← Quay lại trang sách

- 8 - Jacob

Có lần Theo hỏi xem nếu có một liều trị chứng Asperger, thì tôi có uống không?

Tôi đã trả lời là Không.

Tôi không chắc trong người mình có bao nhiêu phần liên quan đến chứng Asperger. Nếu như tôi bớt thông minh, hoặc mất tài châm biếm thì sao? Nếu như vào lễ Halloween, thay vì sợ màu cam của quá bí, tôi lại sợ ma thì sao? Vấn đề là tôi không nhớ bản thân mình lúc không bị Asperger như thế nào, nên tôi không biết một khi nó ra đi, thì tôi còn lại gì đây? Tôi thích so sánh chuyện này với việc tách bánh sandwich bơ đậu kẹp thạch. Bạn không thể loại hết bơ đậu mà không mất đi một số thạch, phải không nào?

Tôi thấy mẹ rồi. Cũng hệt như ánh mặt trời lúc bạn đang chìm dưới nước, và đủ can đảm để mở mắt nhìn lên. Mẹ đang lay động và quá chói mắt, nên tôi không nhìn rõ được. Tôi đang ở quá sâu dưới mặt nước mà.

Tôi bị đau họng vì hét quá lớn, và những vết bầm tím trên người nhức nhối đến tận xương. Vài lúc ít ỏi ngủ được, thì tôi lại giật mình thức giấc mà khóc ròng. Tôi chỉ muốn có ai đó hiểu việc tôi làm và vì sao tôi lại làm thế. Tôi chỉ muốn có ai đó quan tâm dù tôi làm gì.

Khi bị tiêm thuốc trong tù, tôi mơ thấy tim mình bị cắt phăng khỏi lồng ngực. Các bác sĩ và quản giáo lấy nó chuyền quanh như củ khoai nóng vậy, rồi cố khâu nó lại vào người tôi, nhưng thế chỉ khiến tôi trông hệt như quái vật Frankenstein mà thôi. Thấy chưa, họ kêu lên, ai mà biết được chứ, và thế là họ nói dối, thế là tôi không thể tin bất kỳ lời nào của họ nữa.

Tôi sẽ không thể ăn thạch mà không ăn cả bơ đậu, nhưng đôi khi tôi tự hỏi vì sao mình không thể ăn thịt, món khoái khẩu của tất cả mọi người.

Từng có một giả thuyết rằng bộ não bị tự kỷ không hoạt động thích đáng, bởi có những khoảng hở giữa các neuron thần kinh, bởi thiếu kết nối. Giờ lại có một giả thuyết khác nói rằng bộ não bị tự kỷ hoạt động quá tốt, nên trong đầu tôi có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lần, nên tôi phải mất thêm thời gian để xử lý nó, và đôi khi tôi bắt con săn sắt bỏ con cá rô, mà con cá rô đó lại là thế giới bình thường.

Oliver, anh chàng nhận là luật sư của tôi, đã nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ tự nhiên. Đấy là điều mà tôi luôn mong muốn. Tôi ước mình được tự nhiên như vòng nhụy của hoa hướng dương, như vòng xoắn ốc của vỏ sò. Khi bạn cố gắng quá sức để được bình thường, thế nghĩa là bạn không bình thường rồi.

Mẹ bước lại về phía tôi. Mẹ đang khóc, nhưng trên môi lại nở nụ cười. Chúa ơi, làm sao tôi có thể hiểu được cảm giác của người ta đây?

Thường thì tôi thả hồn đến một căn phòng không có cửa chính lẫn cửa sổ. Nhưng ở trong tù, căn phòng đó cũng là thế giới thực rồi, nên tôi phải thả hồn đi một nơi khác. Tôi đến một con nhộng bằng sắt chìm sâu dưới đáy biển. Nếu có bất kỳ ai cố gắng đến gần tôi, với một con dao, một cái đục, hay là một tia hy vọng, thì đại dương sẽ thấy được sự thay đổi và con nhộng sắt sẽ thu lại.

Vấn đề là định luật này cũng áp dụng với tôi, khi tôi muốn thoát ra ngoài.

Mẹ chỉ còn cách tôi năm bước. Bốn. Ba.

Lúc còn nhỏ xíu, tôi đã xem một chương trình truyền hình Kitô giáo cho trẻ em vào sáng Chủ Nhật. Chương trình nói về một cậu bé cần được chăm sóc đặc biệt, đang chơi trốn tìm với vài người bạn trong bãi đồ cũ. Những đứa trẻ khác quên bẵng mất cậu bé, và đến hôm sau, cảnh sát mới tìm thấy cậu bị chết ngạt trong một chiếc tủ lạnh cũ. Tôi không hiểu thông điệp tôn giáo trong câu chuyện này, cũng như cả Luật Vàng và ơn cứu độ đời đời. Tôi chỉ hiểu rằng: Đừng có trốn trong những chiếc tủ lạnh cũ.

Lần này, khi thả hồn đi, tôi nghĩ tôi sẽ đi rất xa. Đến một nơi không còn đau đớn, và không cần quan tâm chuyện gì nữa. Chắc chắn là thế rồi. Nhưng thế là không ai tìm thấy tôi, và cuối cùng họ không tìm kiếm nữa.

Giờ đầu tôi lại bắt đầu đau, vai thì nhức nhối. Nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi của mẹ, mùi vani và hoa lan Nam Phi, cả mùi của loại dầu gội mẹ hay dùng trong cái chai màu xanh nữa. Lúc mẹ vòng tay ôm lấy tôi, tôi có thể cảm nhận hơi ấm của mẹ, nóng như nhựa đường giữa trưa hè. “Jacob” mẹ nói. Tên tôi vang lên trong tiếng nấc. Tôi thanh thản cả người, khi biết rằng đến tận cùng tôi đã không tan biến vào hư không.