- 13 - Emma
Mọi chuyện bắt đầu chỉ vì một con chuột.
Chúng tôi đi mua sắm vào ngày thứ Bảy như thường lệ, và tạ ơn Chúa, người ta đã tạm thế chỗ Cô Mẫu thử Miễn phí bằng một cô bé rầu rĩ đứng đưa nước sốt trộn rau ở cửa siêu thị. Chúng tôi yên bình về nhà, và Jacob ngồi ăn nốt phần ăn trưa của nó, còn tôi thì dọn qua phòng nó. Nó quên đem ly và bát ngũ cốc xuống bếp, và tôi nói thật, trong phòng nó, đám rêu mốc đang bám vào mấy cái bát như bê tông vậy. Tôi lấy đống ly trên bàn nó, và bỗng thấy một con chuột đồng trốn đông đang lấp ló sau máy tính của Jacob.
Tôi phải thừa nhận nhận rằng mình cũng có phản ứng nữ tính điển hình này, và thế là tôi hoảng cả lên chẳng còn biết chuyện gì nữa. Đen đủi thay, tôi lại đang cầm một ly sữa đậu nành chocolate đầy đến phân nửa, và chúng bị tạt thẳng vào tấm chăn của Jacob.
Phải giặt nó thôi. Nhưng giờ lại là dịp cuối tuần, và đấy là vấn đề. Jacob không thích thấy giường nó trống trơn, tôi có thể làm giường cho nó lúc nào cũng được nhưng phải là khi nó không có ở đó. Thường thì tôi làm giường lúc nó đang đi học. Tôi thở dài, lôi tấm chăn mùa đông ra khỏi giường và lấy tấm mền mùa hè trong tủ. Một đêm dùng tấm mền mùa hè này cũng không sao. Đây là tấm mền mùa hè cũ, với thiết kế hình tem thư xếp theo thứ tự bảy sắc cầu vồng mà mẹ tôi đã may cho Jacob trước khi bà mất.
Tấm mền này được cất trong túi nilon đen đặt trên tủ đồ của nó. Tôi kéo túi xuống và lôi tấm mền ra.
Một chiếc balô cuộn tròn rơi xuống nền nhà.
Rõ ràng đây không phải balô của Jacob. Nó là một chiếc balô mới tinh màu đỏ sọc đen, có vẻ là hàng nhái Burberry, nhưng sọc quá lớn và màu sắc quá sáng. Vẫn còn nhãn hàng gắn trên dây đeo, nhưng giá đã bị xóa đi rồi.
Bên trong có một bàn chải đánh răng, một áo khoác lụa mỏng, một quần đùi, và một chiếc áo thun màu vàng. Áo lụa và quần đùi đều cỡ lớn. Chiếc áo thun thì nhỏ hơn nhiều, và mặt trước in dòng chữ OLYMPIC KHUYẾT TẬT, còn phía sau là chữ NHÂN VIÊN.
Dưới đáy ba lô, tôi tìm thấy một tấm thiệp vẫn còn nguyên trong bì thư. Tấm thiệp in cảnh tuyết trắng xóa, và bên cạnh là những dòng chữ viết tay dài mảnh: Chúc mừng Giáng Sinh Jess, Yêu con, Dì Ruth.
“Chúa ơi,” tôi thảng thốt. “Con đã làm gì thế này?” Tôi nhắm mắt lại định thần một lát, rồi hét gọi tên Jacob. Nó chạy vào phòng, và dừng lại ngay khi thấy tôi đang cầm chiếc balô trên tay.
“Ồ,” nó chỉ biết nói thế.
Nó kêu lên như thể tôi vừa bắt gặp nó nói dối một câu vô hại vậy.
Jacob, con đã rửa tay trước bữa ăn chưa?
Rồi, mẹ à.
Vậy sao cục xà phòng vẫn còn khô?
Ồ.
Nhưng đây không phải lời nói dối vô hại. Mà là chuyện một cô gái mất tích. Một cô gái có thể đã chết rồi. Một cô gái mà không hiểu sao, chiếc balô và áo quần của cô ấy lại đang ở trong tay con trai tôi.
Jacob quay người định chạy trốn xuống lầu, nhưng tôi đã nắm lấy tay nó. “Thứ này từ đâu ra?”
“Một chiếc hộp ở nhà của Jess,” nó gằn từng tiếng, nhắm nghiền mắt cho đến khi tôi thả tay nó ra.
“Cho mẹ biết vì sao con lại có thứ này. Bởi nhiều người đang tìm kiếm Jess, và thứ này không hay cho lắm.”
Tay nó bắt đầu co sát vào người. “Con đã nói với mẹ, hôm thứ Ba con đã đến nhà cô ấy, như chuyện phải thế. Và mọi thứ không ổn.”
“Ý con là sao?”
“Chiếc ghế đẩu trong bếp bị lật nhào, giấy tờ vung vãi trên sàn, và toàn bộ đĩa CD đều bị ném xuống thảm. Nó không ổn, không ổn…”
“Jacob,” tôi nói. “Tập trung nào! Con lấy balô này thế nào? Jess có biết con lấy nó không?”
Mắt Jacob rơm rớm. “Không, cô ấy đi rồi.” Nó bắt đầu đi vòng tròn, tay vẫn co sát vào người. “Con đi vào, và thấy đống hỗn độn… và con sợ. Con không biết đã có chuyện gì. Con gọi Jess và cô ấy không trả lời, rồi con thấy chiếc balô và mấy thứ khác, nên con lấy chúng.” Giọng nó lạc cả đi, như con tàu sắp trật bánh. “Houston, ta đang gặp rắc rối.”
“Ổn cả rồi,” tôi nói, ôm lấy và giữ chặt nó bằng hết sức lực, như người thợ gốm đặt miếng đất sét giữ đĩa xoay của mình.
Nhưng mọi chuyện không ổn chút nào. Và sẽ không ổn, cho đến khi nào Jacob báo cho thám tử Matson thông tin mới này.