← Quay lại trang sách

- 2 - Theo

“Đây rồi,” tôi nói, và mẹ tôi tấp xe vào trước một ngôi nhà mà tôi đã chọn ngẫu nhiên và chưa từng thấy bao giờ.

“Con muốn mẹ đến đón lúc nào?” mẹ hỏi.

“Con không biết. Con không chắc phải mất bao lâu để viết xong báo cáo thí nghiệm.”

“Con có điện thoại mà. Gọi cho mẹ nhé.” Tôi gật đầu và ra khỏi xe. “Theo!” mẹ tôi gọi lớn. “Con quên gì này?”

Một chiếc balô. Nếu đã bịa ra chuyện làm bài tập với một người bạn phòng thí nghiệm, thì ít nhất tôi cũng phải đủ thông minh để đem theo quyển vở vớ vẩn nào đó chứ.

“Leon có mọi thứ rồi,” tôi nói. “Trong máy tính cậu ấy.”

Mẹ nhìn qua vai tôi, chăm chăm vào cửa chính ngôi nhà. “Con chắc là cậu ấy đang chờ con? Trông không có vẻ có người ở nhà.”

“Mẹ, con đã bảo rồi. Con đã nói chuyện với Leon, chỉ mười phút trước khi mình ra khỏi nhà. Có lẽ con phải vào bằng lối cửa sau. Mẹ thoải mái đi nào?”

“Bảo đảm con cư xử lịch sự đấy,” mẹ nói, vừa lúc tôi đóng cửa xe lại. “Nhớ nói làm ơn và cảm ơn…”

Mẹ ơi là mẹ, tôi lí nhí trong miệng.

Tôi vào lối chạy xe, và đi theo đường nhỏ vòng quanh nhà. Tôi vừa rẽ vào khuất bóng, thì nghe tiếng mẹ nổ máy xe.

Tất nhiên, chỗ này trông vắng hoe. Tôi đã lên kế hoạch thế mà.

Tôi chẳng có bài báo cáo thí nghiệm nào. Cũng chẳng quen ai tên Leon.

Đây là địa bàn mới của tôi. Nhiều giáo sư tại Đại học Vermont sống ở đây. Nhà cửa đều lâu đời và có những tấm bảng đồng treo trước nhà ghi năm tháng chúng được xây dựng. Điểm hay của các ngôi nhà cổ này là ổ khóa của chúng rất tồi. Chỉ cần có một thẻ tín dụng là hầu như lúc nào bạn cũng mở được cửa nếu biết xoay đúng cách. Tôi không có thẻ tín dụng, nhưng thẻ học sinh của tôi cũng chẳng khác gì.

Tôi biết chẳng có ai ở nhà, bởi sau một đêm mưa tuyết vẫn không có dấu chân trên lối chạy xe, một điều mà mẹ tôi không để ý thấy. Đến hiên, tôi phủi tuyết bám trên giày rồi bước vào trong. Nhà này bốc mùi người già, là mùi cháo yến mạch và băng phiến. Còn có một cây gậy chống ở bên lối vào phía trong nhà. Nhưng lạ thay, có cả một chiếc áo khoác nhẹ của hãng Gap treo trên giá. Có lẽ cháu gái của nhà này bỏ quên.

Như lần trước, tôi vào bếp đầu tiên.

Thứ đầu tiên tôi thấy là một chai rượu đỏ trên bàn bếp. Nó còn một nửa. Tôi mở nút và làm một hơi, rồi gần như phun hết ra mặt bàn. Làm sao người ta lại uống rượu khi mùi vị của nó như thế này chứ? Tôi chùi miệng, rồi lục lọi tủ thức ăn xem có gì để át đi vị rượu trong miệng. Tìm thấy một hộp bánh quy mặn, tôi mở ra và ăn vài miếng. Rồi tôi mở tủ lạnh và tự thưởng cho mình ổ bánh mì kẹp thịt xông khói Black Forest và pho mát lá xô. Thế là nhà này hết sạch thịt và pho mát. Sẽ ngon hơn nữa, nếu có tương vàng thứ thiệt, nhưng ở đây không có, nên tôi đành dùng tương champagne, hay gọi là gì cũng được. Tôi có chút ngại ngần, không biết nó có mùi như rượu hay không, nhưng nghĩ lại, nếu bạn bảo có chút cồn nào trong đó, thì chắc chắn là đùa dai rồi.

Vừa đi vừa nhai, tôi bước vào phòng khách. Tôi vẫn chưa cởi giày, nên đã để lại một vệt tuyết đang tan chảy. Tôi bắt đầu chơi trò siêu nhân, làm như thể mình nhìn được xuyên tường, nghe được tiếng một chiếc đinh đang rơi. Chẳng ai có thể khiến cho tôi ngạc nhiên.

Phòng khách đúng hệt như những gì bạn sẽ hình dung. Ghế bành với lớp da bọc nhăn nheo và hàng đống giấy tờ chất khắp nơi, cùng vô số sách bám bụi khiến tôi như sắp lên cơn hen dù tôi chẳng mắc bệnh suyễn.

Ở nhà này là hai ông bà già. Tôi có thể nói thế, bởi có nhiều sách về làm vườn và những lọ thủy tinh nhỏ xếp trên mặt lò sưởi. Có lẽ họ ngồi trong phòng này trò chuyện về con cháu, về thời xưa. Tôi cá là hai người sẽ câu này tiếp câu kia cho nhau rất mượt.

Còn nhớ khi Louis tìm thấy một miếng nỉ trên lối vào nhà, sau lễ Giáng Sinh…

…và nó đem khoe như bằng chứng về Ông già Noel?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế. Điều khiển tivi nằm ngay trên bàn, nên tôi cầm nó lên. Tôi đặt miếng sandwich xuống ghế và mở dàn âm thanh lên. Nó khá hơn tôi tưởng. Họ có cả giá CD, với đủ loại nhạc bạn có thể nghĩ đến. Và một tivi HD màn hình phẳng tân thời. Họ cũng có TiVo nữa. Tôi bấm điều khiển tìm những chương trình họ đã thu lại.

Chương trình Đường trường cổ điển.

Chương trình Ba giọng Tenor trên Vermont Public TV.

Và gần như đủ mọi thứ trên Kênh Lịch sử.

Họ cũng ghi lại một trận hockey trên NESN và một bộ phim vừa chiếu hồi cuối tuần trước, Nhiệm vụ Bất khả thi III.

Tôi bấm đúp để vào phim, bởi vẫn chưa hoàn toàn tin chắc ông bà Giáo sư này lại xem Tom Cruise hành động, nhưng đúng thật là thế.

Và tôi quyết định để họ giữ bộ phim này. Còn lại, tôi xóa hết. Rồi tôi bắt đầu thêm các chương trình vào mục thu lại.

The Girls Next Door

My Super Sweet 16

South Park

Và để thêm phần đẳng cấp, tôi vào HBO và thêm cả phim Borat nữa.

Khi phim này phát hành, nó chiếu cùng rạp với Cướp biển Caribbe III. Tôi muốn xem Borat, nhưng mẹ bảo tôi phải chờ thêm mười năm nữa mới được. Mẹ mua cho chúng tôi vé xem phim Cướp biển và bảo hẹn gặp chúng tôi ở bãi đỗ xe, bởi mẹ phải đi mua sắm ngay bây giờ. Tôi biết Jacob chẳng bao giờ gợi chuyện, nên tôi bảo anh là muốn cho anh cùng làm một việc bí mật, nhưng anh phải hứa không được kể với mẹ. Jacob quá ám ảnh với bí mật nên chẳng quan tâm việc chúng tôi phá vỡ luật, và khi tôi lẻn vào phòng chiếu phim bên kia sau phần dạo đầu, anh cũng đi theo. Tôi cho là anh đã giữ lời. Đúng là anh chưa bao giờ kể với mẹ chuyện chúng tôi đã xem phim Borat.

Nhưng mẹ phát giác qua những lần anh trích dẫn những câu thoại trong phim, thói quen muôn thuở của anh. Rất tốt, rất tốt, bao nhiêu nào? Tôi thích có thời gian sung sướng!

Tôi nhớ là mình đã bị phạt ở nhà suốt ba tháng.

Tôi mường tượng cảnh bà Giáo sư mở chương trình TiVo và thấy mấy cô ngực trần Playboy rồi lên cơn trụy tim. Hoặc là ông chồng lên cơn vì thấy bà đang xem mấy thứ đó.

Ngay lập tức, tôi thấy thật vớ vẩn bậy bạ.

Tôi xóa hết mọi chương trình mình đã lưu, và cài lại những chương trình cũ. Chừng này thôi. Đây là lần cuối cùng tôi đột nhập vào nhà ai đó, tôi tự nhủ lòng, dù cho một phần khác trong tôi biết rằng không phải thế. Tôi là một con nghiện, nhưng thay vì những liều tiêm chích hay hít cocain, tôi cần một một liều thuốc cho tôi cảm giác như mái ấm.

Tôi nhấc điện thoại, định gọi bảo mẹ đến đón tôi, nhưng nghĩ lại, tôi bỏ ống nghe xuống. Tôi không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của mình ở đây. Tôi muốn mọi thứ như tôi chưa từng ở đây.

Nên khi tôi ra khỏi đó, căn nhà còn sạch sẽ hơn cả lúc tôi bước vào. Rồi tôi bắt đầu đi bộ về nhà. Quãng đường tám dặm, nhưng lúc vào đường cao tốc, tôi sẽ cố bắt xe đi nhờ.

Thế là, bố mẹ của Leon là loại người chẳng bận tâm đến chuyện đưa bạn của con mình về nhà.