← Quay lại trang sách

- 6 - Jacob

1

1

2

3

5

8

13

Và cứ thế.

Đây là Dãy Fibonacci. Nó có thể được xác định rõ ràng. Và cũng có thể được xác định đệ quy.

Nghĩa là nó là một phương trình dựa tên các giá trị trước đó của nó.

a0 = 1

a1 = 1

an = an−2 + a n−1

Tôi đang tập trung nghĩ về các con số, bởi dường như không một ai hiểu khi tôi nói tiếng Anh với họ. Hệt như trong tập phim Twilight Zone, khi từ ngữ đột nhiên bị biến đổi nghĩa vậy. Tôi bảo dừng lại mà họ vẫn cứ tiếp tục, tôi bảo họ đi đi vậy mà họ lại khóa tôi chặt hơn. Điều này khiến tôi đi đến hai kết luận:

1. Tôi đang bị đem ra làm trò đùa, nhưng tôi không nghĩ mẹ tôi lại để trò này diễn ra lâu đến vậy, từ đó dẫn đến kết luận thứ hai:

2. Dù cho tôi nói gì, dù tôi nói rõ ràng đến thế nào, cũng chẳng ai hiểu tôi cả. Thế nghĩa là tôi phải tìm một cách giao tiếp khá hơn.

Những con số là thứ phổ quát, một ngôn ngữ vượt trên mọi quốc gia và thời gian. Tôi đang làm một thử nghiệm. Nếu có ai đó, dù chỉ một người thôi, có thể hiểu tôi, thì vẫn có hy vọng là người đó sẽ hiểu chuyện đã xảy ra ở nhà của Jess nữa.

Bạn có thể thấy những con số của dãy Fibonacci trong cây atiso nở hoa, hay những lớp vảy của quả thông. Bạn có thể dùng dãy của nó để giải thích cách loài thỏ sinh sản. Khi n đến vô hạn, thì tỷ lệ của một n với một (n-1) tiến đến f, tỷ lệ vàng (1.618033989) vốn được dùng để xây đền Parthenon và cũng xuất hiện trong những bản nhạc của Bartok và Debussy.

Tôi đang đi, và mỗi bước chân tôi lại để một con số trong dãy Fibonacci đi vào đầu mình. Tôi đi vòng xoắn ốc ngày càng hẹp lại tiến đến tâm là chính giữa phòng, và khi đến đó, tôi lại đi lại từ đầu.

1

1

2

3

5

8

13

21

34

55

89

144

Một viên quản giáo đến, tay cầm một cái khay. Sau ông ta là cô y tá. “Này nhóc,” ông ta nói và vẫy tay trước mặt tôi. “Nói gì đi nào.”

“Một,” tôi trả lời.

“Hả?”

“Một.”

“Một cái gì hả?”

“Hai,” tôi nói.

“Đến giờ ăn tối rồi,” viên quản giáo bảo.

“Ba.”

“Cậu sẽ ăn hay lại ném chúng đi lần nữa đây?’

“Năm.”

“Tôi nghĩ tối nay có bánh pudding đấy,” viên quản giáo nói, và mở nắp khay ra.

“Tám.”

Ông ta hít hà. “Ngon quá.”

“Mười ba.”

Cuối cùng, ông ta đành bỏ cuộc. “Tôi đã bảo cô rồi. Nó như người ngoài hành tinh vậy.”

“Hai mươi mốt,” tôi nói tiếp.

Cô y tá nhún vai và lấy ra một cây kim. “Làm đi,” cô ta nói, và tiêm cái thứ đó vào mông tôi trong lúc ông quản giáo giữ chặt lấy tôi.

Khi họ đi rồi, tôi nằm ra sàn, và lấy ngón tay viết dãy Fibonacci vào khoảng không trước mặt. Tôi cứ làm thế cho đến khi mắt mờ đi, đến khi ngón tay tôi rã rời.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi tôi tan biến đi, là những con số có ý nghĩa. Còn con người thì không hẳn.