← Quay lại trang sách

- 8 - Oliver

Sáng nay tôi đã tìm cách dạy cho Thor giữ một chiếc kẹp giấy nằm cân bằng trên mũi nó. “Được rồi,” tôi nói, “cho nó xoay thêm vòng nữa nào.” Tôi dự tính là nếu dạy được cho Thor vừa giữ cân bằng vừa làm nhiều chuyện khác, như xoay vòng chẳng hạn, hay là sủa theo bài “Dixie” thì chúng tôi có khả năng sẽ được dự chương trình Letterman.

Tôi vừa đặt chiếc kẹp giấy lên mũi Thor, thì một phụ nữ lao đến. “Tôi cần luật sư,” bà ta hổn hển nói.

Người phụ nữ này có lẽ khoảng gần 40 tuổi, có vài nếp nhăn quanh khóe miệng và mái tóc đen đã chớm vài sợi bạc, nhưng đôi mắt lại trông trẻ hơn nhiều. Chúng như viên kẹo đường vậy. Nhưng sao tôi lại nhìn thân chủ tiềm năng mà nghĩ đến chuyện kẹo bánh vậy chứ? “Mời vào!” Tôi đứng dậy, chỉ cho bà ta chiếc ghế. “Mời bà ngồi và cho tôi biết có chuyện gì đi.”

“Ta không có thời gian cho chuyện đó. Anh phải đi với tôi ngay.”

“Nhưng tôi…”

“Con trai tôi đang bị thẩm vấn ở đồn cảnh sát, và anh phải ngăn chặn chuyện đó lại. Tôi thay mặt con trai tôi thuê anh.”

“Tuyệt vời,” tôi vừa nói xong, thì chiếc kẹp giấy trên mũi Thor rơi xuống. Tôi nhặt chiếc kẹp lên để Thor không nuốt nó trong lúc tôi đi vắng, rồi với tay lấy áo khoác đi ra cửa.

Tôi biết điều mình đang nghĩ hoàn toàn là chuyện vụ lợi, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng người phụ nữ sẽ dẫn tôi đến chiếc BMW đang đậu bên ngoài tiệm pizza. Nhưng thay vào đó, bà ta lại đi về phía phải, đến chiếc Volvo mòn vẹt và hẳn phải chạy được hơn 300 ngàn dặm rồi. Thế này thì yêu cầu được trả tiền trước có vẻ hơi quá đáng rồi. Tôi chuồi người vào xe và đưa tay ra. “Tôi là Oliver Bond.”

Bà ta chẳng bắt tay tôi. Thay vào đó, bà tra chìa khóa vào ổ và lái ra khỏi chỗ đỗ xe, quá nhanh, quá ẩu, khiến tôi phải há hốc mồm. “Emma Hunt,” bà ta nói.

Bà rẽ ngoặt, và bánh sau cứ quay tít cả lên. “Bà… có lẽ, nên cho tôi biết chút ít về chuyện đang diễn ra chứ…” Tôi há hốc miệng khi bà ta lái vượt cả đèn đỏ.

“Anh có xem tin tức không, anh Bond?”

“Làm ơn gọi tôi là Oliver.” Tôi thắt chặt dây an toàn cho rồi. Đồn cảnh sát chỉ cách đây khoảng một hay hai dặm, nhưng tôi muốn mình toàn mạng khi đến đó.

“Anh có theo dõi chuyện một sinh viên Đại học Vermont bị mất tích không?”

“Cô gái họ vừa tìm thấy thi thể à?”

Chiếc xe rít lên khi dừng lại trước đồn cảnh sát. “Tôi nghĩ có lẽ con trai tôi đã gây ra chuyện đó,” bà nói.

Alan Dershowitz là luật sư danh tiếng người Do Thái, và có người từng hỏi xem ông có chấp nhận biện hộ cho Hitler không. “Có,” ông nói. “Và tôi sẽ thắng.”

Ông giáo sư môn bồi thường thiệt hại dân sự của tôi có chất giọng đều đều và chán ngắt, nghe ông nói còn chán hơn là ngồi xem một bức tranh khô màu nữa. Một hôm tôi ngủ gật trong giờ của ông, và thế là ông đổ nguyên chai nước lên đầu tôi. “Anh Bond,” ông lên giọng, “anh khiến tôi thấy anh là loại sinh viên mà chúng tôi phí công khi nhận vào học.”

Tôi đứng dậy, người ướt đầm. “Vậy thì xin nói với lòng tôn trọng hết mực, thưa ông, ông nên ấn tượng hơn nữa đi.” Tôi vừa nói xong, các bạn trong lớp đã hò reo ủng hộ.

Tôi sẽ kể câu chuyện này cho bồi thẩm đoàn của mình, để làm minh chứng rằng tôi không bao giờ tránh né thách thức. Và lúc này tôi cũng không định làm thế.

“Đi thôi.” Emma Hunt tắt máy xe.

Tôi nắm lấy cánh tay người phụ nữ. “Có lẽ bà nên mở đầu bằng cách cho tôi biết tên con trai bà đi.”

“Jacob.”

“Cậu ấy bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám,” bà nói. “Nó mắc hội chứng Asperger.”

Tôi từng nghe thuật ngữ này, nhưng tôi không muốn ra vẻ mình là chuyên gia. “Vậy là cậu ấy tự kỷ?”

“Đúng là thế, nhưng không phải kiểu Rain Man đâu. Nó rất giỏi.” Bà bồn chồn nhìn về phía đồn cảnh sát. “Ta nói chuyện này sau được chứ?”

“Không, nếu như còn muốn tôi biện hộ cho Jacob. Sao cậu ấy lại bị vào đồn?”

“Tôi chở nó đến.” Và bà thở dài run rẩy. “Khi tôi xem bản tin truyền hình chiếu hiện trường vụ án, tôi thấy tấm mền của Jacob.”

“Có thể người khác cũng có tấm mền đó? Có thể là bất kỳ ai từng ghé mua ở siêu thị Kohl hồi mùa đông năm ngoái, phải chứ?”

“Không. Đây là tấm mền tự may. Nó từng nằm trên tủ đồ của Jacob, tôi nghĩ thế. Rồi tôi nghe phóng viên nói rằng cảnh sát đã bắt bạn trai của Jess vì tội giết người.”

“Jacob là bạn trai của cô ấy à?”

“Không. Mà là một cậu nào đó tên Mark. Tôi không biết cậu ta, nhưng tôi không thể chịu nổi khi nghĩ cậu ta sẽ phải vào tù vì một việc mình không làm. Tôi đã gọi cho thám tử phụ trách vụ này, và anh ta bảo nếu tôi đưa Jacob đến, anh ta sẽ nói chuyện với nó và lo hết mọi thứ.” Bà vùi mặt trong hai bàn tay. “Tôi đã không nhận ra anh ta sẽ chơi xấu Jacob. Anh ta bảo tôi không được dự buổi nói chuyện đó.”

“Nếu cậu ấy được 18 tuổi, thì đúng là thế,” tôi chỉ ra cho bà thấy. “Jacob đã đồng ý nói chuyện với ông ta phải không?”

“Chính xác là nó lao đến đồn cảnh sát khi nghe là mình có thể giúp phân tích một hiện trường vụ án.”

“Tại sao?”

“Cũng giống như khi anh nhận một vụ án giết người của một người nổi tiếng sau nhiều năm toàn lo những vụ tranh chấp tài sản vậy.”

Ồ. Nói thế thì tôi hiểu rồi. “Cảnh sát đã bảo bà là có lệnh bắt Jacob sao?”

“Không.”

“Vây là bà tự nguyện đưa cậu ấy đến đó?”

Người phụ nữ khuỵu người xuống ngay trước mặt tôi. “Tôi đã nghĩ là họ sẽ nói chuyện với nó thôi. Tôi không biết là nó bị xem như nghi phạm ngay lập tức.” Emma Hunt đang khóc, và tôi còn rõ phải làm gì với một con heo đầy nhớt trên xa lộ New York hơn là với một phụ nữ đang rưng rưng nước mắt. “Tôi chỉ cố làm chuyện đúng đắn”, bà nói qua tiếng nấc.

Khi còn là thợ đóng móng, tôi từng lo cho một con ngựa cái bị rạn xương bàn chân. Nó đã được cho nghỉ ngơi nhiều tuần nhưng chẳng khá lên chút nào, nên những người chủ đã bàn đến chuyện cho nó ra đi thanh thản. Tôi cố thuyết phục họ để tôi gắn một cái đế thẳng vào móng nó, cái đế này sẽ bọc lấy móng thay vì chỉ đóng đinh vào. Lúc đầu, con ngựa không muốn bước đi, mà làm sao trách nó được chứ? Phải mất một tuần dỗ dành nó mới chịu bước ra khỏi chuồng, rồi tôi tập cho nó 30 phút một ngày, và một năm sau tôi đã có thể dẫn nó ra cánh đồng để nhìn nó phi nước đại, nhanh như tia chớp.

Đôi khi bạn cần ai đó giúp mình đi được bước đầu tiên.

Tôi đặt tay lên vai người phụ nữ, cô ta giật bắn khi có người chạm vào mình, và ngước lên nhìn tôi với đôi mắt động lòng người đến điên dại đó. “Để xem có thể làm được gì,” tôi nói và cũng hy vọng bà không nhận ra là hai đầu gối tôi đang run lên.

Đến bàn tiếp tân, tôi hắng giọng. “Tôi đang tìm một cảnh sát…”

“Người nào?” viên trung sĩ uể oải hỏi.

Mặt tôi phừng cả lên. “Người đang thẩm vấn Jacob Hunt,” tôi nói. Sao tôi không hỏi bà ấy tên của gã đó nhỉ?

“Anh muốn nói đến thám tử Matson?”

“Đúng. Tôi muốn anh bảo ông ta tạm dừng buổi thẩm vấn.”

Viên trung sĩ nhún vai. “Tôi không xen ngang đâu. Anh có thể đợi. Lúc ông ấy xong, tôi sẽ cho ông ấy biết anh ở đây.”

Emma không nghe thấy gì. Bà đang đứng cách xa tôi, ở phía cánh cửa dẫn về hành lang nội vi đồn cảnh sát. Cánh cửa đó bị khóa bằng cơ chế thẻ từ. “Nó ở đằng kia,” cô run run nói.

“Tôi nghĩ lúc này cách hành động hợp lý nhất là chơi theo cách của họ cho đến khi…”

Đột nhiên, cánh cửa kêu lên và mở ra. Một cô thư ký đi vào sảnh chờ, trên tay cầm một hộp FedEx chờ người đến nhận.

“Đi ngay,” Emma nói. Cô nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi qua khe cửa trên trời rơi xuống đó, và hai chúng tôi bắt đầu chạy.