- 2 - Oliver
Vừa nghe thám tử nói rằng ông ta sẽ bắt giữ cả Emma Hunt nếu bà không chịu im lặng, tôi liền giật mình khỏi cơn mụ mị. Tôi đã lặng cả người khi nghe ông ta nói: Rồi chúng tôi sẽ đưa cậu ta đến tòa để khởi tố.
Tôi biết cái quái gì về khởi tố cơ chứ?
Tôi từng thắng hai vụ kiện dân sự. Nhưng khởi tố hình sự là một thứ hoàn toàn khác.
Phải khó khăn lắm, chúng tôi mới quyết định vào xe của Emma, lái đến tòa án. Bà ấy không muốn rời đồn cảnh sát mà không có Jacob. Và cách duy nhất để tôi thuyết phục bà là chỉ cho bà thấy nơi chúng tôi sẽ đến chính là nơi mà con bà sẽ xuất hiện lại. “Tôi phải ở với nó mới phải,” bà nói, còn chân thì nhấn ga vượt đèn đỏ. “Chúa ơi, tôi là mẹ nó mà.” Như thể một phản ứng dây chuyền, bà đau khổ nói luôn một mạch. “Theo. Lạy Chúa tôi, Theo… Nó còn chẳng biết ta đang ở đây…”
Tôi không biết Theo là ai, và nói thật là tôi chẳng có thời gian để quan tâm đến chuyện đó. Tôi đang bù đầu suy nghĩ về tư thế của mình trong phòng xử án.
Tôi phải nói gì đây?
Tôi sẽ là người nói trước, hay là công tố viên?
“Đây hoàn toàn là chuyện hiểu lầm,” Emma cương quyết nói. “Jacob chẳng bao giờ làm hại ai cả. Đây không thể là chuyện nó làm được.”
Thật sự thì tôi còn chẳng biết phải đến phòng xử nào nữa.
“Anh có nghe tôi nói không đấy?” Emma nói, và tôi nhận ra hẳn bà đang hỏi tôi chuyện gì đó.
“Có,” tôi trả lời năm ăn năm thua.
Bà nhíu mày. “Trái hay phải,” bà lặp lại.
Chúng tôi đang dừng ở cổng tòa. “Trái,” tôi ấp úng.
“Ở phiên khởi tố sẽ có chuyện gì?” bà hỏi. “Jacob sẽ không cần nói gì, phải chứ?”
“Không. Luật sư sẽ nói thay. Ý tôi là, tôi nói đấy. Toàn bộ chuyện khởi tố chỉ là đọc cáo trạng và ra điều khoản bảo lãnh tại ngoại.” Theo những gì tôi nhớ từ thời đi học, thì hẳn sẽ như thế. Đúng ra phải kèm câu này nữa, nhưng ai đời một luật sư lại nói như vậy chứ.
“Bảo lãnh?” bà lặp lại lời tôi. “Họ sẽ giam Jacob sao?”
“Tôi không biết,” tôi thành thật thú nhận. “Cứ đến đâu hay đó.”
Emma đỗ xe vào bãi của tòa. “Lúc nào nó sẽ đến đây thế?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào nữa.Tôi chỉ biết là đã gần hết giờ làm việc, và nếu thám tử Matson không nhanh chân lên, thì Jacob sẽ phải ngủ qua đêm trong phòng tạm giam của quận. Nhưng không đời nào tôi nói chuyện này cho Emma đâu.
Trong sân tòa khá im ắng, hầu hết các vụ đều xử vào ban sáng rồi. Nhưng vụ của tôi thì mới chỉ bắt đầu, và tôi cần nhìn qua bộ luật hình sự một chút trước khi thân chủ khám phá ra tôi là một tay bịp bợm. “Sao bà không ngồi đợi ở đây?” Tôi gợi ý, chỉ về chiếc ghế ở sảnh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Lo vài chuyện giấy tờ cần phải nộp lên trước khi Jacob đến đây,” tôi nói và cố ra vẻ tự tin hết sức có thể, rồi nhanh chân tìm đến văn phòng lục sự.
Cũng như các y tá trong bệnh viện thường cố tỏ vẻ hiểu biết hơn các bác sĩ, nên nếu bạn thực sự muốn biết chuyện ở tòa, bạn nên dành thêm thời gian nịnh hót các lục sự hơn là thẩm phán. “Xin chào,” tôi nói với một bà nhỏ nhắn tóc đen đang dán mắt vào màn hình vi tính. “Tôi đến đây để lo một vụ khởi tố hình sự.”
Bà ta liếc mắt nhìn lên. “Tốt cho anh rồi,” bà ta nói sẵng.
Tôi liếc mắt nhìn bảng tên của bà trên bàn. “Dorothy à, tôi không biết bà có thể cho tôi biết vụ này sẽ diễn ra ở phòng xử án nào không?”
“Khả năng sẽ là ở phòng xử án hình sự…”
“Phải rồi.” Tôi mỉm cười, như thể tôi rành rõi chuyện này lắm vậy. “Và thẩm phán…?”
“Hôm nay là thứ Hai, sẽ là thẩm phán Cuttings,” bà ta nói,
“Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều,” tôi hớn hở. “Hân hạnh được gặp bà.”
“Gặp anh đúng là chuyện vui trong ngày,” Dorothy cũng hăng hái nói lại.
Tôi chuẩn bị bước ra cửa, thì bỗng sực nhớ và quay người lại. “Một chuyện nữa…”
“Vâng?”
“Tôi… tôi có cần nói gì không?”
Giờ thì bà ta thực sự rời mắt khỏi màn hình. “Thẩm phán sẽ hỏi anh xem thân chủ của anh tuyên bố mình có tội hay không có tội,” Dorothy trả lời.
“Tuyệt,” tôi nói. “Tôi thực sự biết ơn bà đấy.”
Vào sảnh, tôi thấy Emma vừa gác máy. “Vậy là?” bà hỏi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bà. “Dễ như ăn bánh thôi,” tôi nói với bà, và cũng hy vọng nói thế sẽ cho tôi tự tin thêm phần nào.
Emma và tôi phải ngồi xem ba phiên xử tội tàng trữ ma túy, một phiên xử tội đột nhập bất hợp pháp, và một phiên về tội phô bày khiếm nhã, thì Jacob mới xuất hiện. Từ chỗ của mình, tôi có thể nói ngay khoảnh khắc Emma thấy con trai mình đến. Bà ngồi thẳng lên một chút, và dường như nín thở.
Nếu có lúc nào ghé qua phòng xử án, bạn sẽ thấy ra rằng mấy tay cầu thủ bóng bầu dục lỗ mãng ở trường trung học lớn lên sẽ trở thành nhân viên chấp hành tòa án. Hai con đười ươi đó đang nhấc bổng Jacob, còn cậu ấy thì cố hết sức để thoát khỏi tay chúng. Cậu ấy cứ nghển cổ lên, nhìn mọi người trong phòng xử, và ngay khi thấy Emma, toàn thân cậu liền thả lỏng ra.
Đến giờ thể hiện rồi đây. Tôi đứng dậy đi xuống, và nhận ra quá trễ là Emma đang đi theo mình. “Bà phải ngồi lại đây,” tôi ngoái lại nói khẽ khi vừa đứng cạnh thân chủ mình sau bàn bị cáo.
“Chào,” tôi thì thầm với Jacob. “Tên tôi là Oliver. Mẹ cậu thuê tôi làm luật sư cho cậu, và tôi đã kiểm soát tình hình rồi. Đừng nói bất kỳ điều gì với thẩm phán. Cứ để tôi nói cho.”
Trong lúc tôi nói, Jacob cứ nhìn xuống đầu gối. Tôi vừa dứt lời, cậu ấy liền quay quắt. “Mẹ,” cậu ấy gọi lớn, “đang có chuyện gì thế?”
“Luật sư,” tay chấp hành bự con nhất nói, “hoặc anh bảo thân chủ mình im lặng, hoặc anh ta sẽ về lại phòng giam ngay đấy.”
“Tôi vừa bảo cậu đừng nói chuyện với bất kỳ ai mà,” tôi thì thầm với Jacob.
“Anh bảo tôi đừng nói gì với thẩm phán mà.”
“Cậu không thể nói chuyện với ai cả. Cậu hiểu chứ?”
Jacob cúi mặt nhìn xuống bàn.
“Jacob. Này?”
“Anh vừa bảo tôi đừng nói chuyện với bất kỳ ai mà,” cậu ta lầm bầm. “Anh đổi ý rồi sao?”
Thẩm phán Cuttings là một người gốc New England đầy sắt đá. Ngoài giờ làm, ông còn điều hành một trang trại lạc đà không bướu, và theo thiển ý của tôi, trông ông cũng giống lạc đà thật. Ông vừa đọc tên của Jacob thì bà lục sự Dorothy đi vào bằng lối cửa hông và đưa cho ông một mảnh giấy. Chúi cái mũi dài xuống mảnh giấy xong, ông thở dài. “Tôi có hai vụ việc cần giải quyết của ông Robichaud ở phòng xử khác. Bởi ông ấy đang ở đây với các thân chủ của mình, nên tôi sẽ lo các vụ đó trước, rồi ta sẽ xử vụ của tù nhân này sau.”
Ngay khi cái chữ “tù nhân” vừa ra khỏi miệng thẩm phán, Jacob liền đứng bật dậy. “Tôi cần giờ nghỉ giác quan.”
“Im nào,” tôi nói khẽ.
“Tôi cần giờ nghỉ giác quan!” Jacob vẫn tiếp tục nói.
Trong đầu tôi lóe lên hàng chục suy nghĩ. Làm sao để thằng nhóc này đừng nói nữa? Làm sao tôi khiến cho thẩm phán quên đi mọi chuyện đang phô bày trước mắt ông? Một luật sư dày dạn sẽ xử lý tình huống này như thế nào, khi thân chủ mình trở thành một thùng thuốc súng chực nổ? Phải bao lâu nữa tôi mới đủ dày dạn để không hoài nghi bản thân mình?
Ngay khi Jacob vừa bước tới một bước, hai nhân viên chấp hành tòa đã đè cậu ta xuống. Jacob bắt đầu hét lên một tiếng chói tai dữ dội.
“Thả nó ra!” Emma hét lên từ sau lưng tôi. “Nó không hiểu gì cả! Ở trường, nó được phép đứng dậy ra khỏi lớp khi thấy quá sức chịu đựng…”
“Đây không phải trường học,” thẩm phán lớn tiếng át lại. “Đây là phòng xử án của tôi, và bà sẽ phải ra khỏi đây.”
Một nhân viên chấp hành tòa thả tay Jacob và bước lại để kéo Emma ra ngoài. “Tôi có thể trình bày,” bà kêu lên, nhưng tiếng nói bà ngày càng xa dần.
Tôi nhìn bà rồi nhìn qua thân chủ của mình, đang rũ người ra và bị lôi đi qua một cánh cửa khác. “Bỏ mấy móng vuốt hôi hám của mày ra khỏi người tao, đồ khỉ đột bẩn thỉu!” Jacob hét lên.
Thẩm phán nheo mắt nhìn tôi.
“Câu đó từ bộ phim Hành tinh Khỉ,” tôi mấp máy.
“Tôi đang giận lắm rồi đây, và tôi không lo vụ này nữa,” ông trả lời. “Và câu đó từ phim Network. Tôi hết lòng đề nghị sau khi kiểm soát được thân chủ mình, anh nên xem phim đó đi.”
Tôi rụt cổ lại và vội vã băng xuống. Emma đứng ngoài phòng xử án, bừng bừng giận dữ, đôi mắt bà trừng trừng nhìn tay chấp hành tòa như muốn ăn tươi nuốt sống. “Thằng nhóc của anh có thể đợi cho đến khi không còn vụ nào nữa,” tay chấp hành tòa nói với tôi. “Lúc đó bọn tôi sẽ đưa nó vào. Trước lúc đó, bà mẹ không được vào phòng xử.”
Rồi anh ta lại đi vào phòng xử án. Thế là chỉ còn tôi đứng ngoài hành lang này với Emma. Bà nắm tay tôi và lôi về phía cầu thang. “Cái gì thế… bà đang làm gì vậy?”
“Nó đi xuống đó, có phải không? Đi nào.”
“Đợi đã.” Tôi dậm chân tại chỗ và khoanh tay lại. “Chuyện đó là thế nào vậy?”
“Tôi ghét phải nói là tôi đã bảo anh rồi mà, nhưng đúng là tôi đã bảo anh rồi. Là hội chứng Asperger đấy. Đôi khi Jacob có vẻ hoàn toàn bình thường, thậm chí là thông minh, nhưng đôi khi những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến nó hoàn toàn mất tự chủ.”
“Nhưng cậu ấy không thể hành xử như thế trong phòng xử án.Tôi tưởng cậu ấy biết hết về hiện trường vụ án, cảnh sát và luật pháp mà. Cậu ấy phải biết điều và im lặng, nếu không ta sẽ gặp thảm họa đấy.”
“Nó đang cố mà,” Emma quả quyết. “Vì thế nên nó mới xin khoảng nghỉ giác quan.”
“Xin cái gì cơ?”
“Xin đến một nơi mà nó có thể tránh được mọi tiếng động và quấy nhiễu, để trấn tĩnh lại. Đấy là một trong những đặc quyền của nó ở trường… Nghe này, ta có thể gác lại chuyện này và đi tìm nó được chứ?”
Lúc này, Jacob đang có khoảng nghỉ giác quan… trong một buồng tạm giam. “Bà không được phép xuống đó đâu.”
Emma lùi lại một bước, như thể tôi vừa đánh bà vậy. “Còn anh thì sao?”
Nói thật, tôi không chắc chuyện này chút nào. Tôi hé đầu qua cánh cửa phòng xử án. Nhân viên chấp hành tòa đứng khoanh tay ngay bên cửa. “Tôi nói chuyện với thân chủ của mình được chứ?” tôi thì thầm.
“Được,” anh ta nói. “Cứ đi đi.”
Tôi chờ anh ta đưa tôi đến chỗ Jacob, nhưng anh ta chẳng nhúc nhích gì. “Cảm ơn,” tôi bèn nói rồi rút đầu ra và đi trở lại phía Emma, rồi xuống cầu thang.
Tôi hy vọng mấy buồng giam nằm dưới tầng này.
Sau năm phút rảo quanh khu tạm giữ và phòng hơi nước, tôi đã tìm được người cần tìm. Jacob đang ngồi ở góc buồng, một tay cứ vung vẩy như cánh chim, khom lưng lại, và miệng nhẩm nha một bài của Bob Marley.
“Sao cậu lại hát bài đó?” Tôi hỏi, tiến tới đứng sát song sắt cửa.
Ngưng lại ngang giữa đoạn điệp khúc, Jacob trả lời. “Nó khiến tôi thấy khá hơn.”
Tôi ngẫm nghĩ câu này. “Cậu có biết bài nào của Bob Dylan không?” Khi cậu ấy không trả lời, tôi tiến tới. “Nghe này, Jacob. Tôi biết là cậu chẳng hiểu tình hình hiện thời là thế nào. Và nói thật, tôi cũng chẳng biết gì. Tôi chưa từng biện hộ một vụ như thế này bao giờ. Nhưng ta sẽ cùng nhau sắp xếp chuyện này. Tất cả những gì cậu phải làm là hứa với tôi một việc. Cứ để tôi nói cho.” Tôi chờ cái gật đầu của Jacob, nhưng chờ mãi chẳng thấy.
“Cậu có tin tôi không?”
“Không,” Jacob nói ngay. “Tôi không tin,” rồi cậu ta đứng dậy. “Anh nhắn cho mẹ tôi một lời được chứ?”
“Được.”
Jacob vòng bàn tay quanh các chấn song. Những ngón tay cậu ấy dài và mảnh. “Cuộc sống như một hộp chocolate,” cậu ấy nói khẽ. “Bạn không bao giờ biết mình sẽ được những gì.”
Tôi bật cười, nghĩ là nếu như vẫn biết cách pha trò, thì thằng nhóc này đâu có đến nỗi nào. Nhưng rồi tôi nhận ra là Jacob không nói đùa. “Tôi sẽ bảo thế với mẹ cậu,” tôi nói.
Quay trở lại, tôi thấy Emma đang rảo quanh hành lang. “Nó ổn chứ?” bà hỏi ngay khi tôi vừa ló mặt. “Nó có phản ứng gì không?”
“Có, ổn mà,” tôi nói cho yên lòng bà. “Có lẽ Jacob mạnh mẽ hơn bà nghĩ đấy.”
“Cậu nói thế dựa trên năm phút nói chuyện với nó sao?” Bà lo lắng. “Nó phải ăn tối lúc sáu giờ. Nếu không thì nó…”
“Tôi sẽ lấy cho cậu ấy một món ăn nhanh từ máy bán hàng tự động.”
“Món đó không được có cazein hay gluten…”
Tôi còn chẳng biết mấy thứ đó là gì nữa. “Emma, bà phải thả lỏng đi.”
Bà trừng mắt với tôi. “Con trai cả của tôi, bị tự kỷ, vừa bị bắt vì tội giết người. Nó đang nằm trong một buồng giam dưới hầm đấy. Anh dám cả gan bảo tôi thả lỏng sao?”
“Sẽ chẳng ích gì cho Jacob, nếu như bà lại mất tự chủ lần nữa trong phòng xử án.” Khi bà không trả lời, tôi bèn ngồi xuống chiếc ghế băng bên kia hành lang. “Cậu ấy muốn tôi chuyển lời đến bà.”
Trên khuôn mặt bà hiện lên hai chữ hy vọng quá rõ ràng, khiến tôi không dám nhìn thẳng nữa.
“Cuộc sống như một hộp chocolate,” tôi nói lại lời Jacob.
Emma thở dài, rồi ngồi xuống cạnh tôi. “Trong Forrest Gump. Một phim yêu thích của nó.”
“Nghiện phim à?”
“Nghiện nặng đấy. Kiểu như nó cày cuốc để sau này đi thi về phim ảnh vậy.” Bà nhìn qua tôi. “Khi thấy chịu không nổi, thì chẳng bao giờ nó có từ ngữ để diễn tả, nên nó trích dẫn lại lời của ai đó.”
Tôi nghĩ về cảnh Jacob phun ra những lời của Charlton Heston lúc tay chấp hành tòa tóm lấy cậu ấy, rồi bật cười.
“Nó dựng các hiện trường vụ án cho tôi,” Emma nói tiếp. “Để tôi có thể nhìn các chứng cứ và xem thử có chuyện gì đã xảy ra. Đáng ra tôi phải tìm hiểu cả chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự bàn về những chuyện xảy ra sau một vụ án. Là chuyện đang xảy ra lúc này đây.”
“Tôi biết bà buồn, nhưng ta có nhiều thời gian để xử trí mà. Buổi khởi tố hôm nay chỉ là chuyện ước lệ thôi.”
Bà nhìn thẳng vào tôi. Thời đại học, những cô tôi thấy hấp dẫn luôn là những người còn vương kem đánh răng nơi cằm, hoặc hay nhét bút chì vào mớ tóc rối để chúng không rũ xuống mặt. Những cô khiến tôi mê mẩn luôn vô cùng lơ đãng chuyện chăm sóc vẻ bề ngoài đến nỗi họ trở nên một vẻ đẹp phi nghệ thuật mà vô cùng tự nhiên. Emma Hunt hẳn phải hơn tôi cả chục tuổi, nhưng bà vẫn khiến tôi choáng váng. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?” bà hỏi.
“Tôi không thực sự nghĩ tuổi tác là thước đo hợp lý cho…”
“Hai mươi bốn,” bà ước chừng.
“Hai mươi tám,” tôi chỉnh lại.
Bà nhắm mắt lại và lắc đầu. “Tôi đã được hai mươi tám tuổi từ cả ngàn năm trước rồi.”
“Vậy thì bà quá trẻ so với tuổi đấy,” tôi nói ngay.
Emma nhấp nháy mắt, rồi nhìn thẳng vào tôi. “Hứa với tôi,” bà nói như ra lệnh. “Hứa với tôi là anh sẽ đưa con trai tôi ra khỏi đây.”
Tôi gật đầu với bà, và trong khoảnh khắc, tôi muốn trở thành hiệp sĩ, tôi muốn mình có thể bảo bà là tôi rành về luật pháp cũng như thạo đóng móng ngựa, và tôi không muốn đó là một lời nói dối. Nhưng vừa lúc đó, tay chấp hành tòa ló mặt ra. “Chúng tôi sẵn sàng rồi,” anh ta nói.
Tôi ước gì mình cũng nói được như thế.
Phòng xử án không một bóng người trông thật khác hẳn. Những hạt bụi lơ lửng trong không khí, và mỗi bước chân tôi như tiếng súng nện vào sàn nhà lát gỗ. Tôi và Emma bước xuống, nhưng bà ngồi lại sau thanh chắn, còn tôi thì tiến tới ngồi sau bàn luật sư biện hộ.
Cảm giác thật quen thuộc.
Vài nhân viên chấp hành tòa đưa Jacob vào. Cậu ấy bị còng tay, và tôi nghe tiếng Emma nấc lên sau lưng mình. Nhưng mà cậu ấy đã phải rời phòng xử vì lỗi làm loạn, chẳng có lý do gì bảo đảm cậu ấy không tái phạm. Khi Jacob ngồi xuống cạnh tôi, cái còng tay kêu loảng xoảng trên đùi cậu ấy. Môi Jacob mím chặt, như thể đang cố cho tôi biết là cậu ấy nhớ lời tôi căn dặn.
“Mọi người đứng,” viên chấp hành tòa nói, và khi đứng dậy, tôi kéo tay áo Jacob để chắc chắn cậu ấy cũng đứng dậy theo mình.
Thẩm phán Cuttings bước vào và nặng nề ngồi xuống ghế, vạt áo quan tòa cuộn lên như một cơn lốc. “Luật sư, tôi tin anh đã nói chuyện với thân chủ của mình về hành vi của cậu ta trong phòng xử án?”
“Vâng, thưa ngài,” tôi trả lời. “Tôi rất tiếc về cơn bộc phát vừa rồi. Jacob bị tự kỷ.”
Thẩm phán cau mày. “Anh có thấy lo ngại về năng lực pháp lý của cậu ta không?”
“Có,” tôi trả lời.
“Được rồi. Anh Bond, thân chủ của anh đến đây để nghe lời tố cáo về tội giết người cấp độ một theo chương 13, điều 2301. Anh không cần xướng lên các quyền của bị cáo sao?”
“Vâng, thưa ngài.”
Thẩm phán gật đầu. “Tôi dự định yêu cầu tố tụng vô tội cho cậu ấy, xét theo vấn đề về năng lực hành vi.”
Tôi ngập ngừng một chốc. Nếu thẩm phán yêu cầu tố tụng như thế, thì tôi khỏi phải tự mình làm việc đó rồi.
“Luật sư, hôm nay anh còn vấn đề gì với vụ việc này nữa không?”
“Tôi nghĩ là không, thưa ngài…”
“Tốt lắm. Mười bốn ngày nữa tính từ hôm nay, sẽ có phiên giải trình về năng lực hành vi vào lúc 9:00, hẹn gặp lại anh lúc đó, anh Bond.”
Tay chấp hành tòa bự con hơn tiến đến bàn bị cáo và lôi mạnh Jacob lên. Cậu ấy kêu khẽ, nhưng rồi nhớ lại các quy định của phòng xử án, liền im ngay. “Xin đợi một phút.” tôi cất lời. “Ngài thẩm phán, chẳng phải ngài vừa bảo chúng tôi có thể ra về sao?”
“Tôi bảo là anh có thể ra về. Nhưng thân chủ của anh bị cáo buộc tội giết người và sẽ bị giam giữ cho đến khi anh đệ đơn yêu cầu xem xét năng lực hình sự của cậu ta.”
Khi thẩm phán quay người về lại phòng làm việc của mình, và khi Jacob một lần nữa bị lôi ra khỏi phòng xử án để chờ đợi hai tuần sống trong tù, tôi lấy hết can đảm để quay người lại và thú nhận với Emma Hunt rằng tôi đã làm tốt cả những việc mà tôi đã bảo với bà là sẽ không làm.