- 3 - Jacob
Nơi tôi đến và lúc tôi đến:
Đấy là một gian phòng không cửa sổ không cửa chính, và bốn bức tường đủ mỏng để tôi nhìn và thấy mọi sự, nhưng quá dày nên tôi không tài nào phá vỡ.
Tôi ở đó, nhưng không ở đó.
Tôi đấm vào tường để mong thoát ra, nhưng chẳng ai nghe thấy tôi.
Nơi tôi đến và lúc tôi đến:
Đến một vùng quê nơi ai ai cũng mang khuôn mặt xa lạ, và họ giao tiếp bằng hành động chứ không phải lời nói, và trong bầu không khí tôi hít thở luôn văng vẳng một thứ âm thanh lạ lùng. Tôi cũng nhập gia tùy tục, tôi cố gắng giao tiếp, nhưng chẳng ai buồn cho tôi biết rằng những người này không có tai.
Nơi tôi đến và lúc tôi đến:
Một nơi nào đó đặc sệt một màu cam bao trùm đến ngộp thở.
Nơi tôi đến và lúc tôi đến:
Một nơi mà thân thể tôi biến thành cây dương cầm, trên mình tôi chỉ có những phím đen, trong khi muốn chơi một bản nhạc ra hồn, ít ra bạn cũng phải có vài phím trắng.
Và chính vì thế mà tôi trở lại:
Để tìm vài phím trắng.
Tôi không bịa chuyện đâu, sự thật là mẹ tôi đã trân trối nhìn tôi suốt 15 phút. “Mẹ nên làm việc gì đó khác đi chứ?” Cuối cùng tôi cũng phải lên tiếng.
“Phải. Con nói đúng,” mẹ nói, bối rối, nhưng vẫn chưa chịu rời đi.
“Mẹ,” tôi van nài. “Hẳn phải có chuyện gì đó vui hơn là ngồi xem con ăn chứ?” Xem một bức tranh sơn dầu đang khô chẳng hạn. Hay xem vòng quay máy giặt.
Tôi biết hôm nay mình đã khiến mẹ sợ. Tôi biết là sáng nay đã có chuyện. Rõ ràng là như thế bởi (a) mẹ không thể rời mắt khỏi tôi quá ba giây đồng hồ, và (b) mẹ sẵn sàng làm khoai tây chiên cho tôi dùng bữa sáng. Mẹ còn buộc Theo bắt xe buýt đi học, thay vì chở nó đến trường như thường lệ, bởi mẹ không muốn để tôi ở nhà một mình, và cũng đã quyết định xin phép cho tôi nghỉ học hôm nay.
Nói thẳng, tôi không hiểu vì sao mẹ lại lo buồn đến thế, trong khi chính tôi mới là người mất hồn.
Và tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại gọi là nói thẳng, dù cho tôi có nhìn thẳng vào mặt ai bao giờ đâu.
“Con sẽ đi tắm,” tôi tuyên bố. “Mẹ cũng đi theo luôn à?”
Cuối cùng cũng có chuyện khiến mẹ tôi động đậy. “Con chắc mình ổn chứ?”
“Chắc.”
“Vài phút nữa, mẹ sẽ lên lại xem con thế nào.”
Khi mẹ vừa đi, tôi liền đặt đĩa khoai tây chiên lên bàn đầu giường. Tôi chuẩn bị đi tắm, nhưng có một chuyện phải làm trước đã.
Tôi có một tủ xông hơi tự chế. Nó là bể cá cũ, từng là nhà cho chú cá vàng Arlo của tôi trước khi nó chết. Giờ thì chậu cá được lật úp trên nóc tủ áo quần. Phía dưới chậu cá là máy hâm tách cà phê. Tôi từng dùng cồn Sterno, nhưng mẹ tôi quá lo lắng về chuyện đốt lửa trong phòng tôi, dù chỉ là ngọn lửa nhỏ xíu, nên mẹ đã mua cho tôi máy hâm chạy bằng điện này. Tôi đặt trên máy hâm một chiếc đĩa thuyền nhỏ bằng lá nhôm, và nhỏ vào đó một giọt nhỏ keo Krazy. Tôi lấy ly ca-cao (tất nhiên là không có sữa) mà mẹ đã đem lên cho tôi, và nhét vào trong bể cá, nó sẽ cung cấp độ ẩm cho không khí, dù cho tôi sẽ chẳng còn hứng thú uống nó khi xong việc, bởi váng bọt trắng nổi đầy trên mặt ly. Cuối cùng, tôi đặt vào một chiếc tách có dấu vân tay mà tôi đã biết. Làm thế để bảo đảm kết quả chính xác.
Chỉ còn một việc nữa thôi, nhưng việc đó khiến tôi thấy bồn chồn khó chịu vô cùng.
Tôi phải buộc mình lục tìm trong đống đồ mặc hôm qua, để tìm ra vật dụng tôi muốn xông khói, thứ mà tôi đã lấy từ nhà của cô ấy. Và tất nhiên việc này khiến tôi nghĩ đến đủ chuyện khác, nghĩa là những ngóc ngách trong đầu tôi bắt đầu rối ren trở lại.
Tôi phải chủ động kiềm chế bản thân để không bị rơi vào đó lần nữa.
Dù đã mang găng tay nhựa, nhưng khi chạm vào nó, tôi vẫn có thể cảm nhận hơi lạnh của kim loại. Làm sao tối qua mọi chuyện lại xảy ra như thế.
Tôi đứng tắm, kỳ cọ cẩn thận, đến nỗi da tôi đỏ ửng và mắt cay vì nhìn thẳng vào dòng nước. Tôi nhớ hết mọi chuyện.
Dù cho tôi không muốn nhớ.
Có lần hồi lớp ba, một đứa đã đem cách nói của tôi ra giễu cợt. Tôi không hiểu vì sao nó nghĩ rằng lối nói đều đều của tôi lại là chuyện khiến mọi người phải bật cười. Tôi không hiểu vì sao nó cứ nói đi nói lại những câu như Đưa tao đến gặp lãnh tụ của mày nào. Tôi chỉ biết rằng nó cứ bám theo tôi ở sân chơi, và nơi nào nó đến, mọi người lại bắt đầu cười vào mặt tôi. Có vấn đề gì với cậu vậy? Cuối cùng, tôi cũng quay lại hỏi nó.
Có vấn đề gì với cậu vậy? nó nhại lại.
Tớ thật sự muốn cậu có thể tìm việc gì đó khác để làm, tôi nói.
Tớ thật sự muốn cậu có thể tìm việc gì đó khác để làm.
Và trước khi tôi biết mình thật sự có ý định làm gì, thì những ngón tay tôi đã xiết lại thành nắm đấm và phang thẳng vào mặt nó.
Máu bắn tung tóe. Tôi không thích cảm giác có máu trên tay mình. Tôi không thích có máu trên áo mình. Áo màu vàng thì phải màu vàng chứ.
Nó ngã vật ra bất tỉnh, còn tôi bị lôi lên phòng hiệu trưởng và bị phạt đình chỉ học suốt một tuần.
Tôi không thích nhắc lại chuyện hôm đó bởi nó khiến tôi có cảm giác như người mình đầy mảnh chai vỡ nát.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ lại thấy nhiều máu đến thế trên tay mình, nhưng tôi đã nhầm.
Phải mất mười phút để cyanoacrylate trong keo Krazy có tác dụng. Những monomer trong hơi nước polyme hóa với nước, amin, amid, hydroxyl và carboxylic acid, là tất cả những thứ tìm được trong chất dầu mà vân tay để lại. Chúng gắn vào chất dầu này, tạo nên những hình ảnh ngầm, và sẽ dễ thấy hơn khi phun lên một lớp bột. Rồi có thể chụp lại hình này, chỉnh kích thước và so sánh với mẫu vân tay ta đã biết là của ai.
Có tiếng gõ cửa. “Trong đó, con ổn chứ?”
“Không, con đang bị treo lơ lửng trên giá móc đồ,” tôi nói.
Và đấy không phải là sự thật.
“Thế không vui gì đâu, Jacob,” mẹ tôi trả lời.
“Được rồi, con đang thay đồ.”
Đấy cũng không phải là sự thật nốt. Thật ra lúc này, tôi đã mặc đồ lót và áo thun rồi.
“Được rồi,” mẹ nói. “Gọi mẹ khi con xong nhé.”
Tôi chờ đến khi tiếng chân mẹ xa dần, rồi mới rút tấm gương dưới bể cá ra. Đúng như tôi nghĩ, trên đó có vài dấu vân tay. Tôi phun lên chúng một lớp bột công dụng kép, có tác dụng tương phản trên cả bề mặt đen và trắng. Rồi tôi cũng phun bột lên vật dụng thứ hai.
Tôi chụp hình chúng thật cận cảnh bằng máy ảnh kỹ thuật số, món quà Giáng Sinh từ hai năm trước, rồi tải chúng lên máy tính của mình. Luôn chuẩn khi chụp hình những mẫu vân tay ngầm trước khi nhấc chúng lên, phòng khi bạn làm hỏng chúng lúc thao tác. Với phần mềm Adobe Photoshop, tôi có thể nghịch chuyển màu và chỉnh kích thước các vân tay. Giờ tôi có thể phân tích được rồi.
Tôi cẩn thận dán băng keo quanh dấu vân tay, với ý định đem giấu những thứ tôi đã lấy từ nhà cô ấy vào một nơi sẽ chẳng một ai tìm được.
Mẹ tôi đến lúc này hẳn đã chán chờ đợi rồi. Mẹ cứ thế mở cửa vào. “Jacob, mặc quần dài vào đi!”
Mẹ lấy tay che mắt nhưng vẫn bước vào phòng tôi.
“Có ai bảo mẹ vào đâu mà,” tôi nói.
Mẹ khịt mũi. “Con vừa dùng keo Krazy nữa à? Mẹ đã bảo là không muốn con xông hơi khi con ở trong phòng, thế không tốt cho sức khỏe của con.” Mẹ chợt ngưng lại. “Nhưng mà nếu con đang xông hơi, nghĩa là con đã khá hơn rồi.”
Tôi chẳng nói gì.
“Con cho ly ca-cao vào đó sao?”
“Vâng,” tôi nói.
Mẹ lắc đầu. “Xuống lầu đi,” mẹ tôi thở dài. “Để mẹ làm cho con một ly mới.”
Tôi sẽ cho các bạn biết đôi điều về pháp y:
1. Pháp y được định nghĩa là những phương pháp khoa học và kỹ thuật được dùng để điều tra tội ác.
2. Từ pháp y có gốc tiếng La Tinh là forensis, nghĩa là “trước mặt tòa án”. Thời Đế chế La Mã, lời cáo buộc phải được trình ra trước một nhóm công chúng trong tòa. Bị cáo và nạn nhân sẽ làm chứng, và người nào có lập luận đúng hơn sẽ thắng.
3. Theo những gì được ghi chép lại, thì lần đầu tiên người ta dùng pháp y để phá án là vào năm 1248, thời Tống triều ở Trung Quốc. Khi một người bị giết bằng lưỡi liềm, quan điều tra đã lệnh tất cả mọi người đem liềm của mình đến tòa, và khi đám ruồi bâu vào chiếc liềm có mùi máu, kẻ sát nhân đã phải thú nhận tội lỗi.
4. Vụ việc đầu tiên người ta dùng dấu vân tay để xác định danh tính là vào thế kỷ VII, khi dấu vân tay của con nợ tìm thấy trên tờ khế ước, là bằng chứng cho thấy rõ ràng ông ta đã nợ món tiền này.
5. Khoa học pháp y sẽ dễ thực hiện hơn, nếu bạn không trực tiếp can dự vào vụ việc đó.
Những đầu ngón tay, gan bàn tay, và gan bàn chân của bạn không hề mịn phẳng. Chúng là lớp da với những lằn gợn, rất nhiều đường với vô số hình dạng và đường nét, hệt như một bản đồ địa hình vậy. Dọc theo những đường này là các lỗ mồ hôi, và nếu bàn tay dính mồ hôi, mực, máu, hay chất bẩn, chúng sẽ để lại một bản sao của những đường đó trên vật mà nó đã chạm vào. Hoặc, nói đơn giản hơn, là để lại dấu vân tay.
Nếu thấy được dấu vân tay thì có thể chụp lại. Nếu có thể chụp lại thì có thể giữ lại và so sánh nó với mẫu vân tay ta đã biết. Đây vừa là khoa học, vừa là nghệ thuật. Bởi tôi không có Hệ thống Xác định Dấu vân tay Tự động như của cảnh sát, nên tôi không thể cứ quét dấu vân tay khả nghi là sẽ có ngay 50 mẫu vân tay có những điểm tương đồng. Tôi phải làm mọi việc bằng mắt trần. Mục tiêu của tôi là tìm khoảng 10 đến 12 điểm tương đồng giữa mẫu vân tay sẵn có và mẫu khả nghi, và hầu hết các chuyên gia sẽ không chấp nhận như thế là trùng khớp chính xác.
Tôi đưa lên màn hình máy tính hai mẫu vân tay. Tôi đặt con trỏ vào trung tâm của dấu vân tay. Tôi đánh dấu một hình tam giác về phía trái. Tôi chú ý đến những đường cụt, đường phân nhánh, và vòng xoắn. Một đường phân nhánh, hai đường cụt, rồi đến một đường phân nhánh phía dưới.
Đúng như tôi đã nghĩ. Chúng trùng khớp.
Điều này khiến tôi buồn nôn, nhưng tôi cố nén lại và bắt mình làm những gì cần phải làm.
Như ngày hôm qua vậy.
Lắc lắc đầu cho thông thoáng, tôi lấy một hộp nhựa đã trộm từ gian bếp, và đặt vật chứng vào trong đó. Rồi tôi lục tủ đồ, tìm cho ra Cô vịt Jemima. Đấy là thú bông của tôi, lúc nhỏ tôi luôn ôm nó để ngủ. Tôi đặt nó trên đùi, và dùng cái mở hộp rạch một đường ngay chỗ trái tim của nó.
Phải giấu chiếc hộp nhựa vào bên trong, làm thế sẽ khiến Cô vịt như có một bộ xương sườn xấu xí, nhưng thế mới được việc. Tôi may lại lồng ngực cô vịt bằng sợi chỉ tuần trước tôi đã dùng để vá một lỗ trên tất. Tôi không giỏi chuyện này, hầu như mũi kim nào tôi cũng bị đâm vào tay, nhưng rồi tôi cũng làm xong.
Sau đó, tôi lấy ra một quyển vở và bắt đầu viết.
Viết xong, tôi nằm soài trên giường. Tôi ước giá mà mình đang ở trường. Có việc gì đó để làm thì thấy thoải mái hơn nhiều.
“Tôi đã bắn cảnh sát trưởng,” tôi hát thầm. “Nhưng tôi thề đấy chỉ là tự vệ.”
Tôi thường suy nghĩ làm sao để người ta phạm một tội ác hoàn hảo.
Mọi người luôn nói về phương pháp trụ băng nổi tiếng, nghĩa là đâm ai đó bằng một hung khí sẽ tan chảy không lâu sau đó. Nhưng cách này vẫn có khuyết điểm, (a) bạn phải có khả năng cầm trụ băng đó đủ lâu để gây thương tích cho người khác, và (b) phải bảo đảm nó sẽ không vỡ nát khi đâm vào da, chứ chưa nói đến chuyện đâm xuyên qua da. Rắc mescaline vào món salad của người khác là cách tinh tế hơn, bởi bạn không thể nhìn ra thứ bột nâu này khi pha với dầu giấm, và vị đắng của nó cũng quá khó dò thấy, nhất là khi trộn vào món rau diếp xoăn hay rau arugula. Nhưng nếu như bạn chỉ khiến cho nạn nhân của mình bị đau dữ dội mà không chết, thì bạn phải che đậy việc làm đó như thế nào đây? Bạn có thể dong thuyền ra khơi và đẩy hắn xuống biển, tốt hơn là sau khi đã chuốc cho hắn say mèm, để có thể gọi đó là tai nạn. Nhưng mà dù gì bạn cũng cần một chiếc thuyền buồm. Hỗn hợp Vicodin và chất cồn sẽ làm hạ huyết áp xuống rất thấp, nhưng phải chắc chắn nạn nhân của bạn là một kẻ chơi bời phóng đãng, có thế thám tử mới không thấy có điều gì khả nghi. Tôi đã từng nghe chuyện nhiều người cố gắng đốt trụi căn nhà sau khi gây án mạng, nhưng làm thế không thực sự hiệu quả. Điều tra viên hỏa hoạn có thể tìm ra nguyên nhân vụ cháy. Hơn nữa, thi thể đó phải bị đốt cháy thành than đến không còn có thể nhận diện thì mới không lưu lại manh mối gì có thể tố giác bạn. Tôi khuyên bạn cũng không nên dùng phương pháp nào có để lại vết máu. Bởi làm vậy thật hỗn độn, và bạn cần nhiều thuốc tẩy để làm sạch máu, mà thế cũng là để lại một manh mối rồi.
Tìm được phương pháp giết người hoàn hảo là chuyện quá đỗi hóc búa, bởi cách để thoát được tội giết người vốn không phụ thuộc vào cách giết người cho bằng tất cả những việc bạn phải làm trước và sau khi phạm tội ác đó. Cách duy nhất để thật sự che đậy tội ác đó là sống để bụng chết mang theo. Không hé môi với vợ bạn, mẹ bạn, cả linh mục cũng không. Và tất nhiên, bạn phải giết đúng loại người, nghĩa là một người nào đó mà không ai cần tìm kiếm họ. Một người nào đó mà chẳng ai muốn thấy mặt lần nữa.