← Quay lại trang sách

- 3 - Emma

Từ cột báo của Dì Em:

Đến lúc nào họ mới thôi bỏ đồ chơi vào những hộp ngũ cốc?

Khi còn nhỏ, tôi nhớ mình đi dọc dãy hàng ngũ cốc và chọn bữa ăn sáng của mình dựa theo quà tặng đính kèm: Một chiếc đĩa ném với hình chú thỏ Trix in trên mặt. Những tấm thẻ 3D với hình yêu tinh May mắn. Một bánh xe mật mã bí ẩn. Tôi có thể chấp nhận ăn bột nho cả tháng, nếu như cuối cùng được nhận chiếc nhẫn nằm dưới đáy hộp.

Tôi không thể lớn tiếng thừa nhận chuyện này. Bởi thời nay, người ta kỳ vọng chúng ta làm những bà mẹ siêu đẳng, thay vì thừa nhận những thiếu sót của mình. Thật dễ để tin rằng mọi bà mẹ sáng nào cũng thức dậy với tinh thần sảng khoái, không bao giờ quát mắng, chỉ nấu ăn bằng thực phẩm hữu cơ, và chẳng có gì phải lo lắng hệt như các CEO và Hội Phụ huynh Giáo viên vậy.

Nhưng tôi xin nói với các bạn một bí mật. Không có bà mẹ nào như thế đâu. Dù cho chẳng bao giờ chịu thừa nhận, nhưng hầu hết chúng ta đều chịu ăn bột nho với hy vọng cuối cùng sẽ được nhìn thấy chiếc nhẫn ma thuật.

Trông tôi có vẻ rất giỏi chuyện giấy tờ. Tôi có gia đình, và tôi đảm trách một cột báo. Trong đời thật, tôi phải gỡ keo khỏi tấm thảm, hiếm khi nhớ rã đông trước cho những món sẽ dùng trong bữa tối, và câu cửa miệng luôn là Vì mẹ bảo thế.

Khi nghĩ về các chuyên gia viết bài cho mục Bố mẹ Đảm việc nhà, và tôi phải nói là nghĩ đến cả người viết cho tờ Burlington Free Press nữa, các bà mẹ sẽ tự hỏi rằng tại sao họ có thể lúc nào cũng ổn đến thế. Nhưng thật ra lúc nào họ cũng phải cố hết sức để ngoi ngóp trong biển khơi bão bùng của việc nuôi dạy con cái.

Những bà mẹ thật sự sẽ không dễ dàng miễn cưỡng nhún nhường lắng nghe một bà có tuổi tình cờ đứng chung quầy thanh toán, khuyên nhủ phải làm thế nào khi con mình khóc quấy. Chúng ta sẽ bồng con mình lên, thả vào xe hàng của bà đó, và nói, “Hay đấy. Có lẽ bà có thể làm tốt hơn tôi.”

Những bà mẹ thật sự biết rằng ăn sáng bằng pizza nguội cũng chẳng sao.

Những bà mẹ thật sự thừa nhận rằng trong chuyện nuôi dạy con cái, mình dễ thất bại hơn là thành công.

Nếu chuyện nuôi dạy con cái là một hộp đầy bột nho, thì những bà mẹ thật sự biết tỷ lệ nho và bột rất không cân bằng. Có những lúc con cái tâm sự với bạn, nói rằng chúng yêu bạn, hoặc tự giác làm việc gì đó để bảo vệ em mình, nhưng những lúc hỗn loạn, mắc lỗi và đầy hoài nghi còn nhiều hơn gấp bội.

Những bà mẹ thật sự không nói chuyện cao vời, nhưng thỉnh thoảng họ thầm ước mình dọn được món gì khác cho bữa sáng hơn là ngày nào cũng ngũ cốc và ngũ cốc.

Những bà mẹ thật sự lo lắng rằng các mẹ khác sẽ tìm thấy được chiếc nhẫn ma thuật đó, trong khi bản thân họ đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm trời vẫn chưa ra.

Bình thản nào, những bà mẹ thật sự. Việc các chị em đang lo nghĩ để trở thành bà mẹ tốt, nghĩa là các chị em đã là một bà mẹ tốt rồi.

Trong lúc cạn ý tưởng để viết, tôi nghỉ tay làm sandwich cá ngừ và nghe bản tin trưa. Đài truyền hình địa phương thật quá tệ, và tôi thích xem để giải trí hơn là nắm bắt tin tức. Nếu còn tuổi thanh niên, và chơi trò cá độ uống bia mỗi lúc biên tập viên phát âm sai một từ hoặc làm rơi giấy tờ, chắc tôi phải say mèm mất thôi. Gần đây, lỗi yêu thích của tôi là lúc biên tập viên tường thuật về kiến nghị của một thượng nghị sĩ ở Vermont muốn đại tu chương trình Medicaid. Thay vì đưa vào đoạn video bài diễn văn của ông này, họ lại cho chiếu đoạn phim một chú gấu Bắc cực bị một đám ông lão chọc phá.

Nhưng tin nổi bật của hôm nay chẳng hài hước chút nào.

“Rạng sáng ngày thứ Hai,” biên tập viên bắt đầu nói, “thi thể của Jessica Ogilvy đã được tìm thấy trong cánh rừng phía sau nhà của mình. Cô sinh viên Đại học Vermont 23 tuổi này đã mất tích từ hôm thứ Ba.”

Chiếc đĩa trên đùi tôi rơi xuống sàn loảng xoảng, khi tôi bật đứng dậy, nước mắt lưng tròng. Dù cho tôi biết có thể sẽ như thế này, thậm chí là khá chắc chắn khi nhiều ngày đã trôi qua mà vẫn chưa tìm thấy cô, nhưng như thế không có nghĩa sẽ nhẹ nhàng hơn khi biết tin cô đã chết.

Tôi thường tự hỏi thế giới sẽ thế nào nếu như có thêm nhiều người như Jess, những thanh niên thanh nữ có thể gặp một người như Jacob và không cười cợt những khiếm khuyết hay điệu bộ của nó, mà lại còn thấy nó thật thú vị và đáng được tôn trọng. Tôi hình dung những cậu bé sẽ được học cùng cô giáo Jess, những cậu bé sẽ không phải vật lộn với những chuyện bắt nạt và tự ti mà Jacob đã phải chịu ở trường tiểu học. Và giờ, những chuyện tôi mong ước đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Màn hình chuyển sang một phóng viên tường thuật tại nơi tìm thấy thi thể của Jess. “Trước phát hiện đáng buồn này,” cô phóng viên buồn rầu nói, “các điều tra viên đã nhận một cuộc gọi 911 từ điện thoại của cô Ogilvy, và dò tìm đến vị trí này, một cống nước phía sau nhà cô.”

Đoạn phim này được ghi hình lúc chớm bình minh, bầu trời còn ráng hồng. Sau lưng cô phóng viên là các nhân viên điều tra hiện trường đang đánh dấu, đo đạc và chụp ảnh. “Không lâu sau,” cô phóng viên nói tiếp, “nhà chức trách đã cho bắt giam Mark Maguire, 24 tuổi, bạn trai của cô Ogilvy. Vẫn chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi…”

Nếu lúc đó tôi chớp mắt, hẳn chẳng bao giờ tôi nhìn thấy nó. Nếu cô phóng viên không dịch chân một chút, hẳn chẳng bao giờ tôi nhìn thấy nó. Hình ảnh đó lướt qua rất nhanh, chỉ là một chút thoáng qua ở rìa màn hình rồi biến mất.

Một tấm mền với những dải vải bảy sắc cầu vồng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím, cứ thế nối tiếp nhau.

Tôi dừng hình đang chạy, nhờ một tính năng mới của hệ thống truyền hình vệ tinh, tua ngược rồi bắt đầu cho chạy lại. Có lẽ lần này tôi sẽ thấy là mình đã bị hoa mắt, nhầm lẫn chiếc khăn quàng cổ của cô phóng viên với một vật khác.

Nhưng tôi vẫn thấy nó, nên tôi tua lại đoạn băng thêm lần nữa.

Tôi từng đọc thấy một câu rằng điên là làm đi làm lại cùng một chuyện và mong có những kết quả khác nhau. Tim tôi đập quá mạnh đến mức tôi có thể cảm nhận sự rung động nơi cuống họng. Tôi lao lên lầu, mở tủ đồ của Jacob, nơi mấy hôm trước tôi đã tìm thấy balô của Jess gói trong tấm mền bảy sắc cầu vồng.

Và giờ không thấy nó đâu nữa.

Tôi ngồi xuống cạnh giường nó và đưa tay vuốt gối. Giờ là 12:45, Jacob đang trong tiết vật lý. Sáng nay nó bảo với tôi là lớp nó đang thí nghiệm nguyên lý Archimedes, cố gắng xác định tỷ trọng của hai vật chất chưa biết. Khi đưa vào một môi trường, khối lượng nào sẽ chiếm chỗ, cái nào sẽ nổi, cái nào sẽ chìm?

Tôi sẽ đến trường xin cho bọn trẻ về sớm, bịa ra một cái cớ, như đi khám răng hay đi cắt tóc. Nhưng thay vì về nhà, chúng tôi sẽ lái xe cho đến tận biên giới vào Canada. Tôi sẽ gói sẵn đồ đạc cho chúng, và chúng tôi sẽ không bao giờ trở lại đây.

Dù cho tôi có nghĩ như thế, nhưng tôi biết chuyện này chẳng bao giờ được. Jacob sẽ không hiểu nổi khái niệm không bao giờ về nhà. Và ở một đồn cảnh sát nào đó, bạn trai của Jess đang bị buộc tội giết người dù cho cậu ta vô tội.

Tôi xuống lầu, tay run run tìm trong chồng hóa đơn lộn xộn. Tôi biết nó nằm đâu đó ở đây… Rồi tôi tìm được nó, dưới thông báo lần hai từ công ty điện thoại. Danh thiếp của Rich Matson, với số điện thoại của anh ta viết vội ở mặt sau.

Phòng khi, anh ta đã nói thế.

Phòng khi bạn tình cờ nghĩ rằng con trai mình có liên quan đến một vụ án mạng. Phòng khi bạn đối diện với chứng cứ rành rành rằng bạn là một bà mẹ thất bại. Phòng khi bạn bị mắc kẹt giữa điều bạn muốn và điều bạn nên làm.

Thám tử Matson đã thành thật với tôi, và tôi sẽ thành thật với anh ta.

Ngay khi tôi vừa bấm nút gọi, đã nghe thấy tiếng máy trả lời tự động. Tôi gác máy, bởi những lời tôi định nói bỗng nghẹn lại trên cổ. Tôi bấm máy gọi lại lần nữa, hắng giọng. “Emma Hunt đây,” tôi nói. “Tôi… Tôi thật sự cần nói chuyện với anh.”

Cầm chắc điện thoại trong tay như chiếc bùa, tôi lại lơ đãng đi vào phòng khách. Chương trình tin tức đã hết, giờ là đến phần Cuộc sống quanh ta. Tôi tua lại chương trình cho đến phần chiếu hiện trường án mạng của Jess Ogilvy. Tôi cố gắng hướng mắt về phía góc màn hình, nhưng nó vẫn có đó, một lá cờ trên nền xanh, một phần ngàn giây của sự thật dưới hình dạng bảy sắc cầu vồng.

Dù có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể không thấy tấm mền khủng khiếp đó.