VỤ 3: TỰ ĐẮC, TẼN TÒ, GIAM PHẦN III - 1 - Rich
Dennis Rader đã có gia đình, với hai người con đã lớn, là cựu thủ lĩnh Hướng đạo sinh Sói con, và chủ tịch một nhà thờ phái Luther. Sau vụ điều tra kéo dài 31 năm, hóa ra ông ta còn là kẻ giết người hàng loạt, mệnh danh là TTG, viết tắt của Trói, Tra tấn, và Giết, phương pháp ông đã dùng để giết 10 người ở Wichita, Kansas, trong khoảng thời gian từ năm 1974 đến 1991. Sau mỗi vụ giết người, đều có thư nặc danh gửi đến cảnh sát huênh hoang tự đắc về việc giết người và còn mô tả những chi tiết rợn người. Vào năm 2004, sau 25 năm im lặng, những lá thư và gói đồ đó đã lên tiếng, tố giác một vụ giết người mà ông ta vốn không nằm trong diện tình nghi. Cảnh sát đã lấy ADN dưới móng tay một nạn nhân, và so sánh với hơn 11.000 mẫu ADN hòng tìm ra kẻ giết người hàng loạt.
Trong một đĩa vi tính mà TTG đã gửi cho KSAS-TV, cảnh sát tìm thấy dữ liệu ẩn trong tập tin Microsoft Word cho thấy người tạo tập tin tên là Denis, và nó cũng có liên quan đến Nhà thờ phái Luther. Tìm kiếm trên mạng, cảnh sát tìm ra một nghi phạm: Dennis Rader. Bằng cách lấy mẫu ADN của con gái ông ta, và so sánh nó với ADN tìm thấy trên người nạn nhân, cảnh sát có được bằng chứng đủ để ra lệnh bắt giữ. Ông ta bị kết án 175 năm tù.
Vậy nên tôi có lời khuyên cho tất cả các bạn nào đang lướt mạng tìm phim heo, hoặc đang dành thời gian rảnh rỗi để viết những tuyên ngôn phi chính phủ: Hãy cẩn thận. Bạn không thể nào rũ sạch được thứ gì đó trên máy tính của mình đâu.
* RichTôi đã đối mặt với nhiều tình thế khó khăn trong hai mươi năm làm cảnh sát, từ những vụ cố gắng tự tử, truy đuổi cướp có vũ trang, cho đến những nạn nhân bị cưỡng hiếp quá kinh hoàng nên không thể kể lại được gì. Nhưng không chuyện gì khó khăn cho bằng trình bày công việc với những đứa trẻ bảy tuổi.
“Chú cho cháu xem lại khẩu súng được không?” một đứa hỏi.
“Không phải ý hay đâu,” tôi nói, liếc mắt nhìn cô giáo. Cô đã ngỏ ý muốn tôi cất bao và súng trước khi vào dự Ngày Nghề nghiệp này nhưng tôi đã từ chối, bởi tôi vẫn đang trong giờ làm nhiệm vụ.
“Chú có bắn súng không?”
Tôi bỏ qua cậu bé mê súng đạn và nhìn xuống cả lớp. “Có ai còn câu hỏi nào không?”
Một cô bé đưa tay lên. Tôi nhận ra nó, hẳn cô bé từng đến dự tiệc sinh nhật của Sasha rồi. “Chú luôn bắt kẻ xấu phải không?” cô bé hỏi.
Thật chẳng có cách nào để giải thích cho một đứa trẻ rằng lằn ranh giữa tốt và xấu không phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng như trong truyện cổ tích. Một người bình thường có thể biến thành kẻ tàn ác nếu gặp hoàn cảnh đẩy đưa. Đôi khi những hiệp sĩ giết rồng chúng tôi cũng làm những việc mà mình chẳng tự hào chút nào.
Tôi nhìn vào mắt cô bé. “Chắc chắn là các chú cố gắng để làm thế rồi,” tôi nói.
Điện thoại bên hông tôi bắt đầu rung lên. Tôi mở điện thoại, thấy số của đồn đang gọi, bèn đứng dậy ngay, “chú phải ra về sớm rồi… Vậy nên chú hỏi một lần nữa nào. Nguyên tắc đầu tiên cho hiện trường vụ án là gì?”
Cả lớp đồng thanh trả lời tôi: “Đừng chạm vào thứ gì ẩm ướt, nếu nó không phải của mình!”
Trong khi cô giáo bảo các em cảm ơn tôi bằng tràng pháo tay, tôi đi đến cúi xuống nói với Sasha. “Con nghĩ sao? Bố có làm con mất mặt quá đáng không nào?”
“Bố làm tốt lắm,” con bé nói.
“Bố không thể ở lại ăn trưa với con được rồi,” tôi xin lỗi nó. “Bố phải về đồn ngay.”
“Thế được rồi, bố à.” Sasha nhún vai. “Con quen rồi.”
Tôi thấy đau hơn trúng đạn. Làm con mình thất vọng là điều đau đớn nhất.
Tôi hôn lên vương miện con bé đội trên đầu, rồi cô giáo tiễn tôi ra cửa. Tôi lái xe về thẳng đồn và nghe báo cáo ngắn gọn từ viên trung sĩ đã trực tiếp nhận tin báo.
Mark Maguire, một sinh viên Đại học Vermont, đang ngồi ủ rũ trong phòng chờ. Anh ta đội mũ bóng chày sùm sụp che hết mặt, và đang rung chân một cách bồn chồn lo lắng. Tôi đứng bên cửa sổ quan sát anh ta một thoáng rồi đi vào nói chuyện.
“Anh Maguire?” tôi nói. “Tôi là Thám tử Matson. Tôi giúp gì được anh?”
Anh ta đứng dậy. “Bạn gái tôi bị mất tích.”
“Mất tích?” tôi lặp lại.
“Phải. Tối qua, tôi đã gọi cô ấy, và không có ai trả lời. Sáng nay, khi tôi đến nhà cô ấy, thì không thấy ai.”
“Lần cuối anh thấy cô ấy là lúc nào?”
“Sáng thứ Ba,” Mark nói.
“Có khả năng có chuyện khẩn cấp nào đó? Hoặc một cuộc hẹn mà cô ấy không kể cho anh?”
“Không, cô ấy không bao giờ đi đâu mà không đem theo ví, và nó vẫn còn nằm trong nhà… cả áo khoác của cô ấy cũng vậy. Trời lạnh cóng. Sao cô ấy đi đâu mà không có áo khoác được chứ?” Giọng anh ta lạc hẳn đi, hoang mang lo lắng.
“Hai người có cãi nhau không?”
“Cuối tuần trước, cô ấy đã giận tôi,” anh ta thừa nhận. “Nhưng chúng tôi đã nói chuyện. Tốt đẹp cả rồi.”
Dám chắc là thế, tôi nghĩ. “Anh đã thử gọi bạn của cô ấy chưa?”
“Không một ai thấy cô ấy. Bạn bè, giáo viên đều không. Và cô ấy không phải kiểu người thích chuồn học.”
Phải sau 36 tiếng, chúng tôi mới xác nhận một vụ là mất tích. Nhưng đây không phải luật cứng ngắc hoàn toàn. Có thể thay đổi tùy vào tình trạng của người mất tích, xem họ có gặp nguy hiểm nào hay không. Và ngay lúc này, linh tính mách bảo tôi, gã này chưa nói ra hết mọi chuyện. “Anh Maguire,” tôi nói, “sao anh và tôi không đi một chuyến xem sao?”
Jess Ogilvy khá là sung túc so với mức sống của sinh viên. Cô ấy sống trong một vùng toàn nhà xây bằng gạch và xe BMW đầy đường. “Cô ấy sống ở đây bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Chỉ mới một tuần, cô ấy giữ nhà cho giáo sư của mình, ông ấy đi Ý cho đến hết học kỳ này.”
Chúng tôi đỗ xe bên đường và Mark dẫn tôi đến cửa sau. Nó không khóa. Đây không phải là chuyện thường xảy ra ở đây. Và bất chấp tôi đã cảnh báo trước mọi người nên cảnh giác, nhưng nhiều người vẫn cứ tin tưởng sai lầm rằng tội ác không thể và không có xảy ra trong thị trấn này.
Trong hành lang, tôi thấy có nhiều vật dụng đủ loại, từ chiếc áo khoác hẳn là của cô gái, cho đến cây gậy, và một đôi giày đàn ông. Căn bếp gọn gàng ngăn nắp, và trên bồn rửa có một chiếc tách cùng túi trà trong đó. “Tôi chẳng động vào thứ gì cả,” Mark nói. “Mọi thứ đều y hệt thế này lúc tôi vào đây sáng nay.” Trên bàn, thư được xếp thành một chồng gọn ghẽ. Bên cạnh là một chiếc ví, và tôi mở nó ra, thấy bên trong có một ví con với $213.
“Anh có để ý thấy thiếu mất thứ gì không?” Tôi hỏi.
“Có,” Mark nói. “Trên lầu.” Anh ta dẫn tôi lên phòng ngủ dành cho khách. Hộc của chiếc tủ con bị kéo ra một nửa, áo quần vương vãi ra ngoài. “Cô ấy là người ngăn nắp kinh khủng,” anh ta nói. “Cô ấy không bao giờ quên dọn giường, hoặc để áo quần rơi trên sàn như thế này. Nhưng còn cái hộp quà này? Bên trong là một chiếc balô, và nó đã biến mất. Nó vẫn chưa lột mác. Dì của cô ấy gửi làm quà Giáng Sinh, và cô ấy ghét nó.”
Tôi bước đến bên tủ áo quần. Bên trong là vài bộ váy, còn có vài áo sơmi nam và một chiếc quần jean. “Đấy là đồ của tôi,” Mark nói.
“Anh cũng sống ở đây sao?”
“Không chính thức, chỉ là khi ông giáo sư đi vắng. Nhưng đúng là hầu như đêm nào tôi cũng ngủ lại đây. Cho đến khi cô ấy đuổi tôi đi.”
“Cô ấy đuổi anh đi?”
“Tôi đã bảo rồi, chúng tôi có cãi nhau. Đêm chủ Nhật, cô ấy không muốn nói chuyện với tôi. Nhưng đến thứ Hai, chúng tôi đã làm hòa rồi.”
“Chắc chắn là thế rồi,” tôi nói.
“Chúng tôi đã làm tình,” Mark lặp lại.
“Với sự đồng tình chứ?”
“Chúa ơi. Ông nghĩ tôi là loại người gì thế?” Anh ta có vẻ thấy mình bị sỉ nhục nặng nề.
“Còn đồ trang điểm của cô ấy thì sao? Đồ dùng vệ sinh của cô ấy?”
“Bàn chải đánh răng của cô ấy đã mất,” Mark nói. “Nhưng đồ trang điểm vẫn còn đây. Xem này, chẳng phải anh nên gọi thêm người hay sao? Hoặc là Báo động Bắt cóc?”
Tôi lờ anh ta đi. “Anh đã thử liên lạc với bố mẹ cô ấy chưa? Họ sống ở đâu?”
“Tôi đã gọi, họ sống ở Bennington, và chẳng biết tin gì về cô ấy, và giờ họ cũng đang hoang mang.”
Hay đấy, tôi nghĩ. “Cô ấy từng biến mất như thế này bao giờ chưa?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ mới hẹn hò với cô ấy được vài tháng.”
“Nghe này,” tôi nói. “Nếu anh cứ quanh quẩn ở đây, có lẽ cô ấy sẽ gọi, hoặc cứ thế về nhà thôi. Tôi thấy có vẻ cô ấy cần tĩnh trí một thời gian.”
“Ông đùa tôi đấy à?” Mark nói. “Nếu cô ấy chủ ý bỏ đi, sao lại quên đem theo ví nhưng nhớ đem theo điện thoại chứ? Sao cô ấy lại dùng chiếc balô mà cô ấy mong sớm trả lại cửa hàng cho rồi?”
“Tôi không biết. Để anh không thể tìm cô ấy, có lẽ thế?”
Mark chớp chớp mắt, và tôi biết thế nào anh ta cũng tấn công, trước cả khi anh ta nhảy bổ vào tôi. Tôi đẩy Mark ra, và bẻ quặt tay anh ta về phía sau. “Cẩn thận,” tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi có thể bắt anh vì chuyện này đấy.”
Mark gồng người lên. “Bạn gái tôi bị mất tích. Tôi là người trả tiền lương cho ông, và ông chẳng thèm làm công việc của mình, ông không chịu điều tra sao?”
Nói cho đúng, nếu Mark là sinh viên, thì anh ta không trả lương cho tôi, nhưng tôi không định nói đến điểm này làm gì. “Để tôi nói cho anh hay,” tôi vừa nói vừa thả nhẹ tay anh ta ra. “Tôi sẽ đi xem xét một vòng nữa.”
Tôi đi vào phòng ngủ chính, nhưng rõ ràng Jess Ogilvy chưa từng ngủ ở đây. Phòng tắm chính có vài khăn tắm ẩm ướt, nhưng sàn lại khô ráo. Phía dưới lầu, không thấy có dấu hiệu xáo trộn nào trong phòng khách. Tôi rảo một vòng ngoài nhà, rồi kiểm tra thùng thư. Bên trong có một lời ghi chú in ra từ máy tính, bảo người đưa thư giữ lại mọi bưu phẩm cho đến khi được liên lạc lại.
Loại người nào lại để lại ghi chú cho người đưa thư chứ?
Mang găng tay vào, tôi lấy tờ ghi chú cho vào túi chứng cứ. Tôi sẽ bảo pháp y xét nghiệm ninhydrin bản in này để tìm vân tay.
Còn hiện tại, linh tính bảo tôi rằng, nếu vân tay trên cái này không phải của Jess Ogilvy, thì chắc chắn nó sẽ là của Mark Maguire.