← Quay lại trang sách

- 11 - Jacob

Tôi chưa từng mê mệt loạt phim Tôi yêu Lucy. Nhưng mà mỗi lần tôi xem tập phim Lucy và Ethel đang làm việc trong nhà máy kẹo và trốn sau những kiện hàng, tôi đều bật cười. Bạn phải xem cách họ nhét kẹo vào miệng và đồng phục công nhân, rồi kết thúc bằng việc Lucy hét lên tiếng hét nổi tiếng của mình.

Khi thám tử Matson hỏi tôi những câu này, tôi cảm giác mình hệt như Lucy trong nhà máy kẹo vậy. Lúc đầu, tôi theo được, nhất là sau khi tôi nhận ra ông ta không nổi giận với tôi vì đã xông vào hiện trường vụ án người đàn ông bị hạ thân nhiệt. Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu phức tạp lên. Các câu hỏi dồn dập như dòng kẹo, và khi tôi còn đang cố gói cho xong cái kẹo này, ông ta đã chuyển tiếp cái khác đến. Tôi chỉ muốn tóm hết những lời lẽ của ông ta nhồi lại và ném đi đâu đó mà tôi sẽ chẳng bao giờ còn phải nghe nữa.

Thám tử Matson đến đứng trước mặt tôi ngay khi chương trình quảng cáo vừa bắt đầu. Lần này là quảng cáo cho Pedi Paws, một kéo tỉa móng cho thứ cưng loại siêu mới. Xem nó tôi lại nghĩ đến chú chó xù tí hon ở tiệm pizza, rồi từ đó lại nghĩ đến Jess, và vì thế tôi bỗng nôn nao trong người.

Ông ta sẽ nói gì nếu biết ngay lúc này, chiếc điện thoại của Jess đang nằm trong túi tôi?

“Chỉ hỏi vài câu nữa thôi, Jacob,” ông ta hứa. “Tôi bảo đảm sẽ chỉ cần 90 giây thôi.”

Ông ta cười, nhưng không phải vì hạnh phúc. Tôi từng có một thầy giáo môn sinh học như thế. Khi tôi chỉnh lỗi của thầy Hubbard trong lớp, thầy cười bằng khóe miệng bên trái. Tôi cho thế nghĩa là thầy cảm thấy biết ơn. Nhưng nụ cười nửa miệng lạ lùng đó nghĩa là thầy đang bực mình với tôi, dù cho đáng ra nụ cười phải là dấu hiệu cho thấy người ta đang vui vẻ. Hôm đó tôi bị hiệu trưởng gọi lên vì lỗi thái độ, thật đấy. Và từ đó tôi biết biểu cảm trên gương mặt người ta không phải lúc nào cũng phản ánh cảm nghĩ thật sự của họ.

Thám tử nhìn xuống sổ ghi chép của tôi. “Cái đó để làm gì thế?”

“Tôi ghi chú về các tập phim,” tôi bảo ông ta. “Tôi có hơn trăm quyển thế này.”

“Các tập phim?’

“Sổ ghi chép.”

Ông ta gật đầu. “Khi đến nhà của Jess, cậu có thấy Mark ở đó không?’

“Không.” Giờ thì chương trình chuyển sang quảng cáo một loại kem để đánh răng giả. Tôi thật sự rất sợ chuyện mất nguyên hàm răng của mình. Thỉnh thoảng tôi lại mơ mình thức dậy và thấy đống răng đang lăn tròn trên lưỡi như những viên sỏi. Tôi nhắm mắt lại để khỏi phải xem cái này. “Ông biết Mark sao?’

“Chúng tôi đã gặp nhau,” thám tử nói tiếp. “Cậu và Jess có bao giờ nói về anh ta không?”

Tôi vẫn đang nhắm mắt, và vì thế trong trí tôi hiện lên cảnh: Mark đang vuốt ve lưng áo của Jessica ở tiệm pizza. Chiếc áo khoác màu cam gớm guốc của hắn. Chiếc khuyên trên tai trái của hắn. Những vết thâm tím tôi thấy bên mạn sườn của Jessica khi cô với tay lấy một quyển sách trên giá cao, hai hình oval màu tím trông hệt như con dấu chất lượng đóng trên thịt bò vậy. Jess bảo cô đã bị ngã cầu thang, nhưng cô lại quay đi khi nói những lời đó. Tôi thì lảng tránh để thấy thoải mái, nhưng Jess chỉ lảng tránh những lúc cô thấy không thoải mái.

Tôi cũng từng thấy Mark cười nửa miệng.

Giờ lại đến quảng cáo cho loạt phim Law & Order, và nó có nghĩa là, hình ảnh tiếp theo xuất hiện trên màn hình sẽ lại là CrimeBusters. Tôi cầm lấy viết và mở sổ sang trang mới.

“Jess và Mark có cãi nhau không?” thám tử lại hỏi.

Trên tivi, Rhianna đang ở trong rừng cùng với Kurt, hai người đang điều tra về một chú chó bị chết, và trong bụng nó có một ngón tay người.

“Jacob?”

“Tạm biệt, bé yêu,” tôi lẩm bẩm, và xác định rõ ràng, dù cho thám tử có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không mở miệng cho đến khi tập phim này kết thúc.