắng thở thật nhẹ cho đến khi vào được trong phòng. Tôi thay áo quần, mặc vào bộ pyjamas. Rồi tôi ngồi xuống bàn và cắt trang vừa viết ra khỏi quyển sổ cũ, cắt thật cẩn thận sao cho không có tiếng giấy bị rách hay vày vò. Tôi lấy một quyển sổ mới và bắt đầu phác họa hiện trường vụ án.

Để xem. Nếu tính từ một đến mười, thì ngày hôm nay phải được mười một điểm.