← Quay lại trang sách

- 9 - Jacob

Tôi là bằng chứng sống để các bạn thấy rằng giấc mơ thật sự có thể thành hiện thực.

1. Tôi đang ngồi với thám tử Matson, xem xét công chuyện.

2. Ông ta đang chia sẻ với tôi về chi tiết một vụ điều tra đang tiến hành.

3. Chưa một lần ông ta ngáp, nhìn đồng hồ, hoặc bất kỳ động thái nào cho thấy ông không hứng thú nói chuyện lâu với tôi về chuyện điều tra hiện trường vụ án.

4. Ông muốn nói với tôi về hiện trường vụ án của vụ Jess mất tích, một hiện trường vụ án mà tôi đã dàn dựng.

Nói thật, chuyện đáng ra phải hơn thế.

Hoặc là tôi nghĩ đáng ra phải hơn thế cho đến khi ông ta bắt đầu đặt những câu hỏi gai góc cho tôi, cảm giác như từng phát súng bắn vào người vậy. Và ông đang cười nửa miệng, mà tôi lại không thể nhớ ra điệu cười đó nghĩa là ông đang hạnh phúc hay là không. Từ những chuyện thực tế, chẳng hạn như trọng lượng bộ não người, bản chất của bài xét nghiệm độc tính hậu tử, cuộc nói chuyện đã chuyển sang những chuyện riêng tư hơn.

Sự hứng thú khi nhìn một lát gan dưới kính hiển vi bị mất đi ít nhiều phấn khích khi thám tử Matson buộc tôi phải nhớ rằng lá gan này là của một người tôi thật sự quen biết, một người tôi từng cười đùa và mong được gặp mặt, và thế này thật không giống những gì tôi cảm nhận về hầu hết mối tương tác xã hội. Trong suy nghĩ, tôi sẵn sàng chết để được như thế này, nhưng hóa ra chơi với máu làm bằng sirô bắp và màu thực phẩm khác xa khi chơi với máu thật. Dù cho tôi có thể hiểu theo lập luận rằng khi Jess chết rồi thì ước mong cô không chết cũng chẳng thể đảo ngược chuyện gì, nhưng như thế vẫn không khỏi khiến tôi cảm thấy nôn nao ruột gan, như thể có một bóng khí trong bụng tôi đang lớn dần mãi và có thể sẽ khiến tôi nổ tung thành từng mảnh.

Ngay khi tôi vừa nghĩ mọi chuyện không thể nào tệ hơn nữa, thì thám tử Matson buộc tội tôi là người đã đánh Jess.

Cậu là người đã nắm tay Jess, phải không?

Tôi không làm thế. Và tôi đã bảo ông ta như vậy.

Còn chuyện bóp cổ cô ấy thì sao? Cậu không định nói dối tôi về chuyện đó đấy chứ?

Tất nhiên là tôi biết câu trả lời, nhưng nó bị rối rắm về cú pháp mất rồi. Hệt như lúc ngồi ăn mà có người hỏi bạn, Cậu không muốn miếng thịt nướng cuối cùng này sao? Trong khi chắc chắn bạn đang thèm muốn nó. Nếu nói không, nghĩa là bạn nói rằng bạn muốn miếng thịt đó? Hay có nghĩa là bạn không muốn?

Vậy điều gì khiến cậu bóp cổ cô ấy?

Có cãi nhau sao? Cô ấy nói điều gì cậu không thích sao?

Nếu Jess ở đây, cô ấy sẽ bảo tôi hít một hơi thật sâu. Bảo với người ta là cậu cần họ nói chậm hơn, cô ấy sẽ bảo thế. Bảo người ta là cậu không hiểu.

Nhưng mà Jess đâu có ở đây.

“Không có lý do gì để tôi bóp cổ Jess cả,” cuối cùng tôi cũng nói nên lời, và đây hoàn toàn là sự thật. Nhưng mặt tôi đỏ bừng, hơi thở như cát nóng tuôn khỏi người tôi.

Có lần lúc tôi còn nhỏ, Theo đã gọi tôi là quỷ lùn tâm thần, và tôi đã ném chiếc gối ghế bành vào nó, nhưng lại trúng ngay chiếc đèn bàn mà bà ngoại đã tặng cho mẹ tôi. Làm sao lại thế này? mẹ tôi hỏi lúc đã lấy lại đủ bình tĩnh để mở miệng.

Một chiếc gối hất nó rơi khỏi bàn.

Đấy là sự thật không thể chối cãi, nhưng bàn tay mẹ tôi giơ lên và giáng xuống người tôi. Tôi còn nhớ nó đau lắm. Tôi nhớ tôi đã hoảng hồn khi nghĩ da tôi sẽ rã nát ra. Và dù sau đó mẹ đã xin lỗi, nhưng từ đó tôi luôn có suy nghĩ rằng: nói sự thật sẽ giải thoát cho bạn, thật sao? Vậy nó đã khiến tôi gặp rắc rối thế nào khi tôi bảo một bà mẹ là đứa con mới sinh của bà trông như con khỉ chứ? Hay như lúc tôi đọc bài làm của một đứa khác trong lớp và nói rằng nó kém cùng cực? Hay khi tôi bảo mẹ là tôi thấy mình như người ngoài hành tinh được gửi đến phân tích về các gia đình, bởi tôi chưa từng thực sự có cảm giác mình là một phần trong gia đình này?

Hay như lúc này đây?

Cậu đã bóp cổ Jess cho đến khi cô ấy tắt thở phải không? Cậu đã đánh vào mặt cô ấy?

Tôi nghĩ về Lucy và Ethel ở nhà máy kẹo. Nghĩ về lần tôi ra biển, và không thể tránh được con sóng đang lao tới, để rồi con sóng từ bờ kéo tôi ngã sấp mặt. Trên phim CrimeBusters, khi các điều tra viên thẩm vấn nghi phạm, cuối cùng hắn luôn sụp đổ trước một chứng cứ lạnh lùng không thể chối cãi.

Không chuyện nào xảy ra theo như tôi dự định.

Hay có lẽ chỉ là dự định của tôi đang tiến triển hơi quá.

Tôi chưa bao giờ có ý làm đau Jess, vì thế câu hỏi tiếp theo xoáy vào tôi như một mũi giáo. “Vậy làm sao cô ấy lại bị gãy mất một chiếc răng?” thám tử hỏi.

Tôi thấy cảnh hiện ra trước mắt mình như một thước phim vô hình. Khi lôi Jess xuống cầu thang, tôi đã tuột tay khiến cô ấy rơi xuống bậc thang cuối cùng. Tôi xin lỗi! Tôi thảng thốt kêu lên như thế, dù cho đó là chuyện không cần thiết, bởi Jess đâu còn nghe được lời tôi nói.

Dù tôi có dùng bất kỳ từ ngữ nào cũng vẫn không đủ, bởi thám tử Matson đâu có hiểu tôi. Nên tôi quyết định đi một bước táo bạo, cho ông ta thấy những gì có trong đầu tôi, ngay bây giờ và ngay nơi này. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Da tôi rần rần như bị lột từ bên trong. Như hàng ngàn mũi kim đâm vào những trung tâm thần kinh bộ não.

Chúa ơi, đau quá.

“Đấy là tai nạn,” tôi nói khẽ. “Nhưng tôi đã giữ lại nó. Tôi cho chiếc răng vào túi cô ấy.”

Lại một lời nói thật nữa, nhưng lời này khiến ông thám tử nhảy bật khỏi ghế. Tôi chắc là ông ta có thể nghe thấy tiếng mạch tôi đang đập rất dữ như tôi đang nghe thấy đây. Một dấu hiệu của cơn loạn nhịp tim. Tôi hy vọng mình sẽ không chết ngay trong văn phòng của thám tử Matson này.

Mắt tôi đảo sang bên trái, rồi bên phải ông ta, rồi đảo bất kỳ đâu để tôi không phải nhìn thẳng ông ta lần nữa. Vừa lúc đó tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ và nhận ra đã 4:17 rồi.

Nếu không tắc đường, phải mất 16 phút để từ đồn cảnh sát về nhà tôi. Thế nghĩa là chúng tôi sẽ không thể về đến nhà trước 4:33, mà CrimeBusters lại khởi chiếu từ lúc 4:30. Tôi đứng dậy, hai tay vung vẩy trước ngực như con chim ruồi, nhưng tôi chẳng quan tâm đến chuyện kìm chúng lại nữa. Nó hệt như cảnh trong phim, lúc thủ phạm sụp đổ và sấp mặt vào bàn, khóc than trong mặc cảm tội lỗi. Tôi muốn xem cảnh phim như thế, chứ không phải sống cảnh phim đó. “Giờ ta xong chưa?” tôi hỏi. “Bởi tôi thực sự phải về rồi.”

Thám tử Matson đứng dậy, và tôi nghĩ ông ta sẽ mở cửa cho tôi, nhưng ông ta lại chắn lối ra, rồi tiến về phía tôi, tiến sát đến mức tôi không thở được, bởi làm sao tôi có thể hít vào luồng hơi mà ông ta thở ra cơ chứ? “Cậu có biết cậu đã làm rạn hộp sọ cô ấy không?” ông ta nói. “Chuyện này xảy ra khi cậu làm cô ấy ngã gãy răng?”

Tôi nhắm mắt lại. “Tôi không biết.”

“Còn về quần lót của cô ấy? Cậu mặc ngược cho cô ấy phải không?”

Ngay lúc đó, tôi ngẩng đầu lên. “Nó bị mặc ngược sao?” Làm sao tôi biết chuyện này được? Quần cô ấy chẳng có nhãn mác như trên quần đùi của tôi. Hình con bướm nằm phía trước hay phía sau đây chứ?

“Cậu cũng đã lột quần lót của cô ấy phải không?”

“Không, ông vừa nói cô ấy mặc quần…”

“Cậu đã cố quan hệ với cô ấy phải không hả, Jacob?” thám tử hỏi.

Tôi không mở miệng nổi. Chỉ cần nghĩ về chuyện đó là lưỡi tôi dính chặt vào hàm rồi.

“Trả lời đi, đồ khốn!” ông ta hét lên.

Tôi hối hả tìm lời để nói, lời nào cũng được, bởi tôi không muốn ông ta hét lên với tôi lần nữa. Tôi sẽ bảo ông ta là tôi đã làm tình với Jess 80 lần trong đêm đó, nếu ông ta muốn nghe như thế, nếu làm thế ông ta sẽ mở cửa cho tôi ra.

“Cậu đã di chuyển cô ấy sau khi chết, phải không Jacob?”

“Phải! Tất nhiên là tôi đã di chuyển cô ấy!” Chẳng phải rõ ràng là thế sao?

“Tại sao?”

“Tôi cần dàn dựng hiện trường vụ án, và cô ấy phải nằm ở chỗ đó.” Ông ta, và tất cả mọi người, phải hiểu chuyện đó chứ.

Thám tử Matson nghiêng đầu. “Vì thế mà cậu làm chuyện này? Cậu muốn phạm tội rồi xem thử mình có thoát được không ư?”

“Không, đấy không phải là lý do…”

“Vậy thì là gì?” ông ta cắt lời.

Tôi cố gắng tìm cách nói ra hết mọi lý do khiến tôi làm những chuyện đó. Nhưng có một chuyện tôi không hiểu được, một chuyện không liên quan đến nội tâm càng không liên quan đến vẻ ngoài. Tôi không hiểu được đâu là những mối dây gắn kết chúng ta với nhau. “Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói anh hối tiếc,” tôi lúng búng.

“Cậu nghĩ đây là chuyện đùa sao? Một chuyện đùa bá đạo? Bởi tôi không thấy thế. Một cô gái đã chết, và chẳng có gì hài hước ở đây cả.” Ông ta tiến sát hơn nữa, cho đến khi cẳng tay ông ta chạm vào tay tôi, và tôi không thể tập trung được khi đầu óc cứ quay cuồng. “Cho tôi biết đi, Jacob,” ông ta nói. “Cho tôi biết lý do cậu giết Jess đi.”

Đột nhiên cánh cửa mở tung, đập vào vai ông ta. “Đừng trả lời,” một anh chàng lạ mặt hét lên. Sau lưng anh ta là mẹ tôi, và sau mẹ tôi là hai viên cảnh sát mặc đồng phục vừa chạy đến.

“Anh là ai?” Thám tử Matson hỏi.

“Tôi là luật sư của Jacob.”

“Ồ, thật sao?” ông thám tử nói. “Jacob, đây là luật sư của cậu sao?”

Tôi liếc qua người này. Anh ta mặc quần kaki và một chiếc áo sơmi chuẩn, nhưng không thắt cà vạt. Mái tóc hung của anh ta có vẻ giống Theo, và trông anh ta quá trẻ để là luật sư thật. “Không,” tôi trả lời.

Thám tử mỉm cười đắc thắng. “Cậu ta 18 tuổi rồi, luật sư à. Cậu ta bảo anh không phải luật sư của cậu ấy, và cậu ta không yêu cầu luật sư.”

Tôi đâu có ngốc. Tôi đã xem quá đủ loạt phim CrimeBusters để biết chuyện này sẽ đi về đâu. “Tôi muốn có luật sư,” tôi tuyên bố.

Thám tử Matson đưa hai tay lên trời ngao ngán.

“Ta đi thôi.” Mẹ tôi mở đường. Tôi với tay lấy chiếc áo vẫn còn vắt trên thành ghế.

“Anh… tên anh là gì?” thám tử hỏi.

“Bond,” luật sư mới của tôi trả lời. “Oliver Bond,” rồi anh ta cười với tôi.

“Anh Bond, thân chủ của anh bị cáo buộc sát hại Jessica Ogilvy,” thám tử Matson nói. “Cậu ta không được đi đâu cả.”