- 4 - Jacob
Đây là vài lý do khiến tôi ghét Mark, bạn trai mà Jess cặp kè từ tháng chín năm ngoái.
1. Thỉnh thoảng, hắn khiến cô ấy khóc.
2. Có lần tôi thấy má cô ấy bị thâm tím, và tôi nghĩ chính hắn là thủ phạm.
3. Hắn luôn mặc áo len Bengals màu cam.
4. Hắn gọi tôi là Sếp, và tôi phải giải thích với hắn không biết bao nhiêu lần tên tôi là Jacob.
5. Hắn nghĩ tôi bị thiểu năng, dù cho người ta chỉ chẩn đoán thiểu năng cho những ai có chỉ số IQ thấp hơn 70, trong khi IQ của tôi là 162. Theo tôi, chỉ riêng việc Mark không biết tiêu chuẩn này đã đủ cho thấy hắn mới là đứa thật sự thiểu năng.
6. Tháng trước, tôi thấy Mark đang ở trong một tiệm CVS với vài gã khác, còn Jess không có đó. Tôi đã chào, nhưng hắn vờ như không quen biết tôi. Lúc tôi kể lại cho Jess, và cô hỏi hắn, thì hắn chối. Như thế nghĩa là hắn vừa đạo đức giả vừa dối trá.
Tôi không nghĩ hắn xuất hiện trong buổi học hôm nay, và vì thế mà tôi bắt đầu cảm thấy mất tự chủ ngay lập tức, dù cho mỗi lúc ngồi với Jess thường khiến tôi dịu lại. Để diễn tả dễ hiểu nhất cho các bạn, tôi nghĩ nó như mình đang đứng trên đường và một trận lũ chớp nhoáng ập đến. Hẳn bạn có thể nhận thức tai họa sắp ập đến nơi, bạn sẽ cảm thấy một màn sương mỏng trên mặt. Nhưng ngay cả khi thấy bức tường nước đang đổ sầm về phía mình, bạn biết ngay mình hoàn toàn bất lực không thể xê dịch dù chỉ một phân.
“Jacob.” Jess gọi ngay khi tôi vừa bước vào, nhưng tôi cũng thấy ngay Mark đang ngồi ở cuối phòng, và vì thế hầu như tôi chẳng thể nghe thấy tiếng cô gọi.
“Anh ta làm gì ở đây thế?”
“Cậu biết anh ấy là bạn trai tôi mà, Jacob. Và hôm nay anh ấy muốn ghé chơi, để giúp một tay.”
Phải rồi. Và tôi muốn mình bị phân thây trăm mảnh, chỉ để làm trò hề cho thiên hạ.
Jess choàng tay tôi. Phải mất một hồi, tôi mới quen với chuyện này, và cả với mùi nước hoa của cô, dù không quá nồng nhưng với tôi vẫn có vẻ người ta cho hơi quá nhiều cánh hoa trong đó. “Sẽ ổn cả thôi,” Jess nói. “Hơn nữa, ta đã nói là sẽ tập thân thiện với những người ta không quen, phải chứ?”
“Tôi biết Mark,” tôi trả lời. “Và tôi không thích anh ta.”
“Nhưng tôi thì thích. Và một phần ý nghĩa của giao tiếp xã hội là cư xử văn minh với những người mình không thích.”
“Thật ngu ngốc. Thế giới thênh thang mà. Sao không đứng lên và bỏ đi cho xong?’
“Bởi thế là khiếm nhã,” Jess trả lời.
“Tôi nghĩ thật khiếm nhã khi dán một nụ cười lên mặt và vờ như mình thích nói chuyện với ai đó, trong khi thực sự mình thà chịu tra tấn đâm nứa vào móng tay còn hơn.”
Jess bật cười. “Jacob à, một ngày nào đó, khi thế giới này trở nên Thành thật Cực cùng, cậu có thể làm gia sư cho tôi được đấy.”
Từ tầng trên tiệm pizza, một anh chàng đang đi xuống cầu thang. Anh ta dắt theo một chú chó xù nhỏ. Tôi bước thẳng tới trước mặt anh ta, và bắt đầu vỗ về chú chó.
“Thor! Nằm xuống!” anh ta nói nhưng chú chó chẳng buồn nghe.
“Anh có biết chó xù không phát xuất từ tiếng Pháp chứ? Thật ra nó có nguồn gốc từ tiếng Đức, là từ Pudel, viết tắt của Pudelhund, hay nói rõ hơn là chó tung tóe. Nó từng là một giống chó nước.”
“Vậy mà tôi không biết,” anh ta nói.
Còn tôi thì biết, bởi trước khi nghiên cứu pháp y, tôi đã nghiên cứu về chó. “Một chú chó xù đã đoạt giải nhất ở Hội thi chó Westminster 2002,” tôi nói tiếp.
“Phải rồi. Cậu chó này sẽ bắt đầu rít lên nếu tôi không cho nó ra ngoài đấy,” anh ta nói, và băng qua tôi mà đi.
“Jacob,” Jess nói, “cậu không thể cứ thế chặn đầu người khác và bắt đầu huyên thuyên đủ chuyện.”
“Anh ta thích chó xù mà! Anh ta nuôi một con đấy thôi!”
“Phải, nhưng cậu có thể mở lời bằng câu, ‘Chào, chú chó dễ thương thật’.”
Tôi khịt mũi. “Nói thế chẳng truyền đạt thông tin gì cả.”
“Không, nhưng đấy là lịch sự…”
Lúc Jess mới làm gia sư cho tôi, thường cứ vài ngày trước buổi học, tôi lại gọi cho cô để bảo đảm buổi học vẫn diễn ra bình thường, để biết chắc cô không bị bệnh hoặc có việc khẩn cấp nào đó. Tôi gọi bất kỳ lúc nào tôi bị ám ảnh vì chuyện đó, và đôi khi là vào lúc ba giờ sáng. Nếu Jess không bắt máy, là tôi hoảng lên. Có lần, tôi đã gọi cảnh sát để báo cáo cô bị mất tích, hóa ra chỉ là cô đang đi dự tiệc. Cuối cùng, chúng tôi thống nhất là tôi sẽ gọi cho Jess vào lúc 10:00 tối ngày thứ Năm. Bởi tôi gặp Jess vào các ngày Chủ Nhật và thứ Ba, nên gọi vào ngày thứ Năm sẽ giúp tôi không phải trải qua bốn ngày không liên lạc dễ nảy sinh lo lắng.
Tuần này, cô chuyển địa điểm từ phòng ký túc xá của mình sang nhà của một giáo sư. Jess nhận trông nom ngôi nhà, một việc vô cùng phí phạm thời gian, bởi không có vẻ gì ngôi nhà sẽ sờ tay vào lò đang nóng, ăn thứ gì có độc, hoặc ngã cầu thang cả. Cô sẽ ở đó trong suốt học kỳ này, nên nó cũng là địa điểm cho buổi học tuần tới của tôi. Trong ví tôi có sẵn mảnh giấy viết địa chỉ, số điện thoại và một bản đồ do chính tay Jess vẽ, nhưng tôi vẫn có chút bồn chồn. Ở đó sẽ là mùi của một ai khác, thay vì mùi của Jess và những cánh hoa. Hơn nữa, tôi chẳng biết nơi đó trông thế nào, và tôi ghét những bất ngờ.
Jess xinh đẹp, dù cho cô từng bảo không phải lúc nào cô cũng thế. Cách đây hai năm, cô đã giảm cân rất nhiều sau khi phẫu thuật. Tôi đã xem các tấm ảnh của cô trước đây, lúc cô còn béo phì. Cô bảo chính điều này khiến cô muốn làm việc với các cô cậu đang bị bắt nạt vì mang một khiếm khuyết nào đó, bởi chính cô cũng từng trải qua chuyện như vậy. Jess trong những tấm ảnh đó cũng giống hệt cô lúc này, trừ việc cô giấu mình trong một cơ thể lớn hơn và phì hơn. Còn giờ, cô có những đường cong hoàn hảo. Tóc Jess vàng và luôn luôn thẳng, dù cho cô phải khổ công để giữ nó như thế. Tôi đã xem cô dùng cái máy kỳ quặc, trông như máy ép sandwich, nhưng lại giúp ép mái tóc quăn và bết của cô trở nên mượt mà. Khi Jess bước vào, mọi người đều nhìn cô, và tôi thật sự thích điều này, bởi như thế nghĩa là họ không nhìn tôi.
Gần đây, tôi nghĩ rằng có lẽ Jess nên làm bạn gái tôi. Hợp lý mà.
1. Jess từng thấy tôi mặc cùng một cái áo thun hai lần liên tục, và chẳng thấy đó là chuyện gì to tát.
2. Cô có bằng cử nhân giáo dục, và viết vô số bài về hội chứng Asperger, nên tôi là một mẫu nghiên cứu thực hành cho cô.
3. Ngoài mẹ tôi, Jess là người phụ nữ duy nhất có thể nắm lấy cánh tay tôi mà không làm tôi hoảng hốt.
4. Cô cột tóc đuôi gà, dù cho tôi chưa từng yêu cầu.
5. Cô dị ứng với xoài, và tôi cũng chẳng thích chúng.
6. Tôi có thể gọi cho cô bất kỳ lúc nào tôi muốn, chứ không chỉ vào thứ Năm.
7. Tôi sẽ đối xử với cô tốt hơn Mark nhiều.
Và tất nhiên, lý do quan trọng hơn hết là:
8. Nếu có bạn gái, tôi sẽ có vẻ bình thường hơn.
“Thôi nào,” Jess nói và vỗ vai tôi. “Cậu và tôi có việc phải làm mà. Mẹ cậu bảo nơi này có bánh pizza không gluten đấy. Họ làm chúng bằng một loại bột đặc biệt.”
Tôi biết tình yêu là gì. Khi tìm thấy một người mà bạn yêu thì trong đầu bạn tưng bừng pháo hoa và những tiếng chuông rộn rã, bạn không thể nói nên lời, và cứ nghĩ về cô ấy suốt. Bạn có thể biết mình đã tìm được người chiếm trọn trái tim mình hay chưa bằng cách nhìn sâu vào mắt cô ấy. Mà đấy lại là chuyện lớn với tôi.
Thật không dễ để tôi giải thích vì sao chuyện nhìn vào mắt người khác lại khó với tôi như vậy. Thử tưởng tượng nếu có ai đó rạch toang lồng ngực bạn, rồi khua khoắng trong đó, bóp chặt trái tim, phổi và thận của bạn. Mức độ xâm phạm tuyệt lớn đó cũng là những gì tôi cảm nhận khi nhìn vào mắt người khác. Lý do tôi không muốn nhìn vào mắt người khác là bởi tôi nghĩ thật không lịch sự chút nào khi dò xét suy nghĩ của người ta. Đôi mắt như cửa sổ kính vậy, trong suốt đến thế đấy.
Tôi biết tình yêu là gì, nhưng chỉ là về lý thuyết. Tôi không cảm nhận nó theo kiểu như người khác. Tôi phân tích tình yêu. Chẳng hạn như, mẹ ôm lấy tôi và bảo mẹ tự hào về tôi lắm. Mẹ cho tôi miếng khoai tây chiên cuối cùng, dù tôi biết mẹ rất muốn ăn nó. Nếu mẹ hành động như thế, hẳn là mẹ yêu thương tôi.
Jess dành cho tôi khoảng thời gian mà đáng ra cô có thể dành cho Mark. Cô ấy không nổi giận với tôi, trừ lúc tôi lôi hết quần áo của cô ra và cố sắp xếp chúng gọn gàng như trong tủ của tôi vậy. Những lúc ngồi chơi với tôi, cô xem CrimeBusters, dù cho cảnh máu me khiến cô thấy choáng.
Nếu theo đúng nguyên tắc, thì có thể kết luận cô yêu tôi.
Có lẽ hôm nay tôi sẽ nói với Jess điều mình nghĩ. Và cô sẽ đồng ý làm bạn gái tôi và tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại Mark nữa.
Trong lý thuyết phân tâm học, có một hiện tượng gọi là hoán vị, hay đơn giản là chuyển dịch. Trị liệu gia trở nên một tấm màn trắng để bệnh nhân phóng chiếu một sự việc hay cảm giác có từ thời thơ ấu. Ví dụ như, với một bệnh nhân thường thinh lặng suốt, trị liệu viên sẽ hỏi xem liệu có lý do nào khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái để tự do kết giao. Có phải là bởi cô ấy sợ trị liệu viên sẽ thấy những lời nói của mình thật ngu ngốc? Và rồi, ngạc nhiên chưa, bệnh nhân sẽ phơi bày hoàn toàn. Bố thường gọi tôi như thế. Ngu ngốc. Đột nhiên, khi con đập vỡ toang, bệnh nhân sẽ bắt đầu nhớ lại đủ mọi ký ức đè nén thời thơ ấu.
Mẹ không bao giờ bảo tôi ngu ngốc. Nhưng nếu có ai nhìn vào cảm giác của tôi dành cho Jess, giữa học trò và gia sư, họ sẽ dễ dàng cho rằng không phải tôi đang yêu.
Tôi chỉ đang chuyển dịch mà thôi.
“Một bánh pizza không gluten cỡ vừa,” tôi nói với người phụ nữ đồ sộ gốc Hi Lạp đang đứng bên máy tính tiền. Nếu bà ta là người Hi Lạp, tại sao lại làm chủ một nhà hàng Ý chứ?
Jess thúc tay tôi.
“Xin vui lòng,” tôi nói thêm.
“Nhìn vào mắt đi,” Jess nói khẽ.
Tôi buộc lòng phải nhìn vào mắt bà ta. Bà này có lông măng trên mép. “Xin vui lòng,” tôi lặp lại, và đưa tiền cho bà ta.
Rồi bà đưa lại tôi tiền thừa. “Tôi sẽ mang ra khi bánh nướng xong,” bà nói và quay vào bếp. Bà khều một máng trong lò, nó trồi ra như chiếc lưỡi nhả lại một bánh pizza nhồi.
“Ở trường thế nào?” Jess hỏi.
“Ổn cả.”
“Cậu có làm bài tập về nhà không?’
Không phải Jess muốn hỏi bài ở trường đâu, bởi lúc nào tôi chẳng làm. Ý cô ấy là bài tập kỹ năng xã hội kia. Tôi nhăn mặt, nghĩ về bài học mới nhất của chúng tôi. “Không hẳn.”
“Jacob, cậu đã hứa rồi mà.”
“Tôi đâu có hứa. Tôi đã bảo là sẽ cố chuyện trò với ai đó trạc tuổi mình, và tôi đã làm rồi.”
“Tuyệt đấy!” Jess nói. “Và chuyện thế nào?”
Tôi ngồi dùng máy tính trong thư viện, và có một cậu ngồi kế bên. Owen học chung lớp vật lý xếp lớp Nâng cao AP với tôi. Cậu ta trầm lặng và rất thông minh. Mà nếu bạn có hỏi, thì tôi cũng nói thật, cậu ta có chút hội chứng Asperger trong người đấy. Đồng bệnh tương lân mà.
Tôi kể ra chỉ để vui thôi nhé, tôi đang tìm tòi nghiên cứu về mô hình nứt gãy trong hộp sọ, và cách dùng những nứt gãy đồng tâm để phân biệt giữa chấn thương do lực thô với chấn thương do đạn. Và tôi thấy đây là lời gợi chuyện hoàn hảo. Nhưng tôi nhớ lại Jess đã bảo không phải ai cũng ấn tượng với một người biết tuốt cả đâu. Vậy nên, tôi đành nói chuyện thế này:
Tôi: Cậu sẽ dự thi AP vào tháng năm chứ?
Owen: Tớ không rõ. Có lẽ thế.
Tôi (cười khúc khích): À, tôi hy vọng họ không tìm thấy tinh dịch!
Owen: Cái quái gì thế?
Tôi: Một bài AP, nghĩa là kiểm tra acid phosphatase, dùng phương thức pháp y để kiểm tra tinh dịch khả nghi. Nó không đủ thuyết phục bằng xét nghiệm ADN, nhưng mà khi có một tên hiếp dâm đã cắt ống dẫn tinh, thì sẽ chẳng có tinh trùng nào cả, và tất cả những gì có được chỉ là xét nghiệm AP và xét nghiệm 530-nanometer trispot…
Owen: Biến ngay, đồ quái đản.
Jess đỏ bừng mặt. Rồi cuối cùng cô cũng mở lời, “Tin tốt là cậu đã cố gợi chuyện. Đấy là một bước tiến thật sự lớn đấy. Thật đáng tiếc khi cậu chọn nói về chuyện tinh dịch, nhưng dù gì vẫn là có tiến bộ.”
Chúng tôi cũng đã đến bên chiếc bàn trong góc, nơi Mark đang ngồi đợi. Anh ta nhai kẹo cao su mà miệng cứ há ra, và lại còn mặc cái áo phông màu cam ngu ngốc nữa chứ. “Chào sếp,” anh ta nói.
Tôi lắc đầu và lùi lại một bước. Khi mới bước vào, tôi không thấy anh ta mặc chiếc áo này. Tôi cá là anh ta cố tình làm thế, bởi biết tỏng tôi không thích nó.
“Mark,” Jess liếc qua tôi, rồi nói, “cái áo. Cởi nó ra.”
Mark cười nham nhở. “Nhưng em cởi ra thì vui hơn nhiều đấy, em yêu à,” anh ta nói rồi chộp lấy Jess và lôi cô vào ngồi ngay trên đùi hắn.
Nói thẳng, tôi không nghĩ về chuyện tình dục. Tôi không hiểu tại sao một gã như Mark, một kẻ vô cùng thèm khát trao đổi dịch cơ thể với Jess, lại không có hứng thú như vậy để nói về việc dùng nước mũi, thuốc tẩy và cải ngựa để tạo kết quả dương tính giả khi xét nghiệm máu. Và tôi không hiểu vì sao những gã không tự kỷ lại quá ám ảnh về bộ ngực của các cô gái như thế. Tôi nghĩ nếu mấy bộ ngực cứ lởn vởn trước mắt mình suốt như thế thì đúng là đau khổ vô cùng.
May thay, Mark đã cởi cái áo thun màu cam ra, và Jess cuộn nó lại rồi đặt vào góc ghế mà tôi không nhìn tới. Nhưng nói thẳng, chỉ cần biết có cái vật màu cam ở đó là đủ tệ lắm rồi. “Em gọi pizza nấm cho anh à?” Mark hỏi.
“Anh biết Jacob không mê nấm mà…”
Tôi sẵn sàng làm nhiều điều cho Jess, nhưng nấm thì không. Kể cả khi có chút nấm nào dính vào vỏ bánh, là tôi đã phải nôn ra rồi.
Jess lấy điện thoại trong túi ra và đặt trên bàn. Chiếc điện thoại màu hồng, trong đó có tên và số điện thoại của tôi. Đấy có lẽ là chiếc điện thoại duy nhất trên đời có tên tôi. Ngay cả điện thoại mẹ tôi cũng ghi số điện thoại nhà tôi là NHÀ.
Tôi nhìn chăm chăm vào mặt bàn, đầu vẫn cứ nghĩ về chiếc áo thun của Mark.
“Mark,” Jess nói, và đẩy tay anh ta ra khỏi lưng áo cô. “Thôi nào. Ta đang ở nơi công cộng.” Rồi cô quay sang tôi. “Jacob, trong khi đợi bánh, ta thực hành nhé.”
Thực hành chờ đợi à? Tôi đâu thực sự cần nó. Tôi khá xuất sắc việc này là đằng khác.
“Khi có khoảng lặng, cậu có thể gợi ra một chủ đề để mọi người bắt đầu nói chuyện trở lại.”
“Phải,” Mark nói. “Chẳng hạn như: Gà rán vàng không phải là gà cũng không phải là vàng. Thảo luận đi nào.”
“Anh đang phá thì có,” Jess nói khẽ rồi quay sang tôi. “Jacob, tuần này cậu có chuyện gì đáng để mong chờ ở trường nào?”
Chắc chắn rồi. Hung hăng xua đuổi và hạ nhục đê tiện. Nói cách khác, là chuyện thường lệ đấy.
“Trong lớp vật lý, tôi phải giải thích về trọng lực cho cả lớp nghe,” tôi nói. “Nội dung chiếm nửa số điểm, nửa kia là cho sáng tạo, và tôi nghĩ tôi đã tìm được giải pháp hoàn hảo.”
Phải mất một hồi tôi mới nghĩ ra được chuyện này, nhưng khi nghĩ ra rồi tôi không thể tin được vì sao trước đây mình chưa từng nghĩ đến nó.
“Tôi sẽ thả cho quần tụt xuống,” tôi nói.
Mark liền bật cười hô hố, và ngay lập tức, tôi nghĩ có lẽ mình đã đánh giá sai về anh ta.
“Jacob,” Jess bảo, “cậu không được tụt quần như thế.”
“Nó giải thích trọn vẹn quy luật của Newton mà.”
“Nó có giải thích ý nghĩa cuộc đời, tôi cũng chẳng quan tâm! Cứ nghĩ xem hành động đó không thích hợp đến thế nào đi. Không chỉ khiến giáo viên hoảng lên mà còn giận dữ nữa, và bạn bè sẽ chọc ghẹo cậu vì chuyện này đấy.”
“Anh không rõ nữa, Jess à… Em biết họ nói gì về những đứa phải giáo dục cá biệt lâu dài…” Mark nói.
“Anh đâu có được thế?” Jess mỉm cười. “Chỉ là giả thuyết thôi.”
“Em biết mà, em yêu.”
Tôi chẳng hiểu họ đang nói chuyện gì nữa.
Đến lúc Jess là bạn gái tôi, thì chúng tôi sẽ ăn pizza không nấm mỗi Chủ Nhật. Tôi sẽ chỉ cho cô cách làm nổi tương phản vân tay trên băng dính, và tôi sẽ cho cô đọc tạp chí CrimeBusters của mình. Cô sẽ thú nhận là cô cũng có những thói lạ đời, chẳng hạn như việc cô có một chiếc đuôi luôn giấu sau lớp quần jean.
Được rồi, có lẽ không nên là đuôi. Chẳng ai muốn một bạn gái có đuôi cả.
“Tôi có chuyện để nói,” tôi lên tiếng. Tim tôi bắt đầu đập nhanh và bàn tay nhễ nhại mồ hồi. Tôi phân tích điều này theo cách mà Tiến sĩ Henry Lee sẽ phân tích một mẫu chứng cứ pháp y và lưu trữ nó để dùng về sau. Ngỏ lời mời một cô gái đi chơi, có thể gây biến động trong hệ thống tim mạch. “Tôi muốn biết, Jess, cô có muốn đi xem phim cùng tôi vào tối thứ Sáu này không?”
“Ồ, Jacob, làm tốt lắm! Ta vẫn chưa thực hành bài này suốt cả tháng qua!”
“Vào thứ Năm, tôi sẽ biết rạp chiếu phim gì. Tôi có thể tìm trên moviefone.com.” Tôi đang gấp nhỏ khăn ăn đến tám lần. “Tôi có thể đi vào ngày thứ Bảy, nếu nó tiện cho cô hơn.” Tối thứ Bảy sẽ là buổi xem xuyên suốt loạt phim CrimeBusters, nhưng tôi sẵn sàng hi sinh chuyện đó. Chắc chắn như thế sẽ cho Jess thấy tôi nghiêm túc thế nào về mối quan hệ này.
“Vãi linh hồn,” Mark nói và cười nham nhở. Tôi có thể cảm nhận anh ta đang nhìn tôi. (Đấy là một chuyện nữa về đôi mắt, chúng có thể nóng như laser, và làm sao bạn biết lúc nào chúng sẽ bắn toàn lực tia lửa đó vào mình chứ? Tốt hơn đừng nên mạo hiểm, và cứ tránh nhìn vào mắt người khác thì hơn.) “Không phải nó trả bài kỹ năng giao tiếp cho em đâu, Jess à. Đứa thiểu năng này thực sự muốn mời em đi chơi đấy.”
“Mark! Vì Chúa, đừng gọi cậu ấy là…”
“Tôi không thiểu năng,” tôi cắt lời ngay.
“Anh nghĩ sai rồi. Jacob biết bọn em chỉ là bạn,” Jess nói.
Mark khịt mũi. “Em được trả tiền để làm bạn với nó!”
Tôi liền bật người đứng dậy. “Có đúng như vậy không?”
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Mẹ đã sắp xếp cho tôi gặp Jess. Tôi cho là Jess muốn làm thế này bởi (a) cô đang viết bài và (b) cô thích làm bạn với tôi. Nhưng giờ tôi có thể hình dung mẹ tôi lại phải viết một tờ ngân phiếu, và than vãn như mọi khi rằng chúng tôi không kiếm đủ để chi tiêu. Tôi có thể hình dung Jess ngồi trong phòng ký túc xá mở tấm ngân phiếu rồi nhét nó vào túi sau quần jean.
Và tôi có thể hình dung cô đưa Mark đi ăn pizza, và trả bằng tiền rút từ tài khoản của mẹ tôi. Lại là pizza nấm, giàu-gluten nữa.
“Không đúng,” Jess nói. “Tôi là bạn cậu, Jacob…”
“Nhưng em sẽ không đi chơi với tay Forrest Gump này nếu em không nhận tấm ngân phiếu ngọt ngào đó mỗi tháng,” Mark nói.
Jess quay qua hắn. “Mark, đi đi.”
“Có thật em vừa nói thế hay không? Em về phe hắn à?”
Tôi bắt đầu lắc lư người. “Không một ai gạt em bé vào góc cả,” tôi mấp máy trích lại một lời thoại phim.
“Đây không phải chuyện về phe ai,” Jess nói.
“Đúng,” Mark đáp ngay. “Mà là về ưu tiên hàng đầu. Anh muốn đưa em đi trượt tuyết chiều nay, vậy mà em cho anh ra…”
“Em không cho anh ra rìa. Em mời anh ghé qua một cuộc gặp em đã hẹn trước và không thể thay đổi vào phút chót được. Em đã giải thích cho anh biết kế hoạch quan trọng đến thế nào với một người bị Asperger rồi.”
Jess nắm lấy tay Mark, nhưng anh ta giật ra. “Vớ vẩn. Làm như anh là Mẹ Teresa chết tiệt vậy.”
Rồi Mark hùng hổ lao ra khỏi tiệm pizza. Tôi không hiểu Jess thích gì nơi anh ta. Mark đang học trường kinh doanh và thường chơi hockey. Nhưng bất kỳ lúc nào Mark xuất hiện, mọi người đều nói chuyện về anh ta, và tôi không hiểu vì sao người ta thấy ổn khi nói chuyện về anh ta chứ không phải tôi.
Jess khoanh tay trên bàn và gục đầu lên đó. Tóc cô xõa trên bờ vai như tấm áo choàng. Nhìn cách bờ vai cô rung động, tôi biết cô đang khóc.
“Annie Sullivan,” tôi nói.
“Cái gì?” Jess nhìn lên. Mắt cô đỏ au.
“Mẹ Teresa đã cứu người nghèo và người bệnh, nhưng tôi không nghèo và cũng không bệnh. Annie Sullivan mới là một ví dụ chuẩn hơn, bởi bà là một giáo viên lừng danh.”
“Chúa ơi.” Jess lại vùi mặt vào trong hai bàn tay. “Tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Thế là cuộc nói chuyện của chúng tôi bị rơi vào khoảng lặng, nên tôi phải gợi chuyện. “Thứ Sáu cô có rảnh không?”
“Không thể nào là nghiêm túc được.”
Tôi ngẫm nghĩ câu này. Thật sự là, lúc nào tôi cũng nghiêm túc. Tôi thường bị mọi người phản nàn vì không có óc hài hước, dù cho tôi cũng có khiếu về chuyện đó.
“Cậu có hiểu gì về chuyện Mark là chàng trai đầu tiên bảo rằng tôi đẹp hay không? Cậu có hiểu tôi thật sự yêu anh ấy không?” Cô ấy càng nói càng gay gắt, từng từ cứ thế rít cao hơn. “Cậu có quan tâm chuyện tôi được hạnh phúc không?”
“Không… không… và có.” Tôi bối rối. Sao cô ấy lại hỏi tôi những chuyện này? Mark đã đi rồi, và chúng tôi có thể trở lại bài học thường ngày. “Tôi đã lên danh sách những chuyện mọi người thỉnh thoảng thật lòng nói rằng họ chán nghe tôi nói rồi, nhưng tôi không biết họ có đúng hay không. Cô kiểm tra giúp được chứ?”
“Thánh thần thiên địa ơi, Jacob!” Jess hét lên. “Cứ biến đi!”
Những lời của cô vang dội khắp quán. Ai cũng ngoái lại nhìn.
“Tôi phải đi tìm anh ấy.” Jess đứng dậy.
“Nhưng còn buổi học của tôi thì sao?”
“Sao cậu không nghĩ về những gì đã học, rồi quay lại tìm tôi?”
Jess nói rồi lao ra khỏi quán, để lại mình tôi.
Bà chủ quán đã đem pizza ra, và giờ tôi phải ăn nó một mình. “Hy vọng cậu đói rồi,” bà nói.
Nhưng tôi đâu có đói. Dù vậy tôi cũng nhón một lát, cắn một miếng rồi nuốt. Vị của nó hệt như là bài tây vậy.
Bỗng có một ánh sáng hồng nhấp nháy từ cạnh hộp khăn ăn. Jess đã bỏ quên điện thoại. Tôi phải gọi để báo cô ấy tôi đang giữ nó, nhưng rõ ràng cách đó hoàn toàn không khả thi.
Tôi nhét nó vào túi và ghi nhớ chuyện này cho khỏi quên. Tôi sẽ đem nó đến cho cô ấy lúc chúng tôi gặp nhau vào ngày thứ Ba, lúc tôi đã xác định được những gì mình từng học.
Đã hơn chục năm qua, chúng tôi luôn nhận được thiệp Giáng Sinh từ một gia đình không quen biết. Họ gửi nó đến cho nhà Jenningse, những người sống ở ngôi nhà này trước chúng tôi. Thường là một cảnh tuyết rơi ở mặt trước thiệp, và bên trong là những dòng chữ vàng được in ngay ngắn: MỪNG LỄ. THÂN MẾN, NHÀ STEINBERG.
Nhà Steinberg còn gửi kèm một bản photo ghi lại mọi việc họ đã làm trong năm qua. Qua đó, tôi biết về con gái họ, Sarah, đã tập gym để được nhận vào Vassar, rồi sau đó gia nhập một hãng tư vấn, rồi lại chuyển đến một ngôi đền ở Ấn Độ và nhận nuôi một đứa trẻ. Tôi cũng biết sự nghiệp hoành tráng của Marty Steinberg ở Lehman Brothers đã sụp đổ và ông đã sốc khi bị cho thôi việc vì công ty tinh giảm biên chế vào năm 2008, rồi sau đó ông chuyển sang giảng dạy môn kinh doanh tại một đại học ngoại vi New York. Tôi cũng biết Vicky vợ ông, từ một bà mẹ nội trợ trở thành một chủ công ty bán loại bánh quy in hình những chú chó nòi. (Chỉ là ví dụ của một năm thôi đấy!) Còn năm nay, Marty xin nghỉ phép, và cùng Vicky đi thuyền đến Nam Cực, có vẻ giấc mơ cả đời của họ giờ đã thành hiện thực nhờ Eukanuba đã mua lại công ty bánh của Vicky. Sarah và Inez, chồng cô, đã cưới nhau ở California, và họ còn gửi kèm tấm hình hai vợ chồng cùng con cái Raita ba tuổi.
Cứ mỗi mùa Giáng Sinh đến, tôi lại cố gắng để là người nhận lá thư của nhà Steinberg thay vì mẹ. Mẹ tôi sẽ ném chúng vào thùng rác, nói rằng Những người này không hiểu vì sao nhà Jenningse chẳng bao giờ gửi thiệp lại cho họ sao? Tôi sẽ lục lọi thùng rác và cho nó vào trong chiếc hộp tôi dành riêng để cất những lá thư của nhà Steinberg.
Tôi không biết vì sao mỗi lần đọc những thiệp Giáng Sinh của họ tôi lại thấy vui, một cảm giác hệt như khi đống áo quần ấm đè lên người mình, hay như lúc tôi lấy bách khoa toàn thư và đọc một mạch hết toàn bộ một phần ký tự. Nhưng hôm nay, sau buổi học dang dở với Jess, tôi về nhà và thấy thật cực khổ khi phải nói chuyện với mẹ (Mẹ: Buổi học thế nào? Tôi: Ổn.) Nói xong là tôi lên phòng ngay. Như một kẻ nghiện cần thuốc, tôi đi thẳng đến chiếc hộp đựng những lá thư của nhà Steinberg, và đọc lại chúng, theo thứ tự từ trước đến nay.
Tôi thấy dễ thở hơn, và khi nhắm mắt lại tôi không còn thấy gương mặt của Jess cứ lởn vởn trước mắt, một hình ảnh mờ sạn như trong máy vẽ Etch A Sketch. Tôi thấy mọi thứ như một mật mã, A thật sự nghĩa là Q và Z lại có nghĩa là S, cứ thế. Và nếu như vậy, điều cô ấy muốn nói là qua điệu bộ mím môi và những tông giọng lạ khi nói, chứ không phải qua những ngôn từ cô ấy dùng.
Tôi nằm xuống và hình dung mình đang đứng trước hiên nhà của Sarah và Inez.
Thật vui khi gặp hai người, tôi sẽ nói thế. Hai người trông y hệt những gì tôi tưởng tượng.
Rồi tôi nghĩ đến cảnh Vicky và Marty đang ngồi trên boong tàu. Marty đang uống một hớp Martini, còn Vicky thì đang viết bưu thiếp với một tấm ảnh của Valletta, Malta.
Bà nguệch ngoạc, Ước gì cậu ở đây. Và lần này là bà viết cho tôi.