- 3 - Oliver
Tôi thấy khá thoải mái, bởi hôm nay là thứ Sáu, và tôi vừa thắng vụ liên quan đến con heo.
Được rồi, nói chính xác thì con heo không phải là người đệ đơn kiện. Vinh dự đó thuộc về Buff (nghe như con bò thật) Wings, một tay chơi môtô ục ịch, nặng đến 140kg. Một lần nọ, khi ông ta đang lái chiếc Harley kiểu cổ điển qua một con đường ở Shelburne, thì một con heo lạc bự tổ chảng lao từ lề đường chắn ngay trước xe. Vụ tai nạn khiến ông mất một con mắt, và ông đã trưng nó ra trước tòa bằng cách lật miếng vải che lên, một chuyện tất nhiên là tôi đã phản đối.
Khi ra viện, ông Wings đã kiện chủ của con heo đi lạc. Nhưng hóa ra mọi chuyện phức tạp hơn thế. Elmer Hodgekiss, chủ của con heo chỉ thuê miếng đất đó, và bà chủ đất tám mươi tuổi Selma Frack lại sống ở tận Brattleboro. Trong hợp đồng thuê có một mục ghi rõ là không được nuôi thú cưng, không một con vật nào cả. Nhưng Elmer biện hộ cho việc nuôi trái phép con heo này, và cả số gà tai hại của ông ta, bằng lập luận rằng Selma đang ở trong nhà hưu dưỡng và chẳng bao giờ ghé thăm mảnh đất, nên việc bà biết hay không cũng chẳng có hại gì.
Tôi là luật sư cho Selma Frack. Người chăm sóc cho bà ở Cơ sở Hỗ trợ Cuộc sống Green Willow cho tôi biết Selma đã chọn tôi sau khi lướt qua danh bạ điện thoại và ấn tượng với trang quảng cáo vàng của tôi:
Ông Oliver O. Bond, kèm theo một hình nền trông như khẩu súng của Điệp viên 007, ngoại trừ số hiệu lại là OOB, tên viết tắt của tôi. Khi bạn cần một luật sư không thể lay chuyển.
“Cảm ơn,” tôi nói. “Tôi tự nghĩ ra cái đó đấy.”
Người chăm sóc nhìn tôi hờ hững. “Bà ấy thích vì bà có thể đọc được chữ. Hầu hết quảng cáo của các luật sư đều bé xíu xiu.”
Bất chấp việc Buff Wings muốn Selma trích tiền bảo hiểm của bà để bù đắp cho chi phí nằm viện của mình, tôi vẫn có hai điểm để chiếm ưu thế.
1. Buff Wings lập luận lằng nhằng rằng Selma phải chịu trách nhiệm dù cho (a) bà không biết gì về con heo, (b) bà đã cấm chuyện nuôi heo trong đất của mình, và (c) bà đã đuổi Elmer Hodgekiss ngay khi biết ông ta đã để sổng con heo giết người ra đường.
2. Buff Wings quyết định không cần luật sư và tự mình đứng ra bào chữa.
Tôi đã viện đến một vài chuyên gia để bác bỏ những luận điểm của Wings về thiệt hại thể lý và tâm lý. Ví dụ như, bạn có biết một ông ở Ohio thật sự là tay lái lụa dù chỉ có một mắt không nào? Và gần như bạn vẫn có thể tiếp tục lái xe, thậm chí là xe môtô, miễn sao thị lực mắt kia của bạn là 20/20? Và trong những trường hợp nhất định, khái niệm về điểm mù có thể không thích đáng?
Ra khỏi phiên tòa với phán quyết thắng kiện, tôi theo chân Selma và người chăm sóc của bà vào thang máy ở tòa án. “Tốt,” người chăm sóc nói, “mọi chuyện tốt đẹp đã kết thúc tốt đẹp.”
Tôi liếc qua Selma, bà ngủ gục gần như suốt phiên xử. “Mọi chuyện đều là trò đùa vui, trừ việc có người bị mất một mắt,” tôi trả lời ông kia. “Làm ơn gửi lời chúc mừng của tôi đến bà Frack về thắng lợi của chúng trước tòa.”
Nói xong tôi bỏ thang máy mà đi thang bộ xuống đến bãi đỗ xe, vung nắm đấm vào không trung.
Tỷ lệ thắng kiện của tôi đến nay là 100%.
Nhưng nếu tôi chỉ vừa biện hộ một vụ duy nhất thì sao? Có thể bạn sẽ hỏi thế.
Nhưng các bạn nghĩ sai rồi, đúng là bằng luật sư của tôi vẫn chưa ráo… nhưng không phải là ráo mực.
Mà là nước sốt pizza.
Nhưng đấy là một tai nạn chính đáng. Bởi văn phòng của tôi nằm trên tiệm pizza của thị trấn, và Mama Spatakopoulous vẫn đều đặn chặn tôi lại lúc chuẩn bị lên cầu thang, để nhét cho tôi một đĩa spaghetti hay một cái bánh nấm hành, mà thật là khiếm nhã khi từ chối bà như thế. Hơn nữa, sự thật là tôi không thể lo nổi bữa ăn cho mình, và ngoảnh mặt trước đồ ăn miễn phí là một hành động ngu ngốc. Cứ cho là tôi thật ngốc khi vơ giấy tờ trên bàn để làm khăn ăn tạm, nhưng lạ lùng thay, không hiểu sao cái trong tầm tay tôi không phải tờ thực đơn gọi món Tàu tôi vừa mới dùng hôm trước, mà lại là tấm bằng luật.
Nếu có thân chủ mới nào muốn xem bằng luật của tôi, có lẽ tôi phải bảo họ là nó đang được đem đi đóng khung.
Đúng như tôi nghĩ, ngay khi tôi chuẩn bị lên văn phòng, Mama S. (một cái tên Hi Lạp không dễ cho tôi và cho cả các bạn, nên thôi tôi nói thế này cho gọn) đã chờ sẵn với một bánh pizza thập cẩm. “Cậu nên đội một cái mũ, Oliver à.”
Tóc tôi còn đang sũng nước sau khi tắm ở phòng thay đồ trong trường. Và chúng đã bắt đầu đóng tuyết. “Nếu tôi bị viêm phổi, bà sẽ chăm cho tôi chứ?” Tôi chọc ghẹo.
Bà cười và nhét hộp bánh cho tôi. Nghe tiếng chân tôi lên cầu thang, Thor đã sủa inh ỏi. Tôi chỉ mở hé cửa để nó không lao ra ngoài. “Yên nào,” tôi nói. “Tao chỉ mới đi có mười lăm phút thôi mà.”
Nó nhảy bổ vào người tôi.
Thor là loại chó xù nhỏ. Nó không thích bị gọi là chó xù, nếu nghe thấy nó sẽ gầm gừ, và làm sao trách nó được đây? Có chú chó nào lại muốn bị gọi là chó xù chứ? Chỉ có chó cái mới ham thế thôi.
Tôi đã lo hết sức cho Thor. Tôi đặt cho nó tên của một vị thần chiến binh. Tôi cho lông nó mọc dài để bớt vẻ nữ tính, nhưng hóa ra chỉ khiến nó trông hệt như giẻ lau nhà.
Tôi bồng Thor lên như trái bóng trong tay, rồi mới thấy khắp văn phòng mình đầy lông. “Trời ơi,” tôi nói. “Mày đã làm gì thế, Thor?”
Thả nó xuống, tôi bắt đầu xem xét thiệt hại. “Hay đấy. Cám ơn mày, cảnh thần khuyển, đã bảo vệ tao khỏi cái gối chết tiệt của tao.” Tôi mở tủ lấy máy hút bụi và bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn. Tôi biết đây là lỗi của tôi khi không dọn gối nệm trước khi chạy đi. Nhân tiện cũng cần cho các bạn biết, gần đây, văn phòng cũng là chỗ ngủ của tôi. Không phải lâu dài, tất nhiên rồi, nhưng bạn có biết để thuê một văn phòng luật sư và một căn hộ tốn kém bao nhiêu không? Hơn nữa, khi ở trong thị trấn, tôi có thể đi bộ đến trường trung học mỗi ngày, và bác bảo vệ ở đó rất tử tế khi cho tôi dùng phòng thay đồ của trường để tắm gội. Tôi đã cho ông vài lời tư vấn miễn phí về chuyện li hôn, và đây là cách ông cảm ơn tôi.
Thường thì tôi gấp chăn, rồi nhét chăn gối vào trong tủ. Tôi giấu chiếc tivi 13 inch của mình trong một hộc tủ hồ sơ còn trống. Như thế, nếu có ai muốn thuê tôi, họ sẽ không có cảm giác tôi là tay kẻ kém cỏi vô cùng.
Họ chỉ biết tôi mới đến thị trấn này, thế thôi. Và đấy cũng là lý do vì sao tôi dành nhiều thời gian để sắp xếp mấy thanh kẹp giấy trên bàn, hơn là làm việc pháp lý thật sự.
Tôi tốt nghiệp hạng ưu từ Đại học Vermont cách đây bảy năm, với chuyên ngành Ngữ văn. Và nếu bạn có hứng thú, tôi xin cho bạn vài lời khuyên quý giá: Bạn không thể hành nghề Ngữ văn trong thế giới thật. Thành thật mà nói, tôi có kỹ năng gì nào? Tôi có thể đọc nhanh hơn bất kỳ ai? Tôi có thể viết một bài phân tích đầy đủ về những ngụ ý đồng tính trong các bài thơ của Shakespeare?
Phải, nhưng như thế cũng chẳng đủ để kiếm tách cà phê.
Nên tôi quyết định rằng mình cần phải thôi sống trong thế giới kịch nghệ, và phải bắt đầu trải nghiệm thế giới thật. Tôi thấy một mục quảng cáo trên Burlington Free Press, và đã nộp đơn thực tập đóng móng ngựa. Tôi chu du khắp miền quê và học cách phân biệt con ngựa nào có dáng đi bình thường và con nào không ổn. Tôi đã học cách đẽo móng cho lừa, cách làm móng ngựa bằng đe và búa, gắn nó vào, chỉnh cho vừa, rồi nhìn con ngựa cất vó lên đường.
Tôi thích làm thợ đóng móng ngựa. Tôi thích cảm giác con ngựa bảy trăm cân đè trên vai mình lúc tôi nâng chân nó lên để xem móng. Nhưng sau bốn năm, tôi lại thấy trong lòng đầy thao thức. Tôi quyết định đến trường luật, cũng với một lý do như bất kỳ ai khác vào trường luật, là bởi tôi chẳng biết phải làm gì khác.
Tôi sẽ là một luật sư giỏi. Có lẽ còn là một luật sư vĩ đại nữa ấy chứ. Nhưng lúc này đây, tôi hai mươi tám tuổi với nỗi sợ chôn kín rằng, có lẽ tôi sẽ chỉ là một kẻ dành cả đời để kiếm tiền bằng một công việc mình chẳng bao giờ thực sự thích thú muốn làm.
Tôi nhét máy hút bụi vào tủ ngay khi có tiếng gõ nhẹ ở cửa. Một người đàn ông mặc bộ áo liền quần, đang mân mê chiếc mũ lông cừu đen. Trời quá lạnh đến mức ông đang thở ra khói.
“Tôi giúp gì được cho ông?” tôi hỏi.
“Tôi đang tìm luật sư.”
“Là tôi đây.” Và Thor ngồi trên ghế bành bắt đầu sủa vang. Tôi liếc mắt trừng nó. Nếu nó bắt đầu khiến các thân chủ tiềm năng của tôi hoảng sợ, thì số phận nó là ra đường.
“Thật sao?” ông vừa nói vừa nhìn tôi chăm chăm. “Trông cậu chưa đủ tuổi để làm luật sư đâu.”
“Tôi hai tám tuổi,” tôi nói. “Có muốn xem bằng lái của tôi không?”
“Không, không,” ông ta nói. “Tôi, à, tôi có chuyện.”
Tôi giục ông vào văn phòng và đóng cửa lại. “Sao ông không ngồi đi, ông…”
“Esch,” vừa ngồi ông vừa nói. “Homer Esch. Sáng nay tôi đốt cỏ ở sân sau nhà mình, và ngọn lửa bùng lên ngoài tầm kiểm soát.” Ông ngước mắt lên thì tôi đã ngồi vào sau bàn làm việc tiếp tục lắng nghe. “Nó như thể đã thiêu rụi nhà hàng xóm của tôi.”
“Như thể? Hay là đã?”
“Đã.” Ông ngửa cằm lên cho tôi xem. “Tôi cũng bị bỏng.”
“Tốt.” Tôi hí hoáy viết vài dòng trên tập giấy. ĐƯỢC PHÉP ĐỐT LỬA. “Có thương vong gì không?”
“Không. Họ không sống ở đó. Họ đã xây một ngôi nhà khác bên kia cánh đồng. Còn nhà cháy chỉ như một túp lều thì đúng hơn. Hàng xóm của tôi thề sẽ kiện tôi phải đền bù từng xu ông ta đã bỏ cho ngôi nhà đó. Vì thế tôi tìm đến anh. Anh là luật sư đầu tiên tôi thấy vẫn mở cửa vào ngày Chủ Nhật.”
“Phải, ừ thì… tôi phải điều tra đôi chút trước khi có thể nhận vụ này,” tôi nói nhưng trong bụng nghĩ: Ông ta đã đốt nhà hàng xóm. Vụ này không cách nào thắng kiện nổi.
Ông Esch lấy trong túi ra một tấm ảnh và đẩy nó về phía tôi. “Ông có thể thấy cái nhà đó trong khung hình, sau lưng vợ tôi. Ông hàng xóm bảo nó đáng giá $20.000, và tôi phải trả đủ.”
Tôi liếc nhìn tấm ảnh. Nơi này mà gọi là cái chòi thì còn dễ dãi quá. Tôi thì bảo nó là lều mới phải. “Ông Esch,” tôi nói, “tôi nghĩ ta chắc chắn có thể hạ nó xuống còn $15.000.”