← Quay lại trang sách

- 5 - Rich

Để Mark Maguire tự vấn lương tâm mình trong vài phút, tôi uống chút cà phê trong phòng nghỉ và kiểm tra hộp thư thoại. Tôi có ba tin nhắn mới. Tin thứ nhất từ vợ cũ, nhắc tôi ngày mai là Đêm Hội ngộ ở trường của Sasha, và với tình thế hiện giờ có lẽ đây lại là một sự kiện mà tôi phải bỏ lỡ nữa rồi. Tin thứ hai từ bác sĩ nha khoa, xác nhận cuộc hẹn cho tôi. Và tin thứ ba từ Emma Hunt.

Tôi bấm nút gọi lại ngay, “Emma, tôi có thể làm gì cho bà?”

“Tôi… Tôi thấy là anh đã tìm thấy Jess.” Giọng cô ấy khàn đục, đẫm nước mắt.

“Đúng. Tôi rất tiếc. Tôi biết là bà thân thiết với cô ấy.” Đầu dây bên kia có tiếng nấc nghẹn.

“Bà ổn chứ?” tôi hỏi. “Bà cần tôi gọi ai đó đến không?”

“Cô ấy được quấn trong một tấm mền,” Emma nghẹn ngào.

Đôi khi lúc đang làm công việc như tôi đây, thật dễ dàng quên mất rằng sau khi khép lại hồ sơ một vụ án, vẫn có những người chịu đau khổ vì nó suốt cả cuộc đời. Họ sẽ nhớ một chi tiết nhỏ của nạn nhân, một chiếc giày nằm trên đường, một bàn tay vẫn đang cầm quyển Kinh thánh, hay trong vụ này là sự đan xen giữa tấm mền ấm áp ân cần và cái chết lạnh lẽo. Nhưng giờ tôi chẳng thể làm được gì cho Jess Ogilvy trừ việc đưa kẻ giết cô ra trước pháp luật.

“Tấm mền đó,” Emma nghẹn lời, “là của con trai tôi.”

Tay tôi đang khuấy cà phê bỗng bất động như hóa đá. “Jacob?”

“Tôi không biết nữa… Tôi không hiểu thế nghĩa là gì…”

“Emma, nghe này. Nó có thể chẳng có nghĩa gì cả, và nếu có, Jacob sẽ giải thích.”

“Tôi phải làm gì đây?” cô nói trong tiếng khóc.

“Chẳng gì cả,” tôi bảo cô ấy. “Để việc đó cho tôi. Bà có thể đưa cậu ấy đến đây chứ?”

“Nó đang ở trường…”

“Vậy thì sau giờ tan học,” tôi nói. “Emma? Thả lỏng đi nào. Chúng ta sẽ xử lý xong chuyện này.”

Vừa gác máy, tôi lấy ly cà phê đầy của mình đổ hết vào bồn, tôi mất hồn đến thế đấy. Jacob Hunt đã thừa nhận từng vào ngôi nhà đó. Cậu ta có chiếc cặp đầy áo quần của Jess Ogilvy. Cậu ta là người cuối cùng thấy cô còn sống.

Jacob mắc hội chứng Asperger, nhưng thế không loại trừ khả năng cậu ta là kẻ giết người.

Tôi nghĩ lại những lời chối tội thẳng thừng của Mark Maguire rằng cậu ta không đánh bạn gái mình, nghĩ về bàn tay không vết xước, và tiếng khóc than của cậu. Rồi tôi nghĩ về Jacob Hunt, người đã dọn dẹp nhà của Jess khi nó có vẻ bị phá bừa bãi. Cậu ta đã không nói ra chi tiết căn bản nhất, là chính cậu ta đã phá bừa bãi ngôi nhà như thế?

Một mặt, tôi có một gã bạn trai tồi tệ, nhưng đang đau đớn cùng cực. Tôi có dấu giày của cậu ta bên ngoài khung cửa sổ bị cắt.

Mặt khác, tôi có một đứa trẻ bị ám ảnh về phân tích hiện trường vụ án. Một đứa trẻ không ưa Mark Maguire. Một đứa trẻ biết cách gây án mạng và làm sao để trông như Mark Maguire là thủ phạm, rồi sau đó cố gắng che đậy hành tung của mình.

Tôi có một đứa trẻ nổi tiếng là hay tìm đến những hiện trường vụ án.

Tôi có một vụ án mạng, và có một chiếc chăn chỉ thẳng manh mối về Jacob Hunt.

Hầu như không thể thấy rõ sự khác nhau giữa người quan sát và người can dự, bạn có thể xóa nhòa ranh giới ấy trước cả khi biết mình đã đi quá giới hạn.