- 2 - Theo
Lúc năm tuổi, tôi đã biết Jacob và tôi rất khác nhau.
Tôi phải ăn hết mọi thứ mẹ dọn ra, nhưng Jacob được phép để lại mấy thứ như đậu và cà chua, bởi anh ấy không thích cảm giác khi chúng nằm trong miệng mình.
Khi đi xe, dù cho tôi có muốn mở nhạc thiếu nhi đến mức nào, cũng đều phải xếp sau nhạc của Bob Marley.
Lúc chơi xong, tôi phải thu dọn hết đồ chơi của mình, nhưng hàng xe dài đến gần 2m mà Jacob đã dành cả ngày để xếp thẳng băng thì được phép để lại trên hành lang suốt cả tháng cho đến khi nào anh chán thì thôi.
Và tôi biết cảm giác của kẻ bỏ đi. Bởi bất kỳ lúc nào Jacob vừa lên cơn, mà chuyện này xảy ra suốt, thì mẹ tôi liền bỏ mặc mọi thứ mà chạy đến lo cho anh. Và thường thì thứ mẹ bỏ mặc là tôi.
Có lần lúc tôi bảy tuổi, mẹ tôi đã hứa sẽ đưa chúng tôi đi xem phim Điệp viên nhí 3D vào chiều thứ Bảy. Tôi háo hức mong đợi suốt cả tuần, bởi chúng tôi không thường đi xem phim, chứ chưa nói đến phim 3D. Chúng tôi không dư dả tiền cho chuyện này, nhưng tôi có được một cặp kính 3D tặng kèm trong hộp ngũ cốc, và tôi nài nỉ chuyện xem phim suốt cho đến khi mẹ tôi đồng ý. Nhưng ngạc nhiên thay, hóa ra chuyện đó chẳng là gì cả. Jacob đã đọc hết số sách về khủng long, và bắt đầu miên man nghĩ tìm thứ gì mới để đọc trước khi đi ngủ, và đến thứ Bảy, mẹ tôi đã quyết định đưa cả hai đến thư viện thay vì rạp chiếu phim.
Có lẽ tôi cũng chẳng lấy làm phiền với chuyện này, nhưng khi đến thư viện, có một tấm bảng quảng cáo to tướng về những quyển sách ăn theo bộ phim tôi định xem. HÃY LÀ ĐIỆP VIÊN NHÍ, và bên dưới tiêu đề to tướng này là vô số sách như Điệp viên Harriet, hay Những câu chuyện về Hardy Boys và Nancy Drew. Tôi đứng nhìn mẹ tôi đưa Jacob đến khu vực sách phi tiểu thuyết số 567, ký hiệu của loạt sách về khủng long. Mẹ và anh cứ thế ngồi đọc, như thể chuyện hôm nay mẹ lôi tôi đến thư viện và phá hỏng một ngày của tôi, chẳng là chuyện đáng để lưu tâm. Jacob bắt đầu đọc một quyển sách về khủng long chân chim.
Đột nhiên, tôi nhận ra mình phải làm gì.
Nếu mẹ tôi chỉ để tâm đến Jacob, thì tôi phải thế nào đây?
Có lẽ bảy năm chán nản đã sôi sục lên trong khoảnh khắc đó, bởi tôi chẳng thể giải thích việc mình đã làm theo bất kỳ cách nào khác.
Tôi khá là khôn.
Thư viện là nơi mọi người phải giữ thinh lặng.
Những quyển sách thư viện thật thiêng liêng, và chúng không phải là món đồ riêng của bạn.
Tôi lặng lẽ ngồi yên trong phòng dành cho trẻ con, trên chiếc ghế xanh êm ái như hình một bàn tay khổng lồ, rồi bất thần tôi hét lên bằng hết sức lực và giật sách từ trên giá xuống, xé toạc từng trang, rồi thủ thư chạy đến hỏi Đứa bé này là con ai? Tôi liền đá vào cẳng chân bà ta.
Tôi có năng khiếu võ thuật mà. Tôi đã, và đang tìm kiếm một quyền vương để bái sư.
Đám đông bu lại quanh tôi. Một thủ thư khác chạy đến để xem có chuyện gì. Tôi chỉ ngưng cơn cuồng nộ của mình khi nhìn thấy gương mặt mẹ tôi hiện lên ngoài rìa đám đông đang chăm chăm nhìn tôi. Mặt mẹ tái ngắt, hệt như một bức tượng.
Rõ ràng mẹ phải đưa tôi ra khỏi đây. Và rõ ràng, thế nghĩa là Jacob không thể tìm ra những quyển sách anh muốn mượn về nhà. Mẹ ghìm chặt Jacob khi anh bắt đầu lên cơn bùng phát, và tay kia bế bổng tôi lên. Cả Jacob và tôi đều giãy đạp la hét suốt quãng đường từ thư viện ra bãi đỗ xe.
Khi đến được xe, mẹ thả tôi xuống. Và tôi làm việc mình đã từng thấy Jacob làm cả ngàn lần rồi, tôi rũ người ra như bún và nằm vật xuống nền.
Đột nhiên, tôi nghe một tiếng chưa bao giờ nghe thấy. Nó còn to hơn cả tiếng la hét của tôi và Jacob cộng lại. Tiếng đó phát ra từ mẹ tôi.
Mẹ hét lên. Mẹ giậm châm. Aaaaưưưmmmm, mẹ khóc nghẹn. Mẹ vung tay vung chân và giật giật đầu. Mọi người trên bãi đỗ xe đều nhìn mẹ.
Tôi dừng ngay trò mình đang làm. Điều duy nhất tệ hơn chuyện cả thế giới xem tôi phát điên, là chuyện cả thế giới nhìn mẹ tôi phát điên. Tôi nhắm mắt lại, vội vã ước sao cho mặt đất mở ra nuốt chửng tôi cho rồi.
Còn Jacob vẫn cứ hét toáng và vung vẩy như trước.
“Các người không nghĩ tôi không muốn có lúc nào đó được xả hết ra sao?” mẹ tôi hét lên, rồi xốc lại mình và nhét Jacob giãy giụa vào băng ghế sau. Mẹ cũng lôi tôi vào xe như thế.
Nhưng có lẽ các bạn không hiểu lý do tôi kể cho các bạn câu chuyện này. Tôi kể, bởi hôm đấy là lần đầu tiên mẹ khóc trước mặt tôi, thay vì can trường nén giữ tất cả những đau khổ đó trong lòng.