← Quay lại trang sách

- 6 - Theo

Tôi đã dạy anh trai tôi cách để tự vệ.

Đó là chuyện từ lâu rồi, lúc tôi mới 11 còn anh 14 tuổi. Tôi đang chơi xà đu trong sân, còn anh thì ngồi trên bãi cỏ, đọc quyển sách mà thủ thư đã mua về cho riêng anh, quyển tiểu sử của Edmond Locard, cha đẻ ngành phân tích vân tay. Mẹ ở trong nhà, đang dự một trong vô số cuộc họp trực tuyến về Giáo dục Cá biệt, để bảo đảm trường của Jacob có thể là nơi an toàn như ở nhà cho anh ấy.

Có vẻ nơi an toàn đó không bao gồm sân chơi của chúng tôi.

Có hai thằng đi trên những ván trượt đẹp mê hồn. Chúng đang chơi trên bậc cấp thì nhìn thấy Jacob. Chúng tiến lại, và một đứa chộp lấy quyển sách của anh.

“Của tôi,” Jacob nói.

“Vậy thì đến mà lấy,” thằng kia nói lại. Nó ném quyển sách qua cho thằng bạn, rồi hai đứa cứ ném qua ném lại, còn Jacob vật vã chạy theo. Nhưng Jacob không có thể chất tốt, nên chẳng bao giờ bắt kịp chúng.

“Đấy là sách của thư viện, mấy thằng ngu,” Jacob kêu lên, làm như thể nói thế chúng sẽ chùn tay vậy. “Nó sẽ bị rách mất.”

“Đau thật đấy.” Một thằng ném quyển sách vào vũng bùn nhão.

“Cứu lấy nó đi,” thằng kia thêm vào, và Jacob nhào tới quyển sách.

Tôi kêu lên, gọi anh lại, nhưng đã quá trễ. Một thằng ngáng chân Jacob, nên anh ngã sấp mặt vào vũng bùn. Anh ngồi dậy, người ướt sũng, bết đầy bùn đất.

“Đọc sách vui vẻ nhé, đồ thiểu năng,” một thằng nói, rồi cả hai cười phá lên và trượt đi.

Jacob vẫn bất động. Anh ngồi trong vũng bùn, giữ chặt quyển sách trong ngực.

“Đứng dậy đi,” tôi nói, rồi đưa tay kéo anh lên.

Jacob lầm bầm đứng dậy. Anh cố lần giở các trang sách, nhưng bùn đã bết chặt chúng lại.

“Nó sẽ khô,” tôi nói. “Anh muốn em mách mẹ không?”

Jacob lắc đầu. “Mẹ sẽ nổi giận với anh mất.”

“Không có đâu,” tôi nói ngay, dù cho vẫn thấy có lẽ là anh đúng. Áo quần anh be bét hết cả rồi. “Jacob, anh phải học cách đánh lại chúng. Cứ làm bất kỳ việc gì chúng làm, nhưng làm dữ dội hơn gấp mười lần.”

“Đẩy chúng vào bùn à?”

“Không. Anh có thể cứ… Em không rõ nữa. Cứ chửi chúng bằng cái tên thối tha nào đó.”

“Chúng là Sean và Amahl,” Jacob nói.

“Không phải là gọi tên chúng. Anh cứ thử nói Đồ óc chó. Hoặc Dẹp đi, đồ đần.”

“Đấy là chửi thề…”

“Phải. Nhưng như thế sẽ khiến chúng phải nghĩ lại trước khi bắt nạt anh lần nữa.”

Jacob bắt đầu lắc lư người. “Trong cuộc chiến Việt Nam, Đài BBC đã lo ngại về cách phát âm tên của những ngôi làng bị đánh bom, chẳng hạn như Phuoc Me, sao cho các thính giả không thấy bị xúc phạm. Họ quyết định dùng tên của một ngôi làng kế cạnh thay cho nó. Đáng tiếc là ngôi làng đó lại có tên Ban Me Tuat.”

“Thế thì lần tới, khi có đứa nào bắt nạt túm đầu anh dúi xuống bùn, có lẽ anh cứ kêu tên các ngôi làng Việt Nam ra là được.”

“Anh sẽ xử em, bé đẹp của anh, và cả con chó của em nữa!” Jacob lại bắt đầu trích lời thoại phim nữa rồi.

“Anh cần tàn bạo hơn nữa,” tôi gợi ý.

Jacob nghĩ một lát. “Mày hả mày, thằng khốn nạn!”

“Được đấy. Vậy nếu lần tới có đứa nào giật sách của anh, thì anh sẽ nói gì?

“Đồ đít mèo khốn nạn, trả nó đây!”

Tôi phá ra cười. “Jacob. Anh hẳn có tài trong chuyện này đấy.”

Thật lòng tôi không có ý đột nhập thêm một nhà nào nữa. Nhưng rồi vào tối thứ Ba, tôi gặp phải một ngày cực kỳ tồi tệ ở trường. Đầu tiên là tôi bị điểm liệt môn toán, trong khi chẳng bao giờ tôi xuống đến mức điểm trung bình. Rồi trong giờ sinh học, tôi là đứa duy nhất không thể làm cho hạt lúa nảy mầm. Cuối cùng, là tôi đang bị cảm. Tôi chuồn tiết cuối, bởi chỉ muốn nằm yên trong giường với một tách trà ấm. Thật sự, không phải vì thèm trà mà tôi nghĩ đến ngôi nhà của ông giáo sư tôi từng đột nhập hồi tuần trước. Nhưng không hiểu sao, lúc chợt nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ cách ngôi nhà ông bà già đó có ba khối nhà.

Vẫn không có ai ở nhà, và tôi chẳng cần phải phá khóa cửa sau, bởi nó đã để mở sẵn rồi. Cây gậy vẫn dựng hờ vào tường, trên móc vẫn là chiếc áo khoác đó, nhưng giờ lại có thêm một áo khoác lông cừu, và một đôi giày ống cao. Có ai đó đã uống cạn chai rượu đỏ rồi. Trên bàn bếp, có một bộ loa Bose mới xuất hiện, và một chiếc iPod Nano màu hồng bắt mắt đang cắm vào bộ sạc.

Tôi bấm nút nguồn, và thấy hình tay ca sĩ A&B Ne-Yo.

Hoặc ông bà giáo sư này siêu hippi, hoặc đây là đồ mấy đứa cháu vứt bừa bãi.

Ấm trà đang nằm ngay trên lò, nên tôi đổ nước vào và bật lửa, rồi quay ra tìm hộc đựng trà. Chúng nằm khuất trên giá, dưới một cuộn giấy bạc. Tôi chọn túi trà xoài, và trong khi chờ nước sôi, tôi bắt đầu mày mò chiếc iPod. Ấn tượng thật. Mẹ tôi chẳng thể nào biết cách dùng iTunes, vậy mà ông bà giáo sư già này lại rành công nghệ đến thế.

Tôi cá là họ không nỗi quá già đâu. Tôi hình dung theo chiều hướng đó, nghĩ rằng chiếc gậy có lẽ là dùng sau khi phẫu thuật khớp gối, bởi ông giáo sư tuần nào cũng chơi hockey và đã bị thương khi giữ cầu môn. Có lẽ họ bằng tuổi mẹ tôi, và chiếc áo khoác là của cô con gái trạc tuổi tôi. Có lẽ cô bé học cùng trường với tôi. Hay thậm chí là ngồi cạnh tôi trong lớp sinh học cũng nên.

Tôi nhét iPod vào túi và rót nước pha trà. Ngay lúc đó, tôi nhận ra có tiếng vòi tắm đang mở trên tầng.

Quên ngay tách trà, tôi lần mò vào phòng khách, băng qua dàn giải trí siêu khủng, và lên lầu.

Tiếng nước phát ra từ phòng tắm của phòng ngủ chính.

Giường vẫn chưa dọn. Trên giường là chiếc chăn thêu hoa hồng, và một chồng áo quần để trên ghế. Tôi cầm lấy một chiếc áo ngực ren, và đưa tay lần theo sợi dây nịt.

Vừa lúc đó tôi nhận ra cánh cửa phòng tắm đang mở hé, và tôi có thể thấy bóng vòi tắm phản chiếu trên gương.

Trong ba mươi giây vừa qua, ngày hôm nay của tôi đã khá lên rất nhiều.

Có hơi nước bốc ra, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy đường cong từ sau lưng cô, và biết tóc cô chấm ngang vai. Cô ấy đang ngân nga một bài, và hát lạc điệu kinh khủng. Quay lại đi, tôi thầm ước. Quay trọn về phía trước đi.

“Ôi trời,” cô gái nói và đột nhiên mở cửa phòng tắm. Tôi có thể thấy cánh tay cô đưa ra mò mẫm tìm khăn tắm đang treo trên giá, rồi lấy tay vuốt mặt. Tôi nín thở, nhìn vào bờ vai cô. Ngực của cô.

Mắt vẫn còn chớp chớp, cô thả khăn tắm xuống và quay người lại.

Ngay lúc đó, bốn mắt nhìn nhau.