← Quay lại trang sách

- 8 - Theo

“Tường thuật trực tiếp từ Townsend,” cô phóng viên kết lời, “Tôi là Lucy McNeil.”

Tôi quay sang mẹ. “Đấy là Jess,” tôi nó, dù rõ ràng là mẹ tôi cũng biết rồi.

“Chúa ơi,” mẹ nói khẽ. “Tội nghiệp cô ấy.”

Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.

Mẹ nắm lấy tay tôi. “Không được để anh con biết chuyện này,” mẹ nói.

“Mẹ nghĩ Jacob không biết chuyện sao? Anh đọc báo. Anh lên mạng nữa mà.”

Mẹ gãi sống mũi. “Giờ Jacob đang quá mong manh, Theo à. Mẹ chưa thể cho anh con biết chuyện này. Cứ cho mẹ ít thời gian để nghĩ cách đã.”

Tôi lấy điều khiển từ tay mẹ và tắt tivi. Rồi sau khi viện cớ làm bài luận, tôi chạy lên phòng và khóa của lại.

Tôi rảo vòng tròn quanh phòng, hai tay ôm sau đầu, như thể đang lấy hơi khi vừa chạy marathon xong vậy. Tôi nghĩ về mọi chuyện ông thượng nghị sĩ và cô phóng viên nói. Trời ơi, cảnh sát trưởng đã nói vụ mất tích này được đặt lên ưu tiên hàng đầu.

Câu đó có ý nghĩa gì cũng chẳng thành vấn đề.

Tôi tự nhủ có thể đây là một vố lừa lớn, kiểu như chuyện một cô sinh viên biến mất rồi xuất hiện nói rằng mình bị bắt cóc, nhưng hóa ra cô ta chỉ dựng chuyện để gây chú ý. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ như thế, bởi nếu không thì… Tôi không dám nghĩ đến nữa.

Và tôi chỉ cần biết một chuyện mà thôi.

Jess Ogilvy đang mất tích, và tôi là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy.