- 5 - Rich
Sáng thứ Năm, điện thoại tôi đổ chuông. “Matson nghe,” tôi nhấc máy.
“Những đĩa nhạc được xếp theo thứ tự ABC,” đầu dây bên kia nói ngay.
Tôi cau mày khi nghe giọng người lạ. Và câu này nghe như thể mật mã hộp đêm lậu. Những đĩa nhạc được xếp theo thứ tự ABC. Chim sơn ca mang vớ lưới. Với những câu như thế, bạn sẽ qua được cửa.
“Tôi xin lỗi?” tôi nói.
“Dù ai bắt Jess đi, cũng nán lại đủ thời gian để xếp các đĩa CD theo thứ tự ABC.”
Giờ thì tôi nhận ra giọng ai rồi, là Mark Maguire. “Tôi cho là bạn gái anh vẫn chưa quay lại,” tôi nói.
“Tôi thèm gọi cho anh nếu như cô ấy đã về sao?”
Tôi hắng giọng. “Nói cho tôi biết anh để ý thấy được gì nào.”
“Sáng nay tôi làm rơi ít tiền lẻ trên tấm thảm, và khi nhặt tiền lên, tôi nhận ra giá đĩa CD đã bị dịch chuyển. Có một vết nhỏ trên tấm thảm, ông hiểu chứ?”
“Có,” tôi nói.
“Ông bà giáo sư này, họ có đến hàng trăm đĩa CD. Và họ đặt chúng trong một giá xoay bốn mặt. Tôi để ý thấy tất cả mọi đĩa có chữ W đều được xếp chung với nhau. Richard Wagner, Dionne Warwick, Dinah Washington, The Who, John Williams, Mary Lou Williams. Rồi sau đó là đến Lester Young, Johann Zumsteeg…”
“Họ cũng nghe The Who sao?”
“Tôi đã xem cả bốn mặt, và đĩa nào cũng được xếp theo thứ tự.”
“Có thể chúng luôn xếp như vậy, và anh đã không để ý thì sao?” Tôi hỏi.
“Không, bởi cuối tuần trước, khi tôi và Jess tìm vài bản nhạc hiện đại để nghe, chắc chắn giá đĩa không được xếp như thế.”
“Anh Maguire,” tôi nói. “Để tôi gọi lại anh sau.”
“Khoan… giờ đã là hai ngày rồi…”
Tôi gác máy, ngồi vuốt mũi. Rồi tôi gọi số phòng giám định, nói chuyện với Iris, một người phụ nữ con đàn cháu đống có hơi chút phải lòng tôi, và thỉnh thoảng tôi lợi dụng điểm này để đẩy nhanh quá trình xác định chứng cứ. “Iris,” tôi nói, “cô gái xinh đẹp nhất phòng giám định có khỏe không?”
“Tôi là cô gái duy nhất ở đây mà,” bà cười. “Anh gọi để hỏi về lời nhắn trong thùng thư đó phải không?”
“Phải.”
“Nó sạch tinh. Hoàn toàn không có dấu vân tay.”
Tôi cảm ơn bà rồi gác máy. Tôi có thể thấy được một gã tội phạm xếp giá đĩa CD theo thứ tự ABC, hẳn đủ thông minh để mang găng tay khi cho lời nhắn đó vào thùng thư. Chúng tôi hẳn cũng không tìm được dấu vân tay nào trên bàn phím máy tính.
Mặt khác, nồi nào úp vung nấy.
Nếu Mark Maguire có liên quan đến việc bạn gái mình mất tích, và muốn đánh lạc hướng điều tra, có khả năng anh ta đã xếp giá đĩa theo thứ tự ABC, dù tôi khó lòng nghĩ Mark lại có thể làm như thế.
Điều này cũng giải thích vì sao anh ta phải mất hơn 24 tiếng đồng hồ để báo cho tôi chuyện này.
Nhưng dù gì, tôi cũng sẽ đến để tận mắt xem xét giá đĩa đó. Cả những thứ bên trong ví của Jess Ogilvy. Và bất kỳ thứ gì cho biết giờ cô đang ở đâu, và vì sao lại thế.
Tôi đứng dậy lấy áo khoác, ghi lại thông báo để mọi người biết tôi đang ở đâu. Vừa lúc đó một viên trung sĩ bàn giấy kéo áo tôi. “Đây là Thám tử Matson,” cậu ta giới thiệu tôi với ai đó.
“Tốt,” một người đàn ông nói ngay. “Giờ tôi biết phải tìm ai rồi.”
Sau lưng ông ta là một bà nước mắt giàn giụa, đang xiết chặt sợi dây túi xách.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, kèm nụ cười theo phép lịch sự. “Tôi vẫn chưa biết tên ông?”
“Claude Ogilvy,” ông ta trả lời. “Thượng nghị sĩ bang, Claude Ogilvy.”
“Ngài thượng nghị sĩ, chúng tôi đang làm hết khả năng để tìm con gái ngài.”
“Tôi lại thấy khó mà tin chuyện đó,” ông ta nói, “khi mà anh chẳng ra lệnh cho ai trong sở cảnh sát này đi điều tra cả.”
“Thật ra là, bây giờ tôi đang định đến nhà của con gái ông bà đây.”
“Tôi cho là anh định tập hợp toàn bộ lực lượng cảnh sát địa phương đến đây. Mà đấy là chuyện tất nhiên. Bởi tôi chắc chắn không muốn hay tin rằng đã hai ngày trôi qua mà sở cảnh sát chẳng nghiêm túc điều tra gì về việc con gái tôi mất tích…”
Tôi cắt lời ông, bằng cách nắm lấy cánh tay và đưa ông vào văn phòng của mình. “Với lòng tôn trọng hết mực, thưa ngài thượng nghị sĩ, tôi mong ông đừng chỉ bảo tôi phải làm việc thế…”
“Tôi khá chắc sẽ bảo anh bất kỳ điều gì tôi muốn vào bất kỳ lúc nào tôi muốn, cho đến khi nào con gái tôi trở lại nguyên vẹn không chút hề hấn gì!”
Tôi làm ngơ ông ta và kéo ghế mời bà vợ. “Bà Ogilvy,” tôi hỏi, “Jess có liên lạc gì với bà không?”
Bà lắc đầu. “Và tôi cũng không thể gọi nó. Hộp thư thoại của nó đã đầy.”
Ông thượng nghị sĩ cũng lắc đầu. “Đấy là bởi thằng ngu Maguire cứ nhắn tin…”
“Trước đây, cô ấy có từng bỏ đi như thế này không?” Tôi hỏi.
“Không, nó chẳng bao giờ làm vậy.”
“Gần đây, cô ấy có điều gì lo buồn không? Hoặc lo lắng về bất kỳ chuyện gì?”
Bà Ogilvy lắc đầu. “Nó rất phấn khích về việc chuyển đến ngôi nhà đó. Nói rằng nơi đó ăn đứt phòng ký túc xá…”
“Còn mối quan hệ giữa cô ấy và bạn trai thì thế nào?”
Tôi vừa hỏi xong thì thượng nghị sĩ Ogilvy liền lạnh lùng im lặng. Vợ ông liếc mắt nhìn ông, rồi quay sang trả lời tôi. “Cái đó không tính là tình yêu,” bà nói.
“Nếu nó làm hại con bé,” thượng nghị sĩ Ogilvy lầm bầm. “Nếu nó dám động vào một sợi tóc của con bé…”
“Thì chúng tôi sẽ tìm ra, và chúng tôi sẽ lo vụ này,” tôi nhẹ nhàng cắt lời ông. “Ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là tìm được Jess.”
Bà Ogilvy cúi người tới trước. Mắt bà đỏ au. “Cậu có con gái không, thám tử?” bà hỏi.
Có lần ở hội chợ, tôi và Sasha đang đi, thì một đám thiếu niên lao qua chúng tôi khiến tôi vuột tay con bé. Tôi cố dõi mắt nhìn theo Sasha, nhưng con bé quá nhỏ, và khi đám nhóc chạy đi rồi, Sasha của tôi cũng không thấy đâu. Tôi đứng trơ trọi giữa hội chợ, quay vòng vòng kêu tên con bé. Quanh tôi vòng ngựa gỗ xoay tròn, những mớ kẹo bông cuộn lên quấn vào ống, và tiếng cưa xẻ gỗ báo hiệu cuộc thi thợ gỗ bắt đầu. Khi tìm thấy con bé đang vuốt mũi chú bê Jersey ở chuồng 4-H, tôi quá khuây khỏa đến nỗi khuỵu cả chân quỳ gối xuống đất.
Tôi không trả lời, nhưng bà Ogilvy đưa tay nắm lấy cánh tay chồng mình. “Thấy chưa, em đả bảo anh rồi, Claude. Cậu ấy hiểu mà.”