- 6 - Emma
Trên đường từ trường về nhà, tôi nắm tay lái quá chặt đến nỗi hai bàn tay giờ run cả lên. Tôi cứ nhìn Jacob qua gương chiếu hậu trong xe. Nó trông hệt như sáng nay, với áo thun xanh nhạt, dây an toàn thắt gọn gàng qua ngực, mái tóc đen phủ xuống mắt. Nó không có vẻ kích động, thoái thác hay bất kỳ dấu hiệu đặc trưng nào cho thấy nó đang có chuyện buồn. Thế nghĩa là nó không liên quan gì đến cái chết của Jess? Hay là có, và đơn giản là chuyện khủng khiếp đó không có tác động đến nó như những người khác?
Theo cứ nói về môn toán, một bài nó giải mà cả lớp chẳng ai hiểu được. Tôi không nghe được lời nào của nó. “Mẹ và Jacob phải ghé qua sở cảnh sát,” tôi nói với giọng bình thường nhất có thể. “Vậy nên, Theo, mẹ sẽ cho con xuống nhà trước.”
“Để làm gì thế?” Jacob hỏi. “Ông ta có kết quả về chiếc balô rồi sao?”
“Ông ấy không nói gì cả.”
Theo nhìn tôi. “Mẹ? Đang có chuyện phải không?”
Bỗng tôi muốn bật cười. Tôi có một đứa con hoàn toàn không hiểu được mình, và một đứa thì lại quá hiểu tôi. Tôi không trả lời, nhưng tấp xe vào trước mặt nhà. “Theo, nhảy xuống, lấy thư và tự vào nhà đi nhé. Mẹ sẽ quay về sớm nhất có thể.” Tôi để nó xuống xe giữa đường, và lái xe chở Jacob đi tiếp.
Nhưng thay vì đến đồn cảnh sát, tôi lại đỗ xe bên một dãy cửa hàng ngoài trời. “Ta ăn nhẹ hả mẹ?” Jacob hỏi. “Bởi con thật sự thấy đói rồi.”
“Có lẽ để sau đi.” Tôi rời ghế trước, và ngồi vào băng ghế sau cùng với nó. “Mẹ có chuyện phải nói với con. Một tin rất xấu.”
“Kiểu như khi ông mất.”
“Phải, khá giống thế. Con biết đấy, Jess đã mất tích một thời gian rồi, nên buổi hẹn của con vào ngày Chủ Nhật không thể diễn ra. Cảnh sát đã tìm thấy thi thể cô ấy. Jess chết rồi.” Tôi vừa nói vừa quan sát nó thật kỹ, sẵn sàng nhìn ra manh mối nơi một cái chớp mắt hay giật tay của nó. Nhưng Jacob hoàn toàn điềm tĩnh, cứ nhìn vào đỉnh ghế trước mặt nó.
Sau một lát, nó nói, “Được rồi.”
“Con có gì muốn hỏi không?”
Jacob gật đầu. “Giờ ta ăn nhẹ thứ gì đó được không?”
Tôi nhìn con trai mình, và thấy một con quái vật. Tôi chỉ không biết chắc đây là bộ mặt thật của nó hay chỉ là một chiếc mặt nạ mang tên Asperger.
Nói thật, tôi còn không chắc chứng bệnh đó có nghĩa lý gì không nữa.
Lúc đến đồn cảnh sát, đầu tôi đã quá căng thẳng chỉ chực nổ tung. Tôi thấy mình như kẻ phản bội, đưa con trai của mình đến cho thám tử Matson. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác sao? Một cô gái đã chết. Nếu đã biết Jacob có can dự trong chuyện này, tôi không thể nào sống với bí mật đó.
Trước khi tôi kịp báo muốn gặp thám tử Matson, thì anh ta đã tiến ra. “Jacob,” anh nói, rồi quay qua tôi. “Emma. Cảm ơn đã đưa Jacob đến.”
Tôi chẳng biết nói gì cả. Nên tôi quay mặt đi.
Hệt như Jacob.
Thám tử đặt tay lên vai tôi. “Tôi biết chuyện này chẳng dễ dàng gì… nhưng cô đã làm đúng.”
“Vậy sao tôi lại cảm thấy thế này chứ?” Tôi lắp bắp.
“Tin tôi đi,” Matson nói, và bởi tôi muốn tin, bởi tôi cần ai đó nắm lấy bánh lái thay tôi một giây thôi để tôi có thể lấy lại chút hơi sức, nên tôi gật đầu.
Thám tử quay sang Jacob. “Lý do tôi bảo mẹ cậu đưa cậu đến đây,” Matson nói, “là bởi tôi muốn nói chuyện với cậu. Cậu thực sự có thể giúp cho tôi vài vụ đấy.”
Tôi há hốc mồm. Thật là nói dối trắng trợn.
Và tôi biết, thế nào Jacob cũng ra vẻ kiêu căng. “Tôi nghĩ là mình có thời gian cho chuyện đó.”
“Tuyệt,” Matson trả lời, “bởi chúng tôi đang lâm vào thế bí. Có vài vụ đã đóng băng, và vài vụ đang điều tra, khiến chúng tôi phải vò đầu bứt tai. Và sau khi thấy cậu rút ra kết luận về anh chàng bị hạ thân nhiệt, tôi biết là cậu có tài không tưởng trong ngành tội phạm học pháp y.”
“Tôi cố cập nhật mọi thứ thôi mà,” Jacob nói. “Tôi theo dõi ba tờ báo.”
“Thật à? Ấn tượng quá.” Matson mở cửa dẫn vào trong đồn. “Sao ta không đi đâu đó riêng tư thoải mái hơn?”
Dùng sự đam mê của Jacob với việc điều tra hiện trường để cài bẫy cho nó nói về cái chết của Jess, cũng hệt như người ta tiêm thuốc phiện cho con nghiện vậy. Tôi nổi giận điên người vì Matson đã dùng thủ thuật quá khôn lỏi, tôi giận mình vì không nhận ra anh ta cũng có những ưu tiên hàng đầu, như tôi vậy.
Bừng bừng, tôi theo họ đi vào trong, nhưng thám tử đã chặn tôi ở ngưỡng cửa. “Thật ra, Emma à,” anh ta nói, “bà sẽ phải đợi ở đây.”
“Tôi phải đi cùng nó. Nó sẽ không hiểu anh đang hỏi nó những gì.”
“Theo pháp lý, cậu ta là người trưởng thành rồi.” Matson mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn lạnh tanh.
“Thật đấy, mẹ à,” Jacob còn góp lời, giọng nó đầy tự phụ. “Ổn cả thôi.”
Thám tử nhìn tôi. “Bà là người giám hộ hợp pháp của nó à?”
“Tôi là mẹ nó.”
“Đấy là hai chuyện khác nhau,” Matson nói. “Tôi rất tiếc.”
Vì chuyện gì? Tôi tự hỏi. Vì đã dụ dỗ Jacob tin rằng anh ta đứng về phe nó sao? Hay vì anh ta đã làm hệt như thế với tôi?
“Vậy thì chúng tôi ra về,” tôi cương quyết.
Matson gật đầu. “Jacob, tùy cậu quyết định đấy. Cậu muốn ở lại với tôi, hay muốn về nhà với mẹ?”
“Ông đùa đấy à?” Jacob cười hí hửng. “Tôi muốn nói chuyện với ông, chắc chắn trăm phần trăm.”
Trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng thám tử và Jacob, tôi đã lấy hết hơi sức lao ra bãi đỗ xe rồi.