← Quay lại trang sách

- 4 - Theo

Có lần ở căn tin, một cô gái đã đến hỏi xem tôi có muốn đến Trại hè Chúa Jesus không. Cậu sẽ được cứu rỗi, cô ấy bảo thế, và tôi thấy bùi tai. Ý tôi là, tôi thấy khá rõ ràng mình sẽ vào địa ngục, bởi đủ mọi chuyện xấu xa mà tôi nghĩ về Jacob.

Bạn luôn đọc thấy những quyển sách về những đứa trẻ tự kỷ với người anh chị em ruột luôn quan tâm chăm sóc cho nó, yêu thương đến tận khi chết, và xoa dịu những cơn kích động của nó còn giỏi hơn người lớn nữa. Nhưng tôi không phải một người như thế. Chắc chắn những lúc Jacob đi lạc, tôi lại thấy hoang mang đến cào xé tim can, nhưng không phải bởi tôi lo cho anh. Mà bởi với những suy nghĩ của tôi lúc đó, hẳn tôi phải là một người em trai khốn nạn. Có lẽ anh ấy sẽ mất tích mãi mãi, tôi đã mong thế, và tôi có thể tiếp tục với cuộc sống thật sự là của mình.

Tôi thường mơ thấy anh trai mình là một người bình thường. Bạn biết đấy, mơ chúng tôi cãi nhau vì những chuyện bình thường kiểu như ai được xem chương trình tivi mình thích, hay ai được ngồi ghế trước trên xe. Nhưng tôi chẳng bao giờ được phép cãi nhau với Jacob. Cả khi tôi quên khóa cửa phòng và anh lẻn vào trộm chồng đĩa CD của tôi để thực hành pháp y, cả trong tiệc sinh nhật hồi tôi còn nhỏ, khi anh ấy rảo quanh bàn và ăn sạch bánh của bạn bè tôi. Mẹ tôi bảo đấy là luật nhà, và mẹ giải thích như thế này: Jacob khác với tất cả chúng ta. Kinh thế, bạn nghĩ sao nào? Và nhân tiện, chẳng lẽ khác biệt cho bạn được tự do làm mọi chuyện trong đời sao?

Vấn đề là sự khác biệt của Jacob không chỉ là của riêng Jacob. Nó cũng như lúc chiếc áo sơmi đỏ của mẹ tôi ra màu và toàn bộ áo quần trong máy giặt đều nhuốm màu hồng. Chứng Asperger của anh trai tôi cũng khiến tôi bị khác biệt như thế. Tôi không bao giờ có bạn ghé nhà chơi, bởi chẳng may Jacob lên cơn thì sao? Nếu tôi mà còn thấy quái đản mỗi khi anh trai mình tè vào máy sưởi để xem hơi nước bốc lên, thì bạn tôi ở trường sẽ nghĩ thế nào chứ? Nghĩ tôi là một thằng dở hơi, chắc chắn luôn.

Tôi phải thú nhận với các bạn vài chuyện.

Thứ nhất: Khi đi trên hành lang trường mà nhìn thấy Jacob từ đằng xa, tôi lập tức rẽ hướng khác để tránh gặp anh ấy.

Thứ hai: Có lần, một đám nhóc học trường khác bắt đầu giễu cợt Jacob lúc anh ấy cố tập chơi bóng chày, mà đúng là trông anh ấy dở hơi chưa từng thấy. Và tôi đã vờ như không quen biết Jacob, tôi cũng cười theo chúng.

Thứ ba: Tôi thật sự tin là tình cảnh của tôi còn tồi tệ hơn Jacob. Bởi hầu như lúc nào anh cũng tin chắc rằng chẳng ai muốn kiếm chuyện với mình, còn tôi thì tin chắc 100% rằng người ta luôn nhìn tôi và nghĩ, Ồ, đấy là em trai của thằng lập dị.

Thứ tư: Tôi không thường nghĩ đến chuyện có con cái, nhưng nếu có nghĩ đến, thì tôi thấy lạnh cả người. Nếu như con trai tôi bị giống Jacob thì sao? Tôi đã dành cả tuổi thơ của mình đương đầu với chứng tự kỷ, tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục làm thế đến hết đời không nữa.

Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, tôi thấy mình thật tệ hại. Tôi còn khá vô dụng nữa, tôi chẳng phải bố mẹ hay giáo viên của Jacob. Tôi chỉ tồn tại như một điểm chuẩn, để mẹ có thể nhìn vào tôi và Jacob và xác định sự khác biệt giữa một đứa trẻ bị Asperger và một đứa trẻ được xem là bình thường.

Khi cô gái đó mời tôi đến Trại Chúa Jesus, tôi đã hỏi xem Chúa Jesus có đến đó không? Cô nhìn tôi bối rối, rồi nói không. Và tôi hỏi tiếp, thế thì cũng chẳng khác gì đến sân hockey mà không chơi hockey? Và khi tôi quay mặt đi, cô gái nói với theo, Chúa Jesus yêu bạn.

Làm sao cô biết? Tôi hỏi.

Có lần, sau khi Jacob lao vào phòng tôi như cơn lốc và phá tung mọi thứ tôi yêu thích nhất, mẹ tôi đã đến tìm tôi để an ủi. Sâu trong lòng, Jacob thương con, mẹ bảo tôi thế.

Làm sao mẹ biết? Tôi hỏi.

Mẹ không biết, mẹ tôi đã thừa nhận vậy. Nhưng tôi phải tin như thế, để sống tiếp.

Tôi tìm trong áo khoác, quần dài. Tôi đảo khắp lối vào nhà. Nhưng vẫn không thể tìm thấy cái iPod, thế nghĩa là nó đã rơi mất đâu đó giữa nhà tôi và nhà cô ấy.

Nếu cô ấy biết tôi đã cố trộm nó thì sao?

Nếu cô ấy kể cho người khác thì sao?

Đến lúc tôi đi học về, cuộc sống đã trở lại bình thường. Mẹ tôi đang ngồi bên máy tính trong gian bếp, và Jacob thì ở trong phòng, cửa đóng chặt. Tôi tự làm mỳ ramen, và đem lên lầu, vừa ăn trong tiếng nhạc của Coldplay vừa làm bài tập tiếng Pháp.

Mẹ luôn bảo tôi không thể vừa nghe nhạc vừa làm bài tập. Có lần mẹ vào phòng và bảo không phải tôi đang làm bài tập Ngữ văn, trong khi lúc đó tôi đang toàn tâm toàn trí chăm chú vào nó. Làm sao làm bài cho tốt, khi con không tập trung chứ? mẹ tôi bảo thế.

Tôi bảo mẹ ngồi xuống và đọc bài luận của tôi trên máy tính.

Mẹ đọc xong, và ngay lập tức không nói thêm gì nữa. Tôi nhớ là bài đó tôi được điểm A.

Tôi cho là gene di truyền trong gia đình tôi hơi rối loạn, và do đó, trong khi Jacob chỉ có thể tập trung vào một chuyện duy nhất, một ám ảnh cực độ, thì tôi lại có thể làm hàng ngàn việc cùng lúc.

Làm xong bài tập, tôi lại thấy đói, nên đành tìm xuống lầu. Chẳng thấy mẹ tôi đâu, và cũng chẳng có món gì để ăn, nhưng tôi thấy Jacob đang ngồi trong phòng khách. Tôi nhìn lên đồng hồ, một việc thừa thãi, bởi chắc chắn là khoảng 4:30, giờ chiếu phim CrimeBusters.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, xem anh ngồi nghiền ngẫm những quyển ghi chép của mình. Tôi nửa muốn lẩn đi để Jacob khỏi thấy, nửa lại muốn nhớ xem bộ dạng của anh sáng nay. Dù cho đã biết bao lần tôi ước giá mà anh đừng sinh ra, nhưng trông anh trong bộ dạng vô hồn ban sáng, khiến tôi đau thắt ruột.

Nếu như tôi là người sinh ra trước, và bị chứng Asperger thì sao? Jacob cũng sẽ đứng đó ước gì tôi không nhìn thấy anh sao?

Trước khi tôi thấy mặc cảm tội lỗi, Jacob đã lên tiếng. Anh không nhìn vào mắt tôi, như mọi khi vẫn vậy, nhưng như thế có nghĩa là các giác quan của anh đã hoạt động trở lại bình thường cả rồi. “Hôm nay là tập 22,” anh nói, như thể chúng tôi đã nói chuyện với nhau suốt từ nãy giờ vậy. “Tập này xem rồi nhưng hay lắm.”

“Anh đã xem tập này bao nhiêu lần rồi thế?” Tôi hỏi.

Anh nhìn xuống quyển sổ ghi chép. “Ba mươi tám lần.”

Tôi không mê CrimeBusters lắm. Thứ nhất, tôi nghĩ phim này diễn xuất tệ. Thứ hai, đây hẳn là nhóm điều tra hiện trường ngốn tiền nhất, với đủ thứ phụ kiện bắt mắt. Tôi nghĩ tủ xông hơi ở phòng thí nghiệm của sở cảnh sát Vermont hẳn giống bể cá cũ của Jacob, hơn là chiếc tủ trong CrimeBusters với đầy đèn neon xanh và đủ thứ sáng bóng. Hơn nữa, các điều tra viên trong phim dành nhiều thời gian để tìm xem ai sẽ ngủ với ai hơn là phá án.

Nhưng cũng như thường lệ, tôi ngồi xuống ghế cạnh Jacob. Lúc này là giờ vui vẻ, bởi Jacob không nổi điên khi bị chạm vào người. Tôi biết nếu muốn nói chuyện, tốt hơn nên nói lúc phim đang chiếu. Nhưng tôi phải kìm lại những lời nhận xét mỗi khi tivi chuyển sang quảng cáo thuốc cường dương và OxiClean.

Tập phim này là vụ án về một cô gái chết trong một vụ tông xe rồi bỏ chạy. Có vết xước trên xe máy của cô, nên cô điều tra viên bốc lửa đưa nó đến phòng xét nghiệm. Trong lúc đó, tay giải phẫu tử thi tìm thấy một vết thâm tím trên người cô trông như dấu vân tay. Ông điều tra viên già gắt gỏng chụp hình dấu vân tay và đưa về xem xét, xác định đây là vân tay của một cựu công chức. Lúc ông gắt gỏng và cô bốc lửa đến tìm, ông này đang ngồi uống nước mận. Họ hỏi có phải ông đã gây tai nạn mới đây không, và ông ta nói xe của mình đã bị trộm mất rồi. Nhưng không may cho ông ta, các điều tra viên tìm thấy chiếc xe đó đang đỗ trong gara. Bị bắt tận tay, ông ta thừa nhận là mình đã lái chiếc xe đó, và đạp nhầm chân ga. Khi cô bốc lửa kiểm tra chiếc xe, cô thấy ghế tài xế bị đẩy về sau quá nhiều so với chiều cao của ông, và trong dàn âm thanh trên xe là một đĩa nhạc hip-hop. Cô bốc lửa hỏi xem còn ai lái chiếc xe này nữa không, vừa lúc đó, một cậu thiếu niên đi vào. Ông già thừa nhận là sau khi đã đâm phải cô bé lái xe máy, ông đã bị đập đầu, nên cháu trai phải đưa ông về nhà. Không cần phải nói, chẳng ai tin lời ông cả, nhưng chẳng có gì để bác lại. Cuối cùng, ông gắt gỏng tìm thấy một mảnh răng cắm vào tay lái, sau khi xét nghiệm thì nó khớp với răng của cậu cháu trai. Cậu bị bắt, và ông cậu được thả ra.

Suốt thời gian tôi ngồi xem hết những tình tiết này, Jacob cứ viết liên tục vào sổ ghi chép. Anh có hàng đống sổ như thế, tất cả đều ghi lại những cảnh án mạng được chiếu trên tivi. “Anh viết cái gì thế?” Tôi hỏi.

Jacob nhún vai. “Chứng cứ. Rồi anh cố suy ra kết luận.”

“Nhưng anh đã xem tập này đến 38 lần rồi mà,” tôi nói. “Anh đã biết nó sẽ kết thúc như thế nào rồi.”

Jacob vẫn tiếp tục hí hoáy lên trang vở. “Nhưng có lẽ lần này nó sẽ kết thúc theo kiểu khác,” anh nói. “Có lẽ lần này, cậu ta sẽ không bị bắt.”