- 4 - Jacob
Tôi thực sự không hiểu đang có chuyện gì nữa.
Lúc đầu tôi tưởng đây chỉ là thủ tục, kiểu như mẹ tôi được đưa ra khỏi bệnh viện bằng xe lăn sau khi sinh Theo, dù cho mẹ có thể thoải mái vừa đi vừa bồng Theo trên tay. Có lẽ đây là vấn đề pháp lý, vì thế mà nhân viên chấp hành tòa phải đưa tôi ra khỏi phòng xử án, mà lần này họ có vẻ hơi chùn tay khi muốn chạm vào tôi. Tôi cho là họ sẽ đưa tôi ra cửa, hay có lẽ là một nơi nào đó để gia đình đón bị cáo và đưa về nhà.
Nhưng thay vào đó, tôi lại bị nhét vào sau xe cảnh sát và lái hai tiếng ba mươi tám phút đến nhà tù.
Tôi không muốn ở tù.
Những viên cảnh sát đưa tôi đến nhà tù, không phải là những người đã đưa tôi đến đây. Mấy người này mặc đồng phục màu khác, và hỏi tôi cùng những câu hỏi mà thám tử Matson đã hỏi tôi ở đồn. Ở đây, họ lắp đèn huỳnh quang trên trần, hệt như ở siêu thị Walmart vậy. Tôi chẳng thích đến Walmart chính vì lý do này. Những bóng đèn thỉnh thoảng cứ rít lên, và tôi lo là trần nhà sẽ sập xuống đè bẹp tôi mất thôi. Ngay cả lúc này, mỗi lần mở miệng là tôi lại phải ngước lên trần nhà liên hồi. “Tôi muốn gọi cho mẹ mình ngay,” tôi nói với viên cảnh sát.
“À, tôi thì muốn trúng số, nhưng linh tính mách bảo là cả hai chúng ta đều không có được cái mình muốn đâu.”
“Tôi không thể ở lại đây được,” tôi nói.
Vậy mà ông ta vẫn cặm cụi ngồi đánh máy. “Tôi không nhớ là từng hỏi xem cậu muốn gì?”
Người này bị đần độn thật sao? Hay ông ta đang cố gây sự với tôi? “Tôi là học sinh,” tôi giải thích, nhưng có cảm giác hệt như mình đang giảng giải trắc khối phổ với một người chẳng biết chút gì về phân tích dấu vết bằng chứng vậy. “Tôi phải đến trường trước lúc 7:47, nếu không tôi sẽ không có đủ thời gian cất đồ vào tủ trước giờ vào học.”
“Cứ xem như cậu đang nghỉ đông đi,” viên cảnh sát nói.
“Kỳ nghỉ đông làm gì kéo dài đến tận ngày 15 tháng 02 chứ?”
Ông ta gõ mạnh một nút trên bàn phím rồi quay lại, “Được rồi. Đứng dậy,” ông ta nói, và tôi làm theo. “Trong túi cậu có gì?”
Tôi nhìn xuống áo khoác của mình. “Tay của tôi.”
“Vậy thì cậu là thằng hợm người,” viên cảnh sát nói. “Lôi hết ra, làm đi.” Tôi hoang mang đưa hai bàn tay ra trước mặt. Trong tay tôi làm gì có thứ gì. “Túi của cậu ấy.”
Tôi lôi ra một thanh kẹo cao su, một viên thạch anh xanh, một mảnh đá biển, một dây ảnh chụp mẹ với tôi, và chiếc ví của tôi. Ông ta lấy hết.
“Này…” tôi ngơ ngác.
“Tiền sẽ được ghi vào tài khoản của cậu,” ông ta nói. Tôi nhìn ông ta viết gì đó trên một mảnh giấy, rồi ông ta mở ví tôi và lấy ra xấp tiền cùng tấm ảnh tiến sĩ Henry Lee. Ông ta bắt đầu đếm tiền, và vô tình làm rơi mất cả xấp. Khi ông ta nhặt lên, chúng xáo trộn hết cả.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán tôi. “Số tiền đó…” tôi nói.
“Tôi không lấy đồng nào đâu, nếu cậu lo về chuyện đó.”
Tôi thấy đồng $20 nằm kế đồng $1, đồng $5 lại nằm sau cùng, và mặt của tổng thống Lincoln còn bị quay ngược xuống dưới.
Tôi luôn bảo đảm tiền trong ví được sắp xếp trật tự từ nhỏ đến lớn, và mặt người đều quay lên. Tôi chưa từng lấy tiền trong ví của mẹ mà không xin phép, nhưng mẹ không biết là thỉnh thoảng tôi lén mở ví và xếp tiền lại giùm cho mẹ. Chỉ là tôi không thích nghĩ đến cái đống hỗn độn đó, mớ tiền xu đã đủ rối mắt lắm rồi.
“Cậu ổn chứ?” viên cảnh sát nói, và nhận ra là tôi đang nhìn ông chằm chằm.
“Ông có thể…” Tôi gần như nói không nên lời, cổ họng cứ nghẹn lại. “Ông có thể xếp mấy tờ tiền theo trật tự được không?”
“Cái quái gì thế này?”
Bàn tay tôi vẫn đang co trước ngực, nhưng tôi nhấc được một ngón chỉ vào xấp tiền. “Làm ơn,” tôi nói. “Mấy đồng $1 nằm trên cùng.”
Nếu ít nhất xấp tiền vẫn được xếp theo trật tự, thì tôi có thể cho là chưa có chuyện gì thay đổi.
“Thật không thể tin nổi,” viên cảnh sát làu bàu, nhưng ông vẫn làm theo, và khi tờ $20 an toàn yên vị ở dưới cùng, tôi thở hắt ra luồng hơi nãy giờ vẫn đang nén lại.
“Cảm ơn,” tôi nói, dù vẫn để ý thấy có ít nhất hai tờ vẫn bị ngược hình.
Jacob, tôi tự nhủ, mày làm được mà. Nếu tối nay mày không ngủ trong giường của mình, mà là một chiếc giường khác, thì cũng không sao. Nếu họ không cho mày đánh răng, thì cũng không sao. Xét theo vạn vật, thì thế giới vẫn không ngừng quay mà. Đây là một câu mà mẹ tôi thích dùng mỗi khi tôi thấy bứt rứt vì có thay đổi trong lịch trình.
Trong lúc đó, viên cảnh sát dẫn tôi đến một phòng khác, một căn phòng chẳng lớn hơn cái tủ áo quần là bao. “Lột đi,” ông ta nói, và đứng khoanh tay lại.
“Lột cái gì?” Tôi hỏi lại.
“Lột sạch. Cả quần lót nữa.” Khi nhận ra là ông ta muốn tôi cởi hết áo quần ra, tôi quá ngạc nhiên đến há hốc cả mồm.
“Tôi không thay đồ trước mặt ông đâu,” tôi nói, lòng thấy nghi ngại. Mỗi lần vào giờ thể dục, tôi còn không thay đồ trong phòng tập thể nữa mà. Bác sĩ Moon đã gửi giấy báo rằng tôi không cần phải làm thế, và tôi có thể học giờ thể dục với áo quần thường.
“Nói lại lần nữa này,” viên cảnh sát bảo, “tôi không hỏi ý kiến cậu.”
Trên tivi tôi đã thấy các phạm nhân mặc bộ đồng phục áo liền quần, dù cho tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều xem chuyện gì đã xảy ra với những bộ áo quần riêng của họ. Nhưng tôi chợt nhớ ra một chuyện, một chuyện cực kỳ xấu. Xấu đến khủng khiếp. Trên tivi, những bộ đồ phạm nhân luôn luôn có màu cam. Thỉnh thoảng chỉ cần như thế là đủ để tôi đổi kênh rồi.
Tôi có thể cảm nhận mạch của tôi đang đập liên hồi khi nghĩ về cái thứ màu cam đó dán chặt vào người tôi. Và càng kinh hãi hơn khi nghĩ về mọi phạm nhân khác, ai cũng khoác độc cái màu kinh hoàng đó. Chúng sẽ là một đại dương đầy cảnh báo nguy hiểm, một biển khơi trùng trùng đe dọa.
“Nếu cậu không cởi áo quần ra,” viên cảnh sát nói, “thì tôi sẽ làm thay cậu.”
Tôi quay lưng về phía ông ta và bắt đầu cởi áo khoác. Tôi cởi luôn chiếc áo thun. Da tôi trắng bóc nhợt nhạt, và tôi cũng không có mấy khối cơ bụng như những gã tập thể hình, nên tôi rất ngại cởi áo khoe thân. Tôi cởi quần và cả quần lót, rồi đến đôi tất. Tôi cúi gập người và cẩn thận sắp xếp áo quần sao cho chiếc quần dài nằm dưới cùng, rồi đến chiếc áo sơmi xanh, cuối cùng là quần đùi và đôi vớ.
Viên cảnh sát lấy đống áo quần rồi bắt đầu rũ chúng ra. “Dang hai tay ra,” ông ta nói, và tôi nhắm mắt làm theo, cả khi ông ta bắt tôi quay một vòng rồi cúi xuống, và tôi có thể cảm thấy mấy ngón tay ông ta đang rà trên người mình. Tôi vẫn còn nhắm mắt thì cảm thấy một mớ mềm mềm dúi vào ngực mình. “Mặc lại áo quần đi.”
Đây là một túi áo quần, nhưng không phải áo quần của tôi. Mà là ba đôi tất, ba cái quần lót, ba áo thun, quần len bó, áo len bó, ba chiếc quần xanh, và áo sơmi cùng màu, dép cao su, một áo khoác, một cái mũ, găng tay, và khăn tắm.
Thật là nhẹ cả người. Cuối cùng thì tôi sẽ không phải mặc đồ màu cam.
Tôi từng đi ngủ nhờ một lần trong đời. Tôi đến nhà một đứa tên là Marshall, giờ đã chuyển đến sống ở San Francisco. Marshall có đôi mắt rầu rĩ, như tôi vậy, và nó thường bị đám bạn hồi lớp hai trêu chọc. Mẹ của hai đứa tôi đã sắp xếp buổi ngủ nhờ đó, sau khi tôi biết là Marshall có thể đánh vần đúng tên của hầu hết loài khủng long từ kỷ Phấn trắng hệt như tôi vậy.
Mẹ và tôi đã nói chuyện suốt hai tuần về trường hợp tôi thức dậy lúc nửa đêm và muốn về nhà (gọi điện), về cả trường hợp nếu mẹ của Marshall dọn ra món ăn sáng mà tôi không thích (tôi sẽ nói Không, con cảm ơn). Cả về chuyện nếu Marshall không sắp xếp áo quần trong tủ theo trật tự, và chuyện tôi phải làm gì nếu cậu ấy có chó, mà chó thì thường vương vãi lông trên sàn dù chúng không cố ý làm vậy.
Đêm đó, ăn tối xong, mẹ chở tôi đến nhà Marshall. Cậu ấy hỏi xem tôi có muốn xem phim Công viên kỷ Jura không, và tôi đồng ý ngay. Nhưng trong lúc xem phim, tôi chỉ cho cậu ấy thấy những điểm sai niên đại và hư cấu rõ ràng, thì Marshall nổi giận và bảo tôi im đi, nên tôi bèn quay qua chơi với chú chó.
Đây là một con Yorkshire thắt chiếc nơ màu hồng, dù cho nó là chó đực. Nó liếm cái lưỡi hồng nhỏ xíu lên tay tôi, và lúc đầu tôi nghĩ là mình thích nhưng nó liếm xong là tôi muốn đi rửa tay ngay lập tức.
Tối đó đến giờ đi ngủ, mẹ của Marshall đặt một chiếc chăn cuộn tròn giữa hai đứa, để ngăn chiếc giường rộng của cậu ấy thành hai. Bà hôn lên trán Marshall rồi hôn trán tôi, một chuyện thật lạ bởi bà đâu phải mẹ tôi. Marshall bảo tôi là đến sáng, nếu dậy sớm thì hai đứa có thể xem tivi trước khi mẹ cậu ấy thức dậy và bắt gặp. Rồi nó ngủ thiếp đi, còn tôi thì không. Tôi tỉnh dậy khi con chó vào phòng và chui vào chăn, cào tôi với những cái móng bé xíu của nó. Và tôi vẫn còn thức lúc Marshall tè dầm ra giường.
Thế là tôi ngồi dậy và gọi cho mẹ. Lúc đó là 4:24 sáng.
Khi mẹ đến gõ cửa, thì mẹ của Marshall ra mở cửa mà vẫn mặc đồ ngủ. Mẹ thay mặt tôi cảm ơn bà ấy. “Tôi cho là Jacob thường dậy sớm,” bà nói. “Sớm lắm,” mẹ tôi trả lời, cố bật cười một chút, nhưng nghe thật chẳng vui vẻ gì.
Khi vào xe, mẹ quay qua tôi, “Mẹ xin lỗi.”
Dù cho không nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận ánh mắt mẹ đang nhìn mình. “Đừng bao giờ làm thế với con nữa,” tôi trả lời.
Tôi phải điền vào mẫu đơn cho người vào thăm tù. Tôi không thể hình dung ai sẽ đến, nên tôi viết tên mẹ và em trai tôi, cùng với địa chỉ nhà và ngày tháng năm sinh của hai người. Tôi thêm cả tên của Jess nữa, dù cho tôi biết cô ấy không thể đến, rõ ràng quá rồi, nhưng tôi cá là cô ấy hẳn sẽ muốn đến thăm tôi mà.
Rồi một cô y tá khám cho tôi, đo nhiệt độ và mạch, hệt như lúc tôi đi khám bác sĩ vậy. Khi cô hỏi tôi có đang dùng thuốc gì không, tôi trả lời là có, nhưng cô nổi giận khi tôi không biết tên của các thực phẩm chức năng đó mà chỉ cho cô biết màu sắc của chúng và một trong số đó cần phải tiêm.
Cuối cùng, tôi được đưa đến nơi tôi sẽ ở. Ông cảnh sát đưa tôi đi dọc hành lang, cho đến khi gặp một phòng điều khiển. Bên trong, một ông khác bấm nút, và cánh cửa sắt giữa chúng tôi trượt qua một bên. Tôi được đưa thêm một cái túi nữa, bên trong có hai ga giường, hai tấm mền, và một vỏ gối.
Những buồng giam nằm bên trái lối đi, và nền là những tấm lưới sắt thay vì sàn bê tông. Mỗi buồng có hai giường, một bồn rửa, một nhà vệ sinh, và một tivi. Mỗi buồng đều có hai người. Họ trông hệt như những người bạn gặp ngoài đường, tất nhiên ngoại trừ chuyện họ đều đã làm việc xấu.
“Mà cũng có thể là không.” Xét cho cùng, tôi cũng đang ở đây mà.
“Cậu sẽ ở đây một tuần trong thời gian đánh giá,” viên cảnh sát nói. “Dựa trên hành vi, cậu có thể sẽ được chuyển đến khu an ninh tối thiểu bình thường.” Ông hất hàm về phía một cái buồng. Cái này có một cửa sổ nhỏ, không như các buồng khác. “Đó là phòng tắm,” ông nói.
Làm sao tôi có thể bảo đảm mình được tắm đầu tiên khi có quá nhiều người khác ở đây chứ?
Làm sao tôi có thể đánh răng khi còn chẳng có bàn chải?
Làm sao tôi tiêm thuốc và uống thực phẩm chức năng trong bữa sáng đây?
Càng nghĩ về những chuyện đó, tôi càng thấy mình bắt đầu mất tự chủ.
Nó không như một cơn sóng thần bất ngờ đổ sập xuống, dù cho tôi chắc chắn rằng những người đứng từ xa sẽ thấy cảnh đó theo kiểu như vậy. Nó giống một chồng thư được cột bằng một sợi dây thun hơn. Khi cột vào, sợi dây thun nằm yên vị, nhưng chỉ cần đẩy một chút là nó bắt đầu bung ra. Ngay cả trước khi bạn nhận ra, thì chẳng còn thứ gì giữ chồng thư lại với nhau nữa.
Bàn tay tôi bắt đầu động đậy, những ngón tay gõ nhịp trên đùi. Jess đã chết, còn tôi thì đang ở trong tù và bỏ lỡ 1 tập CrimeBusters hôm nay, mắt phải của tôi đang giật giật và tôi chẳng có cách nào ngăn nó lại.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến buồng giam của tôi, nằm ở cuối lối đi. “Mái nhà thân thương đây rồi,” viên cảnh sát nói. Ông mở cửa buồng giam và đứng đợi tôi bước vào.
Ngay khi ông khóa cửa lại, tôi liền chộp lấy song sắt. Tôi có thể nghe thấy tiếng bóng đèn đang kêu ong ong trên đầu mình.
Butch Cassidy và thằng nhóc người Sudance không vào tù, thay vào đó họ nhảy xuống từ mỏm đá. Thế là miệng tôi bắt đầu lẩm bẩm, “Này nhóc, nếu lần tới tao bảo, ‘Đi đâu đó như Bolivia đi’ thì ta hãy đi đâu đó như Bolivia nhé.”
Đầu tôi bắt đầu đau, và trước mắt tôi hiện lên những chấm đỏ. Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn còn nghe thấy những tiếng động đó. Tôi có cảm giác như đôi tay mình quá lớn so với cơ thể, và làn da đang co lại. Tôi hình dung lớp da siết lại quá chặt đến nỗi bắt đầu nứt nẻ ra.
“Đừng lo,” một giọng nói vang lên bên tôi. “Rồi mày sẽ quen thôi.”
Tôi quay người lại và lấy hai tay ghìm sát ngực, cái kiểu tôi hay làm mỗi lúc không tập trung nhìn đường được như mọi người khác. Tôi cho là viên cảnh sát đã cho tôi vào buồng đặc biệt, giam những người phải vào tù nhưng thực sự lại không đáng phải ở đây. Tôi đã không nhận ra rằng, như mọi người khác, tôi cũng có bạn cùng phòng.
Ông ta mặc áo quần đều màu xanh dương, cả áo khoác và chiếc mũ kép sập xuống tận lông mày cũng vậy. “Tên mày là gì?”
Tôi nhìn mặt ông ta nhưng tránh nhìn thẳng vào đôi mắt. Ông có một nốt ruồi nơi má trái, mà tôi chẳng bao giờ ưa người có nốt ruồi cả. “Tôi là Spartacus.”
“Đùa à? Vậy thì tao hy vọng mày vào đây vì tội giết bố mẹ mình rồi.” Ông đứng dậy khỏi giường và tiến về phía tôi. “Nếu tao gọi mày là Thằng khốn thì sao nào?” Hai bàn tay tôi bắt đầu bám chặt hơn vào song sắt. “Nói thẳng luôn nhé, để tao với mày sống cho yên. Tao lấy giường tầng dưới. Tao ra sân tập thể dục trước mày. Tao chọn kênh tivi. Mày đừng kiếm chuyện với tao thì tao sẽ không kiếm chuyện với mày.”
Lũ chó có một điểm chung, mỗi khi bị giam với nhau trong không gian hẹp. Con này sẽ cắn con kia, cho đến khi một con biết chắc con kia đã phục tùng mình.
Tôi không phải là chó. Ông này cũng vậy. Ông ta thấp hơn tôi. Nốt ruồi trên má ông ta nhếch lên, và nó lỗ chỗ như cái tổ ong.
Nếu bác sĩ Moon có ở đây, thì bà ấy sẽ hỏi, Số mấy vậy?
Mười sáu, tôi sẽ trả lời thế. Theo mức từ một đến mười, 4 thì mười là cao nhất, nhưng tôi thì phải là mức mười sáu. Mà nó là con số xấu nhất, bởi (a) nó chẵn, (b) nó có căn bậc hai chẵn, và (c) căn bậc hai của căn bậc hai của nó cũng chẵn.
Nếu mẹ tôi ở đây, thì mẹ sẽ bắt đầu hát bài, “Tôi đã bắn cảnh sát trưởng.” Tôi nhét ngón tay vào tai để không phải nghe ông ta, tôi nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn ông ta, và tôi bắt đầu hát đoạn điệp khúc, hát đi hát lại không dứt hệt như một dải băng âm thanh mà tôi có thể tưởng tượng nó đang bao lấy tôi như một luồng hào quang.
Đột nhiên, ông ta nắm lấy vai tôi. “Này,” ông ta nói, và tôi bắt đầu hét lên.
Chiếc mũ ông ta rơi ra, và tôi có thể thấy ông ta có tóc đỏ. Mà ai cũng biết rằng tóc đỏ thật ra không phải tóc đỏ, đúng ra tóc của họ màu cam. Và tệ hơn nữa, tóc ông ta lại dài. Nó rủ xuống mặt và vai ông ta, và nếu ông ta tiến gần hơn nữa, thì nó sẽ rũ lên người tôi.
Tiếng hét của tôi cao thé đến nhức óc, nó lớn hơn tiếng cả đám người đang bảo tôi im đi, lớn hơn tiếng viên cảnh sát đang bảo sẽ kỷ luật nếu tôi không dừng lại. Nhưng tôi không thể, bởi đến lúc này, tiếng đó đang tuôn ra khắp mọi lỗ chân lông trên người tôi, và dù tôi có mím chặt môi thì cơ thể tôi vẫn đang kêu thét. Tôi nắm lấy song sắt và đập đầu vào chúng liên hồi. Tôi cảm giác các mạch máu vỡ do cú đánh tạo thành những khối tụ máu, và những khối tụ máu dưới màng cứng thùy trước là điểm chí mạng. Đúng như tôi dự đoán, lớp da của tôi không thể giữ nổi những gì đang diễn ra bên trong, và nó nứt ra, máu tuôn xuống mặt, vào mắt vào miệng tôi.
Tôi nghe: Đem thằng điên khốn khiếp này ra khỏi nhà tao ngay. Và Nếu nó bị AIDS thì tao sẽ kiện cái bang này đến hết đời mới thôi.
Máu tôi có vị như tiền xu, như đồng, như sắt. Mà máu chiếm 7% tổng trọng lượng cơ thể…
“Đếm đến ba,” tôi nghe thấy ai đó nói. Hai người nắm lấy tay tôi, và tôi được đưa đi, nhưng tôi không còn cảm giác chân mình ở đâu nữa. Mọi thứ vàng đi dưới ánh đèn, và có thứ gì đó bằng sắt nhét vào miệng tôi, vào cổ tay tôi, rồi tôi không còn thấy, nghe hay nếm được gì nữa.
Tôi nghĩ là tôi chết rồi.
Tôi kết luận như thế từ những cơ sở sau đây:
1. Căn phòng tôi đang ở có nền, tường, trần, tất cả đều cùng một màu thịt tái.
2. Căn phòng này mềm. Khi bước vào, tôi có cảm giác như mình đang đi trên lưỡi con quái thú khổng lồ vậy. Lúc tôi dựa lưng vào tường, thì cảm giác như bức tường đang ngả vào tôi. Tôi không thể chạm đến trần nhà, nhưng có vẻ nó cũng hệt như vậy. Căn phòng chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ hay tay nắm cửa nào.
3. Không có một tiếng động nào, trừ tiếng thở của tôi.
4. Không có đồ đạc. Chỉ có độc một tấm thảm, cũng mềm và có màu thịt tái.
5. Có một cái lỗ ở giữa sàn, nhưng khi nhìn xuống, tôi chẳng thấy gì cả. Có lẽ đấy là đường hầm dẫn về lại trái đất.
Nhưng lại có những chi tiết khác khiến tôi thực sự chưa chết.
1. Nếu tôi đã chết, sao tôi vẫn còn thở?
2. Đáng ra phải có những người chết khác quanh đây nữa chứ?
3. Người chết không bị đau đầu dữ dội mới phải?
4. Thiên đàng có lẽ không có cửa, nhưng phải có tay nắm cửa chứ.
Tôi đưa tay sờ lên đầu, và thấy một miếng băng như hình con bướm. Trên áo sơmi của tôi, có máu đã khô và bết lại. Mắt tôi sưng húp, và trên tay có những vết xước nhỏ.
Tôi đi quanh cái lỗ, xem nó như cái mỏ neo cho mình. Rồi tôi nằm ngửa xuống tấm thảm, hay tay bắt chéo trước ngực.
Ông ngoại tôi trông hệt như thế này đây, lúc ông nằm trong quan tài.
Nhưng Jess thì không như thế này.
Có lẽ cô ấy ở sau cái lỗ đó. Có lẽ cô ấy ở bên kia cánh cửa đó. Cô ấy sẽ vui khi gặp tôi chứ? Hay là sẽ giận dữ? Nếu gặp, tôi có nhìn cô ấy và biết được đâu là vui là giận được không?
Ngay lúc này, tôi ước giá mình có thể khóc, như những con người khác.