← Quay lại trang sách

- 8 - Emma

Tôi được phép ở nhà viết bài, nhưng mỗi chiều thứ Ba, tôi phải vào thành phố để ghé vào tòa soạn gặp biên tập viên. Nhưng những buổi đó như một bài trị liệu tâm lý thì đúng hơn, bởi bà biên tập viên cứ than vãn với tôi về những chuyện trái khoáy trong đời và mong tôi cho bà vài lời khuyên như tôi thường viết trên báo vậy.

Tôi chẳng phiền chuyện này, bởi tôi nghĩ rằng bỏ một tiếng mỗi tuần để tư vấn cho ai đó là giá khá tốt để đổi lấy tấm ngân phiếu thường kỳ và bảo hiểm y tế. Nhưng như thế cũng có nghĩa là vào ngày thứ Ba, khi Jacob gặp Jess, cô sẽ là người chịu trách nhiệm đưa nó về nhà.

Tối nay, ngay khi vừa bước qua cửa, tôi đã thấy Theo ngồi trong bếp. “Con thấy thế nào?” Tôi vừa hỏi vừa đưa tay sờ trán nó. “Con bị sốt à?”

Như thường lệ, tôi gọi về nhà trước khi rời tòa soạn, để rồi biết Theo đang bệnh, nhưng tôi nổi điên vì nó tự ý bỏ học, và quên khuấy mất hôm nay là ngày nó phải đưa Jacob đến chỗ Jess. Nhưng khi gọi đến văn phòng giáo viên hướng dẫn, tôi thấy an lòng hơn. Cô Grenville đã chỉ cho Jacob cách bắt xe buýt đến nhà mới của Jess, và cô bảo mình tin là nó có thể tự tìm được đường.

“Chỉ là cảm lạnh thôi,” Theo nói. “Nhưng Jacob vẫn chưa về nhà, và đã quá bốn giờ rưỡi rồi.”

Đâu cần Theo phải nói. Jacob thà lấy dao cưa đứt lìa tay mình, còn hơn là bỏ lỡ một tập phim CrimeBusters. Nhưng thật ra, bây giờ chỉ muộn hơn giờ về bình thường của nó có mười lăm phút. “Anh ấy gặp Jess ở một chỗ mới. Có lẽ nó xa hơn phòng ký túc xá của cô ấy.”

“Nhưng nếu anh con không đến được đó thì sao?” Theo ủ rũ, “Đáng ra con nên nán lại trường và đi cùng anh ấy đến đó như thường lệ…”

“Con yêu à, con bị ốm. Hơn nữa, cô Grenville nghĩ đây là cơ hội tốt để Jacob tập tự lập. Và mẹ nghĩ mẹ có số điện thoại mới của Jess trong email, mẹ có thể gọi nếu như làm thế giúp con thấy an tâm hơn.” Tôi vòng tay ôm lấy Theo. Đã lâu rồi tôi chưa ôm nó. Ở tuổi mười lăm, nó bắt đầu tránh né những cử chỉ thân mật. Nhưng thật tuyệt vời khi tôi thấy nó lo cho Jacob. Giữa hai anh em, hẳn phải có xích mích, nhưng sâu trong lòng, Theo yêu mến anh nó. “Mẹ chắc là Jacob ổn cả, nhưng mẹ mừng khi anh con có con dõi mắt theo,” tôi nói, và ngay lập tức quyết định ăn mừng thiện chí của Theo với Jacob. “Tối nay, nhà mình đi ăn món Tàu,” tôi bảo, dù cho ăn ở nhà hàng là thứ xa xỉ với nhà tôi, hơn nữa, nếu không phải tự tay tôi làm thì thật khó tìm ra món gì Jacob ăn được.

Một biểu hiện không rõ thoáng qua trên gương mặt Theo, nhưng rồi nó gật đầu. “Hay đấy,” nó nói cộc lốc, rồi len khỏi vòng tay tôi.

Vừa lúc đó, cửa trước bật mở. “Jacob?” Tôi gọi và chạy ra gặp nó.

Nhưng tôi bỗng nghẹn lời. Mắt nó dại đi, và mũi chảy nước. Nó vung tay đánh tôi va vào tường, rồi băng băng lao lên phòng.

“Jacob!” tôi bàng hoàng gọi với theo.

Phòng của nó không có khóa cửa, bởi tôi đã tháo đi từ vài năm trước rồi. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, và thấy Jacob đang ngồi trong tủ áo quần, phía dưới đống ống tay áo và ống quần rũ xuống. Nó cứ lắc lư người và phát ra một tiếng the thé.

“Có chuyện gì vậy, con yêu?” Tôi hỏi và quỳ gối xuống, chống tay bò vào trong tủ áo quần ngồi với nó. Tôi ôm chặt nó và bắt đầu hát:

“Tôi đã bắn cảnh sát trưởng… nhưng đã không bắn cảnh sát phó.”

Tay nó đập quá mạnh đến nỗi tôi thâm tím người. “Nói cho mẹ nghe,” tôi nói. “Có chuyện gì xảy ra với Jess à?”

Ngay khi nghe tên cô ấy, nó giật nảy mình, như thể vừa bị trúng đạn. Nó bắt đầu đập đầu vào tường quá mạnh đến nỗi vữa dính đầy trán.

“Đừng,” tôi van nài nó, dùng hết sức mình kéo nó ra, để nó không làm đau mình thêm nữa.

Đối mặt với cơn bùng phát của tự kỷ cũng hệt như đương đầu với núi lửa. Một khi thấy nó chực phun trào, thì chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng cơn bão tố này. Không như một đứa trẻ nổi nóng giận lẫy, Jacob chẳng buồn quan tâm phản ứng của tôi trước hành động của nó. Nó không cần bảo đảm sẽ không làm mình bị thương. Nó không giận lẫy để đạt được điều gì đó. Mà thật sự, nó hoàn toàn không kiểm soát nổi bản thân nữa rồi. Và không như lúc nó mới bốn năm tuổi, thân hình tôi không đủ lớn để kiềm chế nó nữa.

Tôi đứng dậy tắt hết đèn trong phòng, và kéo màn lại để căn phòng tối đi. Tôi mở đĩa Bob Marley của nó. Rồi tôi bắt đầu lấy áo quần trong tủ xuống khỏi móc, và chất chúng lên người Jacob. Lúc đầu nó hét dữ dội hơn, nhưng rồi sức nặng ngày càng tăng của đống áo quần làm nó dịu lại. Trong lúc nó ngủ thiếp đi trên tay mình, tôi mới có thì giờ cởi áo choàng và tất. Đĩa nhạc đã chạy lại đến bốn lần. Chiếc đồng hồ LED của nó cho thấy đã 8:35 tối.

“Điều gì khiến con thành ra thế này?” Tôi thì thầm. Có thể là bất kỳ chuyện gì, một cuộc tranh luận với Jess, hoặc do nó không thích bố cục gian bếp ở nhà mới của cô, hoặc nó nhận ra là đã quá trễ để xem chương trình truyền hình yêu thích. Tôi hôn lên trán Jacob. Rồi nhẹ nhàng rút tay khỏi người nó, và để nó nằm cuộn mình trên sàn sau khi nhét chiếc gối kê đầu cho con. Tôi đắp cho Jacob tấm mền mỏng bảy sắc cầu vồng vốn đang gấp gọn trong ngăn đồ mùa hè của nó.

Tay chân đã cứng đờ, nhưng tôi phải xuống lầu. Đèn trong nhà đã tắt hết, trừ ngọn đèn trong bếp.

Tối nay, nhà mình đi ăn món Tàu

Nhưng đấy là trước khi tôi biết mình bị cuốn vào hố đen mà Jacob có thể mở ra bất kỳ lúc nào.

Trên kệ bếp, có một bát ngũ cốc còn chút sữa đậu nành dưới đáy. Hộp Rice Chex thì nằm chỏng chơ bên cạnh.

Làm mẹ là công việc nặng nhọc triền miên không dứt. Bạn vừa vá một chỗ, lại có chỗ khác rách ngay. Tôi dần tin rằng cuộc đời tôi đang sống sẽ không bao giờ được trọn vẹn.

Tôi đem bát đi rửa, và nuốt những giọt nước mắt đang chảy ngược trong cổ họng.

Ôi, Theo. Mẹ xin lỗi.

Mẹ xin lỗi con lần nữa.