← Quay lại trang sách

- 7 - Rich

Trong tình yêu, chiến tranh và thẩm vấn, tất cả đều công bằng. Tôi nói thế nghĩa là nếu tôi có thể thuyết phục một nghi phạm rằng tôi là bà nội quá cố của anh ta tái sinh, và cách duy nhất để anh ta được cứu rỗi là thú nhận tội lỗi của mình, thì mọi chuyện thế là xong. Nhưng dù cho là thế, tôi vẫn không thể gạt được gương mặt của Emma Hunt khỏi đầu mình, ngay khi cô ấy nhận ra tôi đã phản bội cô và không để cô ngồi cùng khi tôi và con trai cô trò chuyện.

Tôi không thể đưa Jacob đến phòng thẩm vấn, bởi Mark Maguire vẫn còn ở trong đó tra vấn lương tâm mình. Tôi để cậu ta ngồi lại với một trung sĩ, anh này đang làm việc chung với tôi sáu tháng để xem liệu mình có muốn tham dự khóa sát hạch làm thám tử hay không. Tôi không thể thả Mark cho đến khi tôi biết chắc mình đã có đúng nghi phạm trong tay.

Vậy nên, tôi đưa Jacob đến văn phòng của mình. Nơi này chẳng rộng hơn một cái buồng là bao, nhưng nó có đầy những chiếc hộp đựng hồ sơ và vài tấm ảnh hiện trường vụ án dán trên bảng sau lưng tôi. Tất cả những thứ này sẽ khiến Jacob hăng lên. “Cậu uống Coca hay thứ gì nào?” Tôi hỏi, chỉ tay về phía chỗ ngồi duy nhất dành cho khách trong phòng.

“Tôi không khát,” Jacob nói. “Tôi cũng không cần thứ gì để ăn.”

Tôi lục hộc bàn tìm viên kẹo khẩn cấp. Tôi gọi nó thế bởi tôi đã học được rằng khi mọi thứ dường như đi vào ngõ cụt, thì một thỏi Twizzlers có thể giúp bạn nhìn ra được gì đó. Tôi đưa cho Jacob viên kẹo còn lại từ lễ Halloween năm ngoái, và cậu ta nhăn mặt.

“Chúng có gluten.”

“Và thế là không được à?”

“Ông có gói Skittle nào không?”

Tôi không thể tin chúng tôi đang thương lượng về chuyện kẹo bánh nhưng tôi vẫn lục lọi và lôi ra được một gói Skittle.

“Được quá đi!” Jacob nói. Nó xé một góc và cho vào miệng.

Tôi ngả người ra sau. “Cậu có phiền nếu tôi ghi âm lại buổi nói chuyện này không? Như thế, tôi có thể dùng nó những lúc chúng tôi cần một suy tư sáng suốt nào đó.”

“Được thôi. Nếu thế là hữu ích.”

“Sẽ hữu ích đấy,” tôi nói và bấm nút máy ghi âm. “Vậy làm sao cậu biết ông đó bị hạ thân nhiệt?”

“Dễ ợt. Trên tay ông ta không có những vết thương do tự vệ, có máu nhưng không có vết thương hở miệng… và tất nhiên việc ông ta chỉ mặc mỗi quần lót là manh mối rõ ràng nhất.”

Tôi lắc đầu. “Cậu khiến tôi trông như thiên tài trước mấy anh chàng giám định pháp y đấy,” tôi nói.

“Trong những vụ ông từng nghe biết, vụ nào kì lạ nhất?” Jacob hỏi.

Tôi ngẫm nghĩ một lát. “Một thanh niên nhảy khỏi nóc tòa nhà với ý định tự vẫn, nhưng lại rơi ngang một khung cửa sổ mở vừa đúng lúc một phát đạn bắn ra từ đó.”

Jacob cười hết cỡ. “Đấy là chuyện thần thoại thành thị rồi. Nó bị tờ Washington Post lột trần vào năm 1996, trong bài diễn thuyết của một cựu chủ tịch Viện Khoa học Pháp y Hoa Kỳ nhằm nêu rõ sự phức tạp pháp lý của phân tích pháp y. Nhưng dù gì đấy cũng là một chuyện hay.”

“Còn cậu thì sao?”

“Sát nhân Nhãn cầu Texas. Charles Albright, một giáo sư khoa học, đã giết các cô gái điếm và cắt nhãn cầu của họ một cách thủ thuật để làm kỷ niệm.” Cậu ta nhăn mặt. “Rõ ràng đấy là lý do vì sao tôi không bao giờ thấy ưa giáo viên môn sinh học của tôi.”

“Trên đời này, có nhiều người cậu chẳng bao giờ nghi họ là kẻ giết người,” tôi vừa nói vừa quan sát Jacob thật kỹ. “Cậu nghĩ sao?”

Trong một thoáng rất ngắn, khuôn mặt cậu ta sầm lại. “Ông biết rõ hơn tôi mà,” Jacob nói.

“Jacob, tôi đang bí thế. Tôi muốn nhờ đến bộ não của cậu cho một vụ đang điều tra.”

“Vụ của Jess,” cậu ta khẳng định.

“Đúng. Nhưng chuyện này phức tạp, bởi cậu quen biết cô ấy. Vậy nên, để ta nói chuyện thoải mái, cậu phải từ bỏ những quyền cho phép cậu tránh phải bàn thảo về chuyện này. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Cậu ta gật đầu và bắt đầu đọc quyền giữ im lặng Miranda. “Tôi có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì tôi nói cũng sẽ được dùng để chống lại tôi trước tòa. Tôi có quyền có luật sư trước khi khai báo với cảnh sát và luật sư sẽ hiện diện khi cảnh sát thẩm vấn tôi. Nếu tôi không thể tìm được luật sư, tôi sẽ được cung cấp một luật sư…”

“Chính xác,” tôi nói. “Thật ra tôi đang có một bản sao tuyên bố này. Nếu cậu có thể điền tên viết tắt của cậu, và ký vào cuối trang, tôi có thể chứng minh với sếp của mình là cậu không chỉ nhớ quyền Miranda, mà còn hiểu rõ ý nghĩa của nó.”

Jacob lấy bút từ tay tôi và nhanh tay viết tên của mình lên tờ giấy tôi đã chuẩn bị. “Giờ ta có thể bàn về chuyện đó được rồi chứ?” cậu ta hỏi. “Ông có gì nào?”

“Chiếc balô chẳng ích lợi gì cả.”

“Không có vân tay à?”

“Chỉ có một vân tay, và nó là của Jess,” tôi nói. “Nhưng lại có một thứ đáng chú ý ở ngôi nhà đó, một mặt kính cửa sổ bị cắt và cửa sổ bị nạy.”

“Ông nghĩ thủ phạm vào trong bằng cách đó?”

“Không, bởi cửa không khóa. Tuy nhiên, chúng tôi tìm thấy dấu giày dưới cửa sổ khớp với dấu giày bạn trai của Jess.”

“Trong một tập CrimeBusters, người ta chỉ tìm thấy dấu giày ở ngoài trời khi tuyết phủ lên nó….” Jacob bỗng ngừng lại, biết mình đã nói lạc đề. “Vậy Mark giết Jess, rồi cố tạo hiện trường sao cho giống như có ai đó đột nhập, bằng cách cắt cửa kính, xô đổ ghế, chồng thư và giá đĩa?”

“Đại loại thế.” Tôi nhìn xuống đôi bàn tay của Jacob. Nó cũng như tay của Mark, hoàn toàn không có vết thương. “Cậu nghĩ sao? Để dựng lại một hiện trường vụ án nhằm gây rối loạn cho các điều tra viên khó đến thế nào?”

Trước khi Jacob mở miệng, điện thoại tôi bỗng reo lên. Tôi nhận ra là số của Basil, người đi cùng với đội pháp y về bệnh viện. “Xin phép cậu một phút nhé?” Tôi nói với Jacob, rồi đi ra sảnh, và đóng cửa phòng lại trước khi nhấc máy. “Anh có gì nào?”

“Ngoài những vết xước trên lưng và vết va đập nơi cổ họng và cánh tay, còn có một vết nữa ở vùng hốc nhãn cầu…”

“Nói gì dễ hiểu đi, Basil.”

“Mắt thâm quầng,” anh ta nói. “Cô ấy bị vỡ mũi và rạn hộp sọ. Nguyên nhân tử vong là tụ máu dưới màng hộp sọ.”

Tôi cố gắng hình dung Jacob tung cú đấm móc phải vào mặt Jess Ogilvy, đủ mạnh để làm rạn hộp sọ cô ấy. “Tốt. Cảm ơn.”

“Vẫn chưa hết,” Basil trả lời. “Quần lót cô ấy bị tụt xuống, nhưng không có dấu vết tấn công tình dục. Mặt cô ấy được rửa sạch, vẫn còn vài vết máu trên tóc. Còn chiếc răng gãy? Chúng tôi tìm thấy nó rồi.”

“Ở đâu?”

“Được gói lại bằng giấy vệ sinh và nhét vào túi trước áo len của cô ấy,” Basil nói. “Dù cho ai làm chuyện này, thì hắn ta không bỏ mặc Jess Ogilvy. Hắn quan tâm đến cô ấy.”

Tôi gác máy và ngay lập tức nghĩ về Sasha. Tháng trước, con bé rụng một chiếc răng vào hôm đến ở nhà tôi. Chúng tôi gói nó lại trong giấy mềm rồi cho vào bì thư điền tên Bà tiên Răng. Tôi phải gọi cho vợ tôi để hỏi xem giá răng hiện hành là bao nhiêu. Bạn có tin được không, là $5, nghĩa là cả miệng của tôi chỉ đáng giá $160. Khi Sasha đi ngủ rồi, tôi lấy bì thư răng và đổi lại cho nó một thỏi kẹo giòn Lincoln. Tôi giữ chiếc răng và chẳng biết mình nên làm gì với chiếc răng sữa này nữa. Tôi tưởng tượng Bà tiên Răng có những chiếc đèn lọ thủy tinh với những vỏ sò, bên trong có hàng ngàn chiếc răng nanh. Bởi tôi không mê kiểu trang trí đó, nên tôi nghĩ mình cứ ném nó đi là xong, nhưng đến phút cuối tôi không nỡ lòng nào làm thế. Đây là tuổi thơ của con gái tôi, gói trong một phong thư. Tôi có được bao nhiêu cơ hội để giữ lại một mảnh cuộc đời con bé đây?

Jacob Hunt cũng cảm nhận thế khi gói chiếc răng của Jess sao?

Hít một hơi thật sâu, tôi vào lại văn phòng. Đã đến lúc chơi thật rồi. “Cậu từng dự một buổi giải phẫu tử thi chưa, Jacob?”

“Chưa.”

Tôi ngồi xuống ghế. “Trước hết, nhân viên pháp y lấy một cây kim lớn và cắm vào nhãn cầu để có thể lấy thủy tinh dịch. Làm một bài xét nghiệm độc chất, cậu có thể thấy được vào thời điểm tử vong, trong người nạn nhân như thế nào.”

“Kiểu xét nghiệm độc chất nào thế?” Jacob hỏi, không chút nao núng trước hình ảnh gớm ghiếc tôi vừa nói ra. “Cồn? Thuốc theo đơn? Hay thuốc phiện?”

“Rồi nhân viên pháp y sẽ mở toang thân trên ra bằng một đường rạch hình chữ Y và phanh da ra. Anh ta sẽ cưa các xương sườn, như bỏ đi cái nắp bình, để rồi bắt đầu lôi các nội tạng ra, từng cái một… cân đo chúng… cắt thành từng miếng để có thể xem xét dưới kính hiển vi.”

“Một tay điều tra dân số từng cố gắng xét nghiệm tôi. Tôi ăn gan hắn với đậu fava và rượu vang Chianti,” Jacob nói.

“Rồi nhân viên pháp y sẽ lấy cưa và cắt rời phần chóp hộp sọ, rồi khui nó ra bằng một cái đục. Anh ta cho tay vào lôi bộ não ra. Cậu biết tiếng động của bộ não khi bị lôi ra khỏi hộp sọ không, Jacob?” Tôi đưa tay làm giả điệu bộ cạo giấy.

“Rồi nó được cân đo, phải chứ?” Jacob hỏi. “Bộ não người trung bình nặng khoảng 1,5kg, nhưng kỷ lục bộ não lớn nhất nặng đến 2,5kg.”

“Mọi chuyện tôi vừa mô tả,” tôi vừa nói vừa cúi người về phía Jacob. “Tất cả chuyện đó vừa xảy ra với Jess, bạn cậu. Cậu nghĩ sao?”

Jacob rụt người sâu hơn vào trong thành ghế. “Tôi không muốn nghĩ về chuyện này.”

“Tôi muốn nói cho cậu biết vài điều chúng tôi đã khám phá ra sau khi giải phẫu tử thi của Jess. Có lẽ cậu có thể cho tôi biết mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.”

Jacob có vẻ phấn chấn hơn hẳn, sẵn sàng nhập cuộc.

“Có những vết thâm tím cho thấy có ai đó đã nắm tay, và bóp cổ cô ấy.”

“Vậy,” Jacob đăm chiêu, “có những vết thâm tím hình ngón tay hay là dấu vân tay?”

“Cậu nói cho tôi biết đi, Jacob. Cậu là người đã nắm tay Jess, phải không?”

Gương mặt Jacob lúc nhận ra mình đã sập bẫy, trông khá giống gương mặt của mẹ cậu ta. Bàn tay Jacob bám chặt vào thành ghế, và lắc đầu quầy quậy. “Không.”

“Còn chuyện bóp cổ cô ấy thì sao? Cậu không định nói dối tôi về chuyện đó đấy chứ?”

Jacob nhắm mắt và co rúm người lại, như thể đang đau đớn lắm. “Không…”

“Vậy điều gì khiến cậu bóp cổ cô ấy?”

“Chẳng gì cả!”

“Có cãi nhau sao? Cô ấy nói điều gì cậu không thích sao?” Tôi nhấn mạnh.

Jacob nghiêng về cạnh ghế và bắt đầu lắc lư người. Cậu ta không nhìn thẳng vào mắt tôi, dù cho tôi có nói lớn thế nào đi nữa. Tôi ước giá mình ghi lại cuộc nói chuyện này thay vì chỉ thu âm. Nếu thái độ của Jacob không phải là dấu hiệu rành rành của cảm giác tội lỗi, thì nói thật, tôi chẳng biết nó là gì nữa. “Chẳng có điều gì khiến tôi bóp cổ Jess cả,” Jacob nói.

Tôi hoàn toàn lờ đi lời nói của cậu ta, và gặng hỏi tiếp. “Cậu đã bóp cổ Jess cho đến khi cô ấy tắt thở phải không?”

“Không…”

“Cậu đã đánh vào mặt cô ấy?”

“Cái gì? Không!”

“Vậy làm sao cô ấy lại bị gãy mất một chiếc răng?”

Jacob nhìn tôi, một cái nhìn khiến tôi kinh ngạc. Cậu ta nhìn thẳng, cởi mở với một cảm xúc quá nguyên sơ đến nỗi tôi thấy mình phải quay mặt đi, hệt như cung cách thường lệ của Jacob.

“Đấy là một tai nạn,” Jacob nhẹ nhàng thú nhận, và chỉ khi đó tôi mới nhận ra, nãy giờ mình đang nín thở.