- 4 - Rich
Các giáo viên ở Trường Trung học Townsend đều biết Jacob Hunt, dù cho chưa từng dạy cậu ta. Một phần là do vụ án mới đây, nhưng tôi có cảm giác, ngay cả trước khi bị bắt vì tội giết người, cậu ta đã là một đứa trẻ mà không ai lại không nhận ra giữa sân trường. Sau vài tiếng hỏi chuyện các giáo viên, tôi biết Jacob thường ngồi một mình trong giờ ăn trưa, biết cậu ta đi từ lớp này đến lớp khác với cái tai nghe to đùng để khỏi phải nghe tiếng ồn và cả những lời ác ý của đám bạn học. Và một phần trong tôi bỗng ngạc nhiên không biết làm cách nào Jacob đã chờ đến mười tám năm mới ra tay giết người.
Tôi biết rằng Jacob vận dụng cả bài tập trong lớp cho niềm đam mê của cậu ta với điều tra hiện trường. Trong giờ Ngữ văn, khi phải đọc tiểu sử một người, cậu ta đã chọn Edmond Locard. Trong giờ toán, đề án nghiên cứu độc lập của cậu ta nhắm đến lý thuyết của Herb Macdonald về tác động góc của điểm gốc máu bắn ra.
Frances Grenville, giáo viên hướng dẫn của Jacob là một phụ nữ mảnh người, xanh xao, giống như mảnh vải bị giặt quá nhiều nên phai mất màu gốc vậy. “Jacob sẵn sàng làm bất kỳ việc gì để hòa nhập,” bà nói. “Thường thì chuyện đó lại khiến nó thành tâm điểm trêu chọc. Có thể nói, dù nó có cố hòa nhập hay không, thì cũng vẫn sẽ là một kết cục tồi tệ mà thôi,” giọng bà bắt đầu có vẻ bứt rứt. “Tôi từng lo lắng một ngày nào đó, nó sẽ mang súng đến trường, ông biết đấy, để đòi công bằng, hệt như cậu bé ở Sterling, New Hampshire, vài năm trước”.
“Jacob có từng làm thế chưa? Ý tôi là chuyện đòi công bằng ấy.”
“Ồ không. Nói thật, nó là một đứa trẻ dễ thương. Thỉnh thoảng nó đến đây trong giờ ra chơi, và làm bài tập ở hành lang văn phòng tôi. Nó đã sửa máy tính cho tôi, một lần thôi, và thậm chí còn phục hồi lại tập tin mà tôi đang làm dở trên máy nữa. Hầu như giáo viên nào cũng mến nó.”
“Số còn lại thì sao?”
“Một vài người dễ chấp nhận những đứa trẻ cần chăm sóc đặc biệt, số khác thì không. Nhưng tôi không nói ra đâu. Một học sinh như Jacob là một thách thức lớn. Trong trường này có những người vô dụng, nếu anh hiểu tôi muốn nói gì, và khi có một đứa trẻ như Jacob chất vấn về một giáo trình mà anh quá lười biếng không chịu cập nhật trong suốt hai mươi năm, nhất là khi nó nói đúng nữa, thì không phải ai cũng có thể cho qua.” Bà nhún vai. “Nhưng anh có thể hỏi các giáo viên ở đây. Jacob nói chuyện với các thầy cô dễ dàng hơn là với đám bạn đồng trang lứa. Nó không nói chuyện kiểu tuổi dậy thì trung học thông thường. Thay vào đó, nó muốn bàn về chính trị, những đột phá khoa học, hay thậm chí là tranh luận xem tác phẩm Eugene Onegin có thật sự là của Pushkin không. Có thể nói, trong nhiều khía cạnh, nói chuyện với Jacob cũng chẳng khác gì trao đổi với một giáo viên đồng nghiệp vậy.” Bà ngập ngừng rồi nói tiếp. “Không, thật ra là giống như tôi đang nói chuyện với một học giả đầy khai sáng mà các giáo viên chúng tôi từng ao ước được như thế, nếu như không phải bù đầu với những hóa đơn điện nước, xe cộ, khám bệnh.”
“Nếu Jacob đã vô cùng muốn hòa nhập với các học sinh, thì cậu ta vào phòng giáo viên làm gì chứ?” Tôi hỏi.
Bà lắc đầu. “Tôi cho là chỉ có quá nhiều lần bị khước từ mới khiến cho anh chấp nhận buông xuôi nỗ lực của mình.”
“Bà biết gì về mối quan hệ của cậu ta với Jessica Ogilvy không?”
“Nó thích thời gian ở bên cô ấy. Nó xem cô ấy như một người bạn.”
Tôi ngước mắt lên. “Còn như một bạn gái thì sao?”
“Chuyện đó thì tôi không biết.”
“Jacob từng có bạn gái ở trường không?”
“Tôi không nghĩ thế. Năm ngoái, nó từng đưa một cô bé đến dạ tiệc. Nhưng khi kể về chuyện đó, nó không nói nhiều về cô bạn đi cùng, mà hầu như chỉ kể về Jess, người đã động viên để nó làm thế.”
“Jacob còn chơi với ai nữa không?” tôi hỏi.
Bà Grenville nhíu mày. “Sự thật là thế này,” bà nói. “Nếu anh bảo Jacob liệt kê danh sách bạn của mình, nó sẽ cho anh cái danh sách đó. Nhưng nếu anh hỏi những đứa trẻ trong danh sách đó, thì chẳng đứa nào xem Jacob là bạn. Hội chứng Asperger khiến nó nhầm sự gần gũi về không gian với một mối quan hệ tình cảm. Ví dụ như, Jacob bảo nó là bạn với cô bé bắt cặp trong lớp thí nghiệm vật lý, dù cho đó không phải là một cảm giác của cả đôi bên.”
“Vậy cậu ta không bị xem là vấn đề với khuôn khổ kỷ luật?”
Bà Grenville mím môi. “Không.”
Tôi mở tập hồ sơ của Jacob trên bàn, và chỉ vào một ghi chú. “Vậy tại sao Jacob Hunt bị đình chỉ vì lỗi hành hung hồi năm ngoái?”
Mimi Scheck là một cô bé sẽ khiến các anh chàng ngẩn ngơ mà chẳng buồn quan tâm đến họ. Cô bé có mái tóc đen dài và thân hình như nữ thần, lại được phơi bày tinh tế trong bộ áo quần chỉ để hở một phân da trên thắt lưng lúc cô bé cúi xuống hay ngẩng lên. Cô bé cũng có vẻ quá căng thẳng như thể muốn chạy trốn. Mà hẳn cô đã chạy rồi nếu như bà Grenville không vừa đóng cửa văn phòng mình lại.
“Chào Mimi,” tôi mỉm cười nói. “Hôm nay cháu thế nào?”
Cô bé nhìn tôi rồi nhìn qua giáo viên hướng dẫn, môi mím chặt. Rồi cô rụt người vào sâu trong ghế, mặt đầy đau khổ. “Cháu thề, cháu không biết vodka là gì cho đến khi có chai rượu của Esme.”
“À. Hấp dẫn đấy… nhưng đấy không phải lý do vì sao tôi muốn nói chuyện với cháu hôm nay.”
“Không phải sao?” Mimi nói khẽ. “Ôi trời!”
“Tôi muốn hỏi cháu về Jacob Hunt.”
Mặt cô bé bỗng đỏ bừng. “Cháu không biết rõ cậu ấy lắm.”
“Cháu có liên quan trong một vụ việc hồi năm ngoái, khiến cậu ta bị đình chỉ, phải chứ?”
“Đấy chỉ là một trò đùa thôi,” cô bé nói, ngước mắt ngao ngán. “Ý cháu là, làm sao cháu biết cậu ấy không thể chịu nổi dù chỉ một câu nói đùa chứ?”
“Và chuyện thế nào?”
Cô bé rụt người sâu hơn nữa. “Cậu ấy luôn lởn vởn. Quái đản lắm, chú biết mà? Ý cháu là, những lúc cháu nói chuyện với bạn, và cậu ấy cứ đứng đó mà nghe lỏm. Rồi cháu bị điểm 40 môn toán chỉ bởi thầy LaBlanc là gã tồi nhất thế giới, nên cháu thấy khó chịu vô cùng và xin phép vào phòng vệ sinh. Nhưng cháu không đến phòng vệ sinh, mà ra một góc và bắt đầu khóc, bởi nếu cháu trượt môn toán lần nữa, thì bố mẹ sẽ tịch thu điện thoại và bắt cháu xóa tài khoản Facebook. Vừa lúc đó, Jacob bước về phía cháu. Cháu cho là cậu ấy đã ra khỏi lớp vì cần một khoảng nghỉ kỳ quặc như lâu nay vẫn thế, và giờ đang về lại lớp. Cậu ấy chẳng nói gì cả, mà cứ nhìn cháu chằm chằm, và cháu bảo cậu ấy biến đi. Rồi cậu ấy bảo cậu ấy sẽ ở lại với cháu, bởi bạn bè với nhau là phải thế, và cháu bảo nếu cậu ấy thực sự muốn làm bạn với cháu, thì hãy đi vào lớp toán và bảo thầy LaBlanc đi chết đi.” Mimi ngập ngừng. “Rồi cậu ấy làm thế thật.”
Tôi liếc qua bà giáo viên hướng dẫn. “Và vì thế mà cậu ta bị đình chỉ?”
“Không. Cậu ấy chỉ bị bắt ở lại sau giờ học vì chuyện đó thôi.”
“Rồi sao nữa?” Tôi hỏi.
Mimi đưa mắt nhìn hướng khác, có vẻ lảng tránh. “Hôm sau nhóm chúng cháu đang đứng tám chuyện, thì Jacob xuất hiện, cháu nghĩ là cháu đã phớt lờ cậu ấy. Không phải là có ác ý gì với cậu ấy đâu. Và thế là cậu ấy nổi điên và lao vào cháu.”
“Cậu ta đánh cháu sao?”
Cô bé lắc đầu. “Cậu ấy chộp lấy cháu và xô cháu vào một tủ đồ. Cậu ấy có thể giết cháu, nếu như không có một giáo viên kịp thời ngăn lại.”
“Cháu có thể cho chú biết cậu ta chộp lấy cháu như thế nào không?”
Mimi nhìn qua cô Grenville, và cô gật đầu. Chúng tôi cùng đứng dậy, và Mimi bước tới cho đến khi đẩy tôi dựa lưng vào tường. Cô bé phải vươn lên bởi tôi cao hơn, rồi cô bé rón rén đưa bàn tay phải nắm lấy cổ họng tôi. “Như thế này đây,” cô bé nói. “Cháu bị bầm tím suốt cả tuần.”
Và tôi nhận ra trên người Jess Ogilvy cũng có những vết bầm tím ngay chỗ đó.