← Quay lại trang sách

- 7 - Jacob

Lúc còn nhỏ, tôi đã khiến Theo tin tôi có siêu năng lực. Còn cách giải thích nào khác, khi ngồi dưới lầu mà vẫn có thể nghe thấy mẹ đang làm gì trên lầu? Sao lại không thể cho rằng đèn huỳnh quang khiến tôi hoa mắt là bởi tôi quá nhạy cảm với ánh sáng? Khi tôi không nghe kịp câu hỏi của Theo, tôi bảo nó là bởi tôi không thể nghe quá nhiều chuyện trò và tiếng động cùng một lúc, và đôi khi tôi thấy thật khó tập trung mỗi lúc vào một âm thanh mà thôi.

Trong một thời gian, Theo đã tin như thế thật. Rồi em trai tôi khám phá ra tôi không có khả năng siêu cảm. Tôi chỉ khác thường thôi.

Mang hội chứng Asperger hệt như lúc nào cũng đeo một tai nghe phóng đại hết cỡ vậy. Hệt như say rượu kinh niên, dù cho tôi phải thừa nhận là tôi chỉ uống rượu có một lần, lúc tôi thử nốc sạch chai Grey Goose để xem tác động của nó lên người tôi, nhưng thay vì cảm giác buồn cười như tôi thường thấy trên tivi, tôi lại thấy mất cân bằng và mất phương hướng, như thể thế giới đang mờ đi vậy. Bạn thấy những đứa trẻ tự kỷ đập đầu vào tường ư? Chúng không làm thế bởi bị lên cơn thần kinh đâu. Chúng làm thế là bởi thế giới quá náo động đến đau đầu, và chúng đang cố xua đuổi nó đi.

Không chỉ có thị giác và thính giác bị kích động đâu. Da của tôi cũng thế, nó quá nhạy cảm đến nỗi chỉ cần dựa vào mức nhiệt của nó trên lưng mình, tôi có thể nói ngay là chiếc áo trên mình làm bằng bông hay sợi polyester. Tôi phải cắt hết mác trên áo quần để chúng không cọ vào lưng, bởi với tôi chúng hệt như giấy ráp vậy. Nếu có ai đó bất ngờ chạm vào tôi, tôi sẽ hét toáng lên, không phải vì sợ mà là bởi đôi khi tôi cảm giác như những dây thần kinh của tôi thay vì nằm trong lại nằm cả ra ngoài da.

Và không chỉ cơ thể tôi quá nhạy cảm, mà cả tâm trí tôi cũng thường như vậy. Tôi luôn thấy thật lạ lùng khi có người bảo tôi trông hệt như robot đều đều, bởi ngược lại thì có, tôi luôn phát hoảng vì chuyện gì đó. Tôi không thích nói chuyện với người khác khi mình không thể dự đoán họ sẽ đáp lại thế nào. Tôi không bao giờ tự hỏi người khác nhìn mình thế nào, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó nếu như mẹ không bắt tôi làm thế.

Nếu tôi khen ai đó, thì không phải để nói cho vui vẻ đôi bên, mà vì đó là sự thật. Ngay cả ngôn ngữ ước lệ cũng là chuyện khó khăn với tôi. Nếu bạn nói Cảm ơn. thì tôi phải lục tung bộ nhớ để tìm ra câu Không có gì. Tôi không thể tám chuyện về thời tiết chỉ để có chuyện mà nói. Và tôi luôn nghĩ rằng, Thật giả tạo, Nếu bạn nói sai chuyện gì đó, tôi sẽ chỉnh lại, không phải bởi tôi muốn bạn mất mặt, vì tôi hoàn toàn chẳng nghĩ gì về bạn cả, với tôi chỉ có sự thật mới quan trọng, còn quan trọng hơn cả con người nữa.

Không ai hỏi Siêu nhân xem anh ta có thấy phiền vì khả năng nhìn xuyên tường không, anh ta có phiền khi nhìn qua những những bức tường gạch và thấy những gã vũ phu đánh vợ, những phụ nữ cô đơn đang chết dần mòn, hay những thằng tồi đang lướt web tìm phim heo. Chẳng ai hỏi xem Người Nhện có chóng mặt không. Nếu siêu năng lực của họ giống tôi, thì chẳng có gì khó hiểu khi họ luôn lao mình vào những cảnh hiểm nghèo nhất. Hẳn họ mong mình chết sớm cho rồi.