- 10 - Emma
Lý do duy nhất tôi để Rich Matson vào nhà, là bởi tôi không hoàn toàn chắc chắn rằng anh ta không muốn phạt Jacob vì đã xen vào hiện trường vụ án hồi cuối tuần trước, và tôi sẽ làm bất kỳ chuyện gì cần thiết để gạt bỏ cơn ác mộng này.
“Jacob,” tôi nói, “thám tử Matson cần hỏi con chuyện khác. Con có muốn ngồi lại nói chuyện một phút hay không?”
Chúng tôi đều hướng mắt lên đồng hồ, một chuyện hẳn Matson sẽ không hiểu được. “Một phút thôi.” Jacob nói. “Bởi giờ đã gần 4:30 rồi.”
Tôi không biết làm sao mà khi đã thấy Jacob rồi, người ta vẫn nghĩ nó là một nhân chứng có năng lực pháp lý được chứ. Chắc chắn đầu nó là một chiếc bẫy thép. Nhưng phân nửa thời gian, chẳng cần khóa bạn cũng có thể vào được.
Thám tử ngồi xuống bên bàn trong bếp. Tôi tắt lửa lò nướng rồi cũng đến ngồi chung. Jacob vẫn đang cố gắng nhìn về phía thám tử, nhưng mi mắt nó cứ sụp xuống.
Nhưng Jacob không có vẻ gì là ngạc nhiên, và tôi tự hỏi không biết nó nghe bản tin hay đọc trên báo, trên mạng về vụ mất tích này chưa. “Jess mất tích rồi,” thám tử lặp lại, rồi cúi người về phía Jacob. “Theo lịch thì cậu gặp cô ấy vào ngày thứ Ba vừa rồi phải không?”
“Phải,” Jacob nói. “Lúc 2:35.”
“Và cậu có gặp không?”
“Không.”
Thế là đã rõ nguyên nhân Jacob lên cơn. Đến chỗ ở mới của Jess, một nơi lạ với nó là đã đủ để khiến nó chạm ngưỡng báo động rồi, vậy mà Jess còn không xuất hiện. Đấy đúng là tai họa hoàn hảo cho một đứa trẻ mắc chứng Aspeger. “Jacob. Vì thế mà con lên cơn sao?”
“Lên cơn?” Matson lặp lại.
Tôi liếc qua anh thám tử, nói ngắn gọn. “Khi lịch trình của Jacob bị xáo trộn, nó bị kích động dữ dội. Đây là một cú tai họa kép, và đến lúc về nhà…” tôi nghẹn lời, đột nhiên nhớ ra một chuyện. “Con đi bộ từ nhà Jess về sao? Đi một mình?”
Tôi hỏi thế không phải bởi nó không biết đường. Jacob là một GPS sống, nó có thể nhìn vào bản đồ và ghi nhớ không bao giờ quên. Nhưng hiểu về địa lý và biết cách đi đúng đường lại là hai chuyện rất khác nhau. Từ điểm A đến điểm B rồi điểm C, chắc chắn sẽ khiến nó hoang mang.
“Phải,” Jacob nói. “Không quá tệ.”
Nơi đó cách nhà tôi tám dặm. Trời thì lạnh cóng. Tôi nghĩ là mình đã quá may mắn, và may mắn nhất là Jacob đã không bị viêm phổi.
“Con đã chờ Jess trong bao lâu?”
Jacob nhìn lên đồng hồ. Nó bắt đầu lấy ngón cái mân mê lui tới từng đầu các ngón tay khác. “Giờ con phải đi rồi.”
Tôi để ý cái nhìn của Matson lúc nó đang tỏ vẻ sốt ruột, và tôi biết chắc anh ta đang nghĩ gì. “Tôi cá là khi anh thấy ai đó không nhìn vào mắt người đối diện, không thể ngồi yên, thì ngay lập tức anh kết luận là họ có tội,” tôi nói. “Còn tôi thì cho rằng người đó bị tự kỷ.”
“Đã 4:30 rồi.” Giọng Jacob giờ lớn hơn, cấp bách hơn.
“Con có thể đi xem CrimeBusters,” tôi bảo, và ngay lập tức nó lao về phòng khách.
Thám tử điếng người, nhìn tôi chằm chằm. “Xin thứ lỗi, nhưng tôi đang thẩm vấn nửa chừng đấy.”
“Tôi nghĩ đây không phải là buổi thẩm vấn.”
“Tính mạng một cô gái đang gặp nguy hiểm, và bà nghĩ chuyện con trai bà muốn xem một chương trình tivi lại quan trọng hơn sao?”
“Phải,” tôi nói ngay.
“Bà không thấy lạ khi con trai bà không buồn bực vì gia sư của mình mất tích sao?”
“Con trai tôi không đau buồn khi ông của nó mất,” tôi trả lời. “Với nó, đấy là một cuộc khám phá pháp y. Cảm giác của nó về chuyện Jess mất tích chỉ dựa theo tác động của chuyện đó với nó, đấy là cách nó xác định mọi chuyện. Khi nó nhận ra rằng buổi học của nó với Jess vào này Chủ Nhật sẽ không diễn ra nữa, lúc đó nó sẽ buồn bực.”
Thám tử nhìn tôi trân trân. Tôi nghĩ anh ta sẽ cho tôi một bài giáo huấn về cản trở công vụ, nhưng anh ta chỉ nghiêng đầu sang một bên, có vẻ suy tư. “Chuyện đó hẳn là rất khó khăn cho bà.”
Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng có ai nói với những lời này. Tôi sẵn sàng đánh đổi cả thế giới để có Jacob, có sự trìu mến của nó, bộ não phi thường của nó, sự thành tâm tuân thủ luật của nó. Nhưng như thế không có nghĩa sống với nó là chuyện dễ dàng. Một bà mẹ bình thường sẽ không phải lo lắng liệu con mình có bị xa lánh ở buổi hòa nhạc của trường hay không. Chuyện gì khiến nó đau lòng thì tôi cũng đau hệt như vậy. Một bà mẹ bình thường không gọi cho công ty Điện lực lúc cúp điện để nói rằng một công dân khuyết tật cần được can thiệp ngay lập tức, bởi bỏ lỡ một tập CrimeBusters thật sự là chuyện quá nghiêm trọng với Jacob. Một bà mẹ bình thường không nằm trằn trọc cả đêm tự hỏi không biết Theo có chấp nhận được anh trai mình để chăm sóc cho nó lúc tôi không còn nữa hay không.
“Đây là cuộc sống của tôi mà,” tôi nhún vai.
“Bà có đi làm không?”
“Anh cũng đang thẩm vấn tôi sao?”
“Chỉ là nói chuyện chờ đến giờ quảng cáo thôi,” anh ta mỉm cười nói.
Tôi làm ngơ anh ta và đi khuấy nồi việt quất tôi đang nấu để làm nhân bánh cho bữa tối.
“Con trai bà, đêm hôm đó cậu ta khiến chúng tôi kinh ngạc,” Matson nói tiếp. “Chúng tôi không thường gặp trẻ vị thành niên lao vào hiện trường vụ án.”
“Chính xác thì, nó không còn là vị thành niên nữa. Nó 18 tuổi rồi.”
“Cậu ta có kiến thức về pháp y hơn những người gấp bốn lần tuổi mình đấy.”
“Nói chuyện gì tôi chưa biết đi.”
“Bà có đôi mắt rất đẹp,” thám tử Matson nói.
Tôi lóng ngóng làm rơi mất chiếc muỗng vào nồi. “Anh vừa nói gì?”
“Bà nghe rồi đấy,” Matson trả lời, rồi đi vào phòng khách chờ phần mở đầu của CrimeBusters kết thúc.