- 2 - Emma
Tôi không biết mình nên trông đợi điều gì lúc bước vào phòng Jacob sáng hôm sau. Nó ngủ suốt đêm, tôi biết thế bởi cứ mỗi tiếng, tôi lại lên xem nó thế nào. Nhưng từ kinh nghiệm quá khứ, tôi cũng biết rằng nếu những xung cảm thần kinh đó vẫn còn chạy rần rật trong máu, nó vẫn chưa thể nào kiềm chế bản thân lại bình thường.
Tôi đã gọi cho Jess hai lần, vào di động và cả số điện thoại bàn ở nhà mới của cô, nhưng vẫn chẳng ai bắt máy. Tôi cũng đã gửi cho cô một email, muốn cô cho tôi biết đã có chuyện gì trong buổi học hôm qua, xem thử có chuyện gì bất thường không. Nhưng mãi vẫn chưa có hồi âm, nên tôi đành phải hỏi chuyện Jacob.
Khi tôi vào phòng nó lúc sáu giờ sáng, Jacob đã dậy rồi. Nó đang ngồi trên giường, hai tay để lên đùi, mắt chăm chăm nhìn vào bức tường đối diện.
“Jacob?” Tôi nhẹ nhàng nói. “Con yêu?” Tôi bước lại gần và nhẹ nhàng lay người nó.
Jacob vẫn cứ im lặng, chăm chăm nhìn bức tường. Tôi vẫy tay trước mặt, nhưng nó chẳng phản ứng gì.
“Jacob!” Tôi nắm vai nó kéo lại về phía mình. Nó đổ nhào qua một bên, và cứ thế nằm yên không nhúc nhích gì.
Đến lúc này, tôi quá kinh hoảng. “Nói chuyện với mẹ,” tôi ra lệnh mà giọng run run. Tôi đang nghĩ đến chứng rối loạn tâm lý. Tôi đang nghĩ đến tâm thần phân liệt. Tôi đang nghĩ đến mọi khoảng không trong đầu Jacob, những nơi nó có thể tìm đến trú ẩn và không bao giờ quay lại.
Ngồi lên người nó, tôi tát nó thật mạnh, đến nỗi hằn dấu vân tay đỏ loét lên mặt Jacob, thế nhưng nó vẫn chẳng phản ứng gì.
“Đừng như thế,” tôi nói, giọng bắt đầu như gào thét. “Đừng làm thế với mẹ.”
Bỗng có tiếng gọi ngoài cửa. “Có chuyện gì thế?” Theo hỏi, mặt nó vẫn còn ngái ngủ và tóc bết lại xù lên như nhím.
Ngay lúc đó, tôi nhận ra Theo có thể là người cứu nạn cho mình. “Nói gì khiến anh con bực mình đi,” tôi ra lệnh.
Theo nhìn tôi trân trân, như thể tôi là kẻ điên vậy.
“Anh con đang có chuyện,” tôi giải thích, giọng lạc đi. “Mẹ chỉ muốn anh con trở lại. Mẹ cần làm cho anh con trở lại.”
Theo nhìn xuống thân thể bất động của Jacob, nhìn đôi mắt vô hồn của nó, và tôi biết Theo cũng đang kinh hãi. “Nhưng…”
“Làm đi, Theo,” tôi nói.
Tôi nghĩ nó làm theo là bởi nhận ra giọng nói run run của tôi, chứ không phải câu nói ra lệnh. Theo nhẹ nhàng lại gần Jacob. “‘Thức dậy!”
“Theo,” tôi thở dài. Cả hai chúng tôi đều biết Jacob nhất định không chịu phản ứng gì.
“Anh sẽ trễ học đấy,” Theo nói. Tôi tiến lại gần nhìn vào mắt Jacob, nhưng nó vẫn trơ trơ không có chút biểu hiện nào.
“Nhưng em sẽ đi tắm trước,” Theo nói thêm. “Rồi em sẽ xáo tung tủ đồ của anh.” Nói đến thế mà Jacob vẫn cứ câm lặng. Cơn giận lâu nay kìm nén trong Theo bỗng bùng nổ như bão lốc. “Đồ lập dị,” nó hét lên, hét lớn đến nỗi tai của Jacob rung lên. “Anh là đồ lập dị khốn khiếp!”
Jacob vẫn chẳng mảy may nhúc nhích.
“Sao anh không bình thường được chứ?” Theo hét lên, đấm vào ngực anh mình. Nó lại đấm nữa, đấm mạnh hơn. “Chỉ cần bình thường thôi mà!” Theo hét lên, và tôi thấy dòng nước mắt đang chảy xuống mặt nó. Thế là chúng tôi mắc kẹt trong địa ngục, với một Jacob bất động vô hồn.
“Lấy điện thoại cho mẹ,” tôi nói, và Theo quay người lao ra cửa.
Khi tôi ngồi xuống cạnh giường, thân hình của Jacob nghiêng nhẹ về phía tôi. Theo chạy vào, tay cầm điện thoại, và tôi dò danh bạ tìm số bác sĩ Murano, bác sĩ tâm lý của Jacob. Ba mươi giây sau, bà gọi lại cho tôi, giọng vẫn còn ngái ngủ. “Emma. Có chuyện gì thế?”
Tôi giải thích cơn bùng phát của Jacob tối qua, và triệu chứng rối loạn tâm lý sáng nay của nó.
“Và bà không biết điều gì đã kích thích khiến nó như thế sao?”
“Không. Hôm qua nó đi học với gia sư thôi.” Tôi quay lại nhìn Jacob. Miệng nó khẽ nhếch lên. “Tôi đã gọi cho cô ấy, nhưng vẫn chưa thấy gọi lại.”
“Trông Jacob có vẻ bị kiệt sức không?”
Không, tôi nghĩ. Tôi mới vậy. “Tôi không biết… Tôi không nghĩ vậy.”
“Nó có thở không?”
“Có.”
“Nó biết bà là ai chứ?”
“Không,” tôi thừa nhận và đây mới chính là điều khiến tôi sợ. Nếu nó không biết tôi là ai, làm sao tôi giúp nó nhớ ra mình là ai chứ?
“Cho tôi biết mạch của nó đi.”
Tôi bỏ điện thoại xuống, và bấm mạch, mắt nhìn đồng hồ đeo tay mà đếm. “Mạch của nó là 90, nhịp thở 20.”
“Nghe này Emma,” bà bác sĩ nói, “tôi cách nhà bà một tiếng chạy xe. Tôi nghĩ bà nên đưa nó đến phòng cấp cứu.”
Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu làm thế. Nếu Jacob không thể thoát khỏi tình trạng này, nó sẽ được đưa vào khu cưỡng chế trong bệnh viện tâm thần.
Tôi gác máy, rồi quỳ gối trước mặt Jacob. “Con yêu, chỉ cần cho mẹ một dấu hiệu thôi. Chỉ cần cho mẹ biết, con còn ở đây.”
Jacob vẫn trơ ra, mắt không chớp.
Tôi gạt nước mắt, đi về phía phòng Theo. Nó đang nhốt mình trong phòng, tôi phải đập cửa thật mạnh để át đi tiếng nhạc ầm ĩ nó đang nghe. Khi Theo mở cửa, tôi thấy mắt nó đỏ hoe và cằm giật giật. “Mẹ cần con giúp mẹ đưa anh đi,” tôi ra lệnh, và lâu rồi Theo mới làm theo lời tôi mà không cự cãi gì. Mẹ con tôi cùng nhau đưa thân hình bự chảng của Jacob ra khỏi giường, rồi xuống lầu, cho vào trong xe. Tôi cầm tay nó, còn Theo cầm chân. Chúng tôi kéo, đẩy, ép bằng đủ mọi cách. Đến được cửa trước, tôi đã đổ mồ hôi như tắm, còn chân của Theo thì thâm tím bởi bị vấp hai lần do Jacob quá nặng.
“Con sẽ mở cửa xe,” Theo nói, và nó chạy ra sân, chân chỉ mang tất chạy trên mặt tuyết.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đưa được Jacob vào xe. Nó còn chẳng có chút phản ứng gì khi bàn chân trần chạm vào mặt sân tuyết phủ. Chúng tôi đưa đầu Jacob vào trước, rồi tôi cố kéo nó ngồi dậy, và phải ngồi lên chân nó để thắt dây an toàn. Khi đầu tôi gác vào ngực Jacob, tôi nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau.
“Johnny đây rôôồi.”
Đấy không phải lời của nó. Mà là của Jack Nicholson, trong phim The Shining. Lời của người khác, vang lên bằng giọng nó, cái giọng rời rạc yếu ớt nhưng không gì trên đời sánh nổi của nó.
“Jacob?” Tôi lấy hai tay nâng mặt con.
Nó không nhìn tôi, nhưng có bao giờ nó nhìn thẳng vào tôi đâu. “Mẹ,” Jacob nói, “chân con lạnh lắm.”
Tôi bật khóc, và ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt. “Con yêu,” tôi trả lời, “vậy thì lo cho chân của con thôi nào.”