- 7 - Jacob
Mọi người cứ nói suốt những điều mà lòng họ không nghĩ, và những gã bình thường cũng cứ luôn mãi tìm cách hiểu những thông điệp đó. Như Mimi Scheck ở trường tôi chẳng hạn. Cô ấy bảo là cô ấy sẽ chết nếu Paul McGrath không mời cô đến Dạ tiệc Mùa đông, nhưng trong thực tế, cô đâu có chết, chỉ rất buồn mà thôi. Hay như cách Theo thỉnh thoảng vỗ vai một đứa khác và nói “Thôi đi!” nhưng thực sự ý nó muốn bảo bạn mình tiếp tục nói. Hay như lần mẹ tôi làu bàu “ồ, hay quá đấy,” lúc chúng tôi bị ngã sõng soài trên đường cao tốc, rõ ràng nó chẳng có gì hay, phiền phức lớn thì đúng hơn.
Vậy nên hôm Chủ Nhật vừa rồi, khi Jess bảo tôi biến đi, thật sự cô ấy có ý khác.
Tôi nghĩ tôi sẽ chết vì viêm màng tủy. Đau đầu, mất trí, cứng đờ cổ, sốt cao. Tôi đã có hai trong số triệu chứng này rồi. Tôi không biết nên bảo mẹ đưa tôi đi chọc ống sống thắt lưng, hay cứ để như thế đến khi tôi chết. Để phòng khi, tôi đã chuẩn bị một ghi chú viết rõ tôi muốn mình được mặc đồ như thế nào trong tang lễ.
Tôi cho là cũng có khả năng tôi bị đau đầu trầm trọng và cứng đờ cổ, là bởi tôi đã không ngủ kể từ ngày Chủ Nhật, lần cuối cùng tôi gặp Jess.
Cô ấy không gửi cho tôi hình ảnh của ngôi nhà mới như lời đã hứa. Hôm qua, tôi đã gửi 48 email để nhắc nhở cô, và cô đã không trả lời thư nào. Tôi không thể gọi để nhắc Jess gửi hình, bởi tôi vẫn còn giữ điện thoại của cô.
Đêm qua, khoảng bốn giờ sáng, tôi tự ngẫm nghĩ xem Tiến sĩ Henry Lee sẽ làm gì nếu ông gặp chứng cứ như thế này:
1. Không có ảnh gửi đến theo email.
2. Bốn mươi tám thư của của tôi đều chưa được đọc.
Giả thuyết 1 sẽ là tài khoản email của Jess không hoạt động, nhưng khả năng này quá thấp bởi nó cũng là tài khoản email cô dùng liên lạc với toàn Đại học Vermont. Giả thuyết 2 là cô ấy chủ động quyết định không nói chuyện với tôi, và đây là dấu hiệu của sự giận dữ hay chán nản (các bạn cứ xem câu cô ấy đã nói ở trên thì rõ: “Cứ biến đi!”) Nhưng thế thật vô lý, bởi trong lần gặp cuối, Jess đã nói cụ thể với tôi rằng tôi nên cho cô ấy biết mình đã học được gì… thế có ý là sẽ có một cuộc gặp nữa.
Tình cờ thay, tôi vừa làm xong danh sách những điều tôi đã học trong buổi gặp lần trước.
1. Bánh pizza không gluten có vị thật kinh khủng.
2. Jess không thể đi xem phim cùng tôi vào tối thứ Sáu.
3. Điện thoại của cô ấy kêu lên như chim khi bạn tắt nguồn.
4. Mark là đứa ngu ngốc thiếu não. (Dù cho, nói công bằng thì (1) và (2) là những điều tôi đã biết trước rồi.)
Lý do duy nhất khiến hôm nay tôi đến trường dù cho trong người cảm thấy rất mệt, là bởi nếu tôi ở nhà thì mẹ tôi sẽ nhất quyết không cho tôi đến buổi học với Jess. Mà tôi không thể làm thế, bởi dù gì tôi cũng phải trả điện thoại lại cho cô ấy mà. Và nếu gặp trực tiếp Jess, tôi có thể hỏi vì sao cô ấy không trả lời email của tôi.
Thường thì Theo sẽ đi với tôi đến Đại học Vermont, vốn chỉ cách trường chúng tôi nửa dặm. Đến phòng ký túc xá của Jess rồi, nó sẽ ra về. Và Jess luôn bỏ ngỏ cửa mỗi lúc tôi đến, để tôi có thể chờ ở đó cho đến khi cô xong tiết Nhân học. Thỉnh thoảng tôi làm bài tập trong lúc chờ đợi, có khi tôi lại xem qua sách vở trên bàn cô. Có lần tôi xịt nước hoa của cô lên áo quần mình rồi tận hưởng mùi hương của cô suốt cả ngày. Khi Jess về, chúng tôi lên thư viện để học, đôi khi là ghé vào phòng hội sinh viên hay một quán cà phê trên đường Church.
Dù mộng du tôi cũng tìm được đường đến phòng của Jess, nhưng hôm nay, khi tôi thật sự cần Theo giúp tìm một nơi mà tôi chưa biết, thì nó lại bỏ về sớm vì thấy mệt. Sau tiết thứ sáu, nó tìm đến tôi và bảo nó thấy quá mệt, chuẩn bị về nhà để chết đây.
Đừng, tôi đã bảo nó thế. Làm vậy sẽ khiến mẹ buồn lắm.
Bản năng trỗi dậy đầu tiên trong tôi là bảo nó làm sao tôi có thể tìm được đến chỗ Jess nếu như nó về nhà nằm rũ ra đó, nhưng rồi tôi nhớ rằng Jess đã bảo không phải chuyện gì cũng xoay quanh bản thân mình, và nên đặt mình vào vị thế của người khác khi giao thiệp xã hội. Vậy nên tôi bảo Theo cứ tìm cách làm sao để khỏe hơn đi, rồi tôi đến chỗ giáo viên tư vấn, cô Grenville. Chúng tôi cùng xem bản đồ mà Jess đã đưa cho tôi, và quyết định là tôi nên đi tuyến xe buýt H-5 và xuống ở trạm dừng thứ ba. Cô còn lấy viết màu vạch cho tôi lộ trình từ trạm xe buýt đến ngôi nhà đó nữa.
Hóa ra, bản đồ này được việc thật, dù cho nó không được vẽ đúng tỷ lệ. Sau khi xuống xe buýt, tôi rẽ phải ở vòi cứu hỏa, đi qua sáu tòa nhà rồi rẽ trái. Ngôi nhà tạm thời của Jess là một nhà gạch cũ, được bao phủ bởi dây thường xuân. Tôi không rõ cô có biết tua của dây thường xuân có thể phá vỡ kết cấu gạch vữa không. Và tôi cũng không biết mình có nên nói cho cô không. Nếu có người cho tôi biết chuyện như thế, thì ban đêm tôi sẽ trằn trọc tự nhủ liệu ngôi nhà này có bất thần đổ sụp hay không.
Tôi vẫn còn thấy rất bồn chồn khi bấm chuông cửa, bởi tôi chưa từng thấy bên trong căn nhà thế nào, và điều này khiến tôi bủn rủn cả người.
Không có ai ra mở cửa, nên tôi đi vòng ra sau nhà.
Tôi nhìn xuống tuyết và ghi lại trong đầu những gì mình thấy, nhưng chuyện này thật ra chẳng quan trọng gì, bởi cánh cửa không khóa, và như thế nghĩa là Jess đang chờ tôi. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, cánh cửa mở sẵn cho tôi cảm giác như đây là phòng ký túc xá của cô, tôi sẽ đi vào và chờ, rồi cô sẽ về nhà, mọi chuyện sẽ hệt như thường lệ.
Chỉ có hai lần Jess nổi giận với tôi, và cả hai đều là lúc tôi chờ cô về. Lần thứ nhất, tôi lấy hết áo quần trong hộc của cô ra và sắp xếp chúng theo trật tự màu điện từ, hệt như trong tủ của tôi vậy. Lần thứ hai là lúc tôi đang ngồi ở bàn học của cô và xem bài toán cô đang giải. Cô đã giải sai đến nửa bài, nên tôi sửa giùm cho cô.
Theo đã nói cho tôi hiểu rằng luật về hành vi bạo lực dựa trên mức độ đe dọa. Nếu thật sự có chuyện, thì chỉ có hai lý do mà thôi.
1. Trả đũa.
2. Gây sự.
Và điều này khiến tôi gặp rắc rối.
Tôi bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng vì đã đánh một đứa ném máy bay giấy vào người tôi trong giờ Ngữ văn. Khi Theo phá hỏng một mẫu pháp y mà tôi đang làm, tôi liền lên phòng nó, cầm theo cây kéo và cắt một cách có hệ thống quyển truyện tranh của nó ra thành từng mảnh. Có lần hồi lớp tám, tôi biết được một đám đang đem tôi ra làm trò, và như thể ai đó vừa bật một công tắc trong người, tôi liền nổi cơn giận dữ điên cuồng. Tôi rúc vào một góc trong thư viện trường, lên danh sách thanh toán những người tôi ghét và mong muốn họ chết hết đi. Có thể là dao dâm trong phòng thay đồ, bom nổ trong tủ cá nhân, hay cyanide cho vào Diet Coke. Theo bản chất của một người mang hội chứng Asperger, tôi siêu chuẩn trong vài chuyện và lại rất không chuẩn với chuyện khác, và xui thay tôi đã làm mất tờ giấy báo oán đó. Tôi biết là có người đã ném nó đi, nhưng giáo viên lịch sử của tôi đã tìm thấy và đưa cho hiệu trưởng, rồi thầy gọi mẹ tôi lên.
Mẹ la mắng tôi suốt 79 phút liên tục, hầu hết là về việc mẹ thấy hành động của tôi bậy bạ đến thế nào, rồi mẹ còn giận hơn nữa bởi tôi không thật sự hiểu được tại sao những chuyện tôi làm lại khiến mẹ buồn bực như thế. Rồi mẹ lấy mười quyển ghi chú về CrimeBusters của tôi và nhét từng trang một vào máy nghiền tài liệu, và đột nhiên, tôi hiểu rõ ý của mẹ hoàn toàn. Tôi quá giận đến nỗi, đêm đó khi mẹ đang ngủ, tôi đã đổ nguyên sọt rác đầy giấy vụn đó lên đầu mẹ.
May thay, tôi không bị đình chỉ học, hầu hết ban giám hiệu nhà trường biết tôi đủ rõ để nghĩ rằng tôi không phải là mối đe dọa cộng đồng. Nhưng bài học từ mẹ tôi là đủ để tôi hiểu vì sao tôi không bao giờ được làm chuyện như thế nữa.
Tôi kể tất cả những chuyện này là để giải thích một điều: Sự bốc đồng là một phần của hội chứng Asperger.
Và nó không bao giờ có hậu quả tốt đẹp.