- 12 - Theo
Tôi xuống lầu để kiếm đồ ăn, thì nghe từ trong bếp giọng ai đó mà tôi không nhận ra được. Chuyện này hơi lạ. Tôi không phải là người duy nhất không có bạn bè vì chứng Asperger của Jacob, bởi tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số người mà mẹ tôi đủ tin tưởng để mời về nhà. Và càng lạ hơn khi tôi nghe thấy tiếng đàn ông. Ngay lúc đó, tôi nghe mẹ gọi ông ta là thám tử Matson.
Trời đất ơi.
Tôi chạy lên lầu và khóa chặt cửa. Ông ta đến đây vì Jess Ogilvy, nghĩ thế thôi là hồn phách tôi bỗng bay đi đâu mất.
Nhưng, tôi vẫn thấy đói.
Theo những gì tôi biết thì Jess vẫn còn sống và khỏe mạnh vào khoảng 1:00 chiều ngày thứ Ba. Tôi biết thế bởi tôi đã nhìn thấy cô ấy, thấy toàn thân. Cặp vú cô ấy, cứ để tôi nói nhé, chúng căng tròn như một kiệt tác.
Tôi phải nói là chúng tôi đều ngạc nhiên như nhau khi cô ấy với tay lấy khăn tắm, vuốt mắt và nhìn vào gương. Chắc chắn cô ấy không nghĩ đến chuyện có người trong nhà mình, ngắm mình khỏa thân hoàn toàn. Và chắc chắn tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng khoảnh khắc đầy nhục dục này lại là với gia sư của anh trai mình.
“Này!” cô ấy hét lên, và ngay lập tức vớ chiếc khăn tắm quấn quanh mình. Còn tôi thì đứng đó như trời trồng. Tôi đứng đó như một thằng ngốc cho đến khi nhận ra cô ấy đã bị xúc phạm và sẽ tính sổ với tôi.
Lý do duy nhất tôi thoát được chuyện này là nhờ nền nhà phòng tắm đang ẩm ướt. Khi cô ấy bị vấp chân, tôi liền lao ra khỏi phòng ngủ đó và xuống lầu. Trong lúc vội vã, tôi va phải vài vật dụng và làm chồng giấy trên bàn bếp rơi vung vãi cả ra, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn biến khỏi ngôi nhà đó rồi vào một tu viện kính hoặc nhảy lên máy bay đến Micronesia, hoặc bất kỳ việc gì cũng được miễn sao tôi không còn ở đây lúc Jess Ogilvy hỏi mẹ và anh trai tôi xem họ có biết Theo Hunt là một kẻ biến thái hay không.
Nhưng trong lúc chuyện tôi lo lắng vẫn chưa xảy ra, thì hình như Jess Ogilvy đã mặc áo quần vào, ra khỏi nhà, và biến mất. Cô ấy bị mất trí rồi đi lang thang sao? Hoặc cô ấy đang ẩn mình và lên âm mưu trả thù tôi?
Tôi không rõ nữa.
Tôi không thể báo cho cảnh sát thông tin về cô ấy, bởi nếu làm thế cũng là tự tố giác mình.
Quá 5:30 tôi mới hoàn hồn để mở cửa phòng đi xuống lầu. Tôi có thể ngửi thấy mùi bánh việt quất đang nướng, món được nhất trong thực đơn toàn món ăn màu xanh dương của ngày thứ Sáu. Và tôi biết chắc bánh sẽ sẵn sàng lúc 6:00, bởi hệt như mọi chuyện khác, chúng tôi cũng ăn theo thời gian biểu vì Jacob.
Cửa phòng Jacob đang mở, anh thì đứng trên ghế nhét một trong những quyển sổ CrimeBusters của mình vào chỗ cố định trên giá sách.
“Này,” tôi gọi anh.
Jacob chẳng trả lời. Thay vào đó, anh ngồi xuống giường, quay lưng vào tường và lấy một quyển sách trên bàn đầu giường.
“Em đã thấy mấy cảnh sát đến đây.”
“Một cảnh sát,” Jacob lầm bầm nói. “Một thôi.”
“Ông ta muốn nói chuyện gì với anh thế?”
“Jess.”
“Anh đã nói gì với ông ta?”
Jacob thu mình lại. “Nếu anh xây nó, hắn sẽ đến.”
Anh trai tôi không giao tiếp như mọi người, nhưng tôi đã học được cách nắm bắt ý anh rõ ràng rành mạch. Khi không thích nói chuyện, anh ẩn mình sau lời nói của người khác.
Tôi ngồi xuống cạnh Jacob, cứ nhìn vào tường trong lúc anh đọc sách. Tôi muốn bảo anh mình đã thấy Jess còn sống vào hôm thứ Ba. Tôi muốn hỏi xem anh có gặp cô ấy không, và đấy có phải một phần lý do khiến anh không muốn nói chuyện với cảnh sát không.
Tôi cũng không rõ liệu anh có đang giấu giếm chuyện gì không nữa.
Lần đầu tiên trong đời mình, tôi và Jacob có chuyện gì đó chung.