- 8 - Rich
Bà Spatakopoulous không chịu mở miệng cho đến khi tôi chấp nhận ăn một chút, và một chút đó là cả đĩa đầy spaghetti và thịt viên.
“Bà có nhớ cô gái này không?” Tôi hỏi, và đưa ra tấm hình của Jess.
“Phải, tội nghiệp quá, xem ti vi tôi đã biết chuyện rồi.”
“Tôi biết là cô ấy có đến đây, vài ngày trước khi bị giết?”
Bà gật đầu. “Với bạn trai cô ấy, và một cậu nữa.”
“Ý bà là Jacob Hunt?” Tôi cho bà xem cả tấm hình của Jacob.
“Đúng là cậu ấy.” Bà nhún vai.
“Ở đây bà có máy quay an ninh không?”
“Không. Sao thế? Vùng này trở nên nguy hiểm rồi sao?”
“Tôi chỉ nghĩ là mình có thể xem lại chuyện chiều hôm ấy thôi,” tôi bảo.
“Ồ, tôi kể cho anh cũng được mà,” bà Spatakopoulous nói. “Hôm đó cãi vã dữ lắm.”
“Đã có chuyện gì thế?”
“Cô ấy đã rất buồn. Cô ấy khóc, rồi chạy ra ngoài. Để lại cho cậu nhóc cả cái bánh pizza và hóa đơn luôn.”
“Bà biết vì sao cô ấy buồn chứ?” Tôi hỏi. “Họ đã cãi nhau chuyện gì?”
“Tôi không nghe rõ, nhưng có vẻ anh chàng đó đang ghen.”
“Bà Spatakopoulous.” Tôi nghiêng người tới. “Đây là chuyện rất quan trọng, bà có nghe Jacob nói lời nào đe dọa Jess? Hoặc thấy cậu ta tấn công cô ấy dưới bất kỳ hình thức nào không?”
Bà ấy tròn mắt. “Ôi không, không phải là Jacob ghen,” bà nói. “Mà là người kia. Cậu bạn trai ấy.”
Khi tôi đến gặp Mark Maguire, anh ta đang cùng hai người bạn ra khỏi trường. “Bữa trưa thế nào, Mark?” Tôi hỏi, nhỏm lưng khỏi cột đèn. “Anh có gọi pizza không? Bánh ở chỗ bà Spatakopoulous ngon chứ?”
“Ông đùa tôi đấy à,” anh ta hậm hực. “Tôi không nói chuyện với ông.”
“Tôi nghĩ là một người bạn trai đang đau buồn hẳn sẽ làm thế.”
“Ông biết tôi muốn làm gì sao? Kiện ông vì những chuyện ông đã gây ra cho tôi đấy!”
“Tôi đã thả anh ra rồi,” tôi nhún vai. “Người ta vào đồn suốt mà.” Tôi bước lại gần Mark. “Tôi vừa có cuộc chuyện trò thú vị với bà chủ tiệm pizza. Có vẻ bà ấy nhớ là cậu và Jess đã cãi nhau to lúc ở đó.”
Mark bắt đầu bước đi, và tôi cũng bước theo. “Thì sao chứ? Chúng tôi đã cãi nhau. Tôi đã bảo ông rồi mà.”
“Cãi nhau về chuyện gì thế?”
“Jacob Hunt. Jess nghĩ nó là một đứa thiểu năng ngớ ngẩn, và nó lợi dụng điều đó để dụ dỗ cô ấy thích nó.”
“Thích kiểu gì chứ?”
“Nó muốn cô ấy,” Mark nói. “Nó diễn cảnh cảm động, để cô ấy chui đầu vào rọ. Lúc ở nhà hàng, nó đã cả gan mời cô ấy đi chơi. Ngay trước mặt tôi, như thể tôi không có ở đó vậy. Tôi chỉ cho nó thấy vị trí của mình, và nhắc cho nó nhớ là mẹ nó đã trả tiền để Jess đi với nó.”
“Cô ấy phản ứng thế nào?”
“Jess nổi giận.” Anh ta dừng lại và quay qua nhìn thẳng vào tôi. “Nghe này, có lẽ tôi không phải là người nhạy bén…”
“Vậy mà tôi không để ý thấy đấy.”
Mark trừng tôi. “Tôi chỉ đang cố chỉ cho ông thấy thôi. Tôi đã nói và làm những chuyện chẳng đáng tự hào gì. Tôi ghen, và tôi muốn mình là số một của Jess. Có lẽ đôi khi tôi làm hơi quá. Nhưng không bao giờ tôi làm hại cô ấy, không bao giờ. Lý do tôi gây chuyện ở quán pizza, là để bảo vệ cô ấy. Ai cô ấy cũng tin được, cô ấy chỉ thấy điểm tốt nơi tất cả mọi người. Tôi có thể nhìn thấu thằng nhóc đó, dù cho Jess không nhìn ra.”
“Ý anh là sao?”
Anh ta khoanh tay lại. “Bạn cùng phòng của tôi hồi năm một, vẫn còn chơi thẻ Pokemon. Cậu ta không bao giờ tắm gội, và hầu như ngồi cả ngày trong phòng máy tính. Suốt cả năm, tôi và cậu ta chỉ nói chuyện chưa đến mười câu. Cậu ta thông minh kinh khủng, tốt nghiệp sớm và đi thiết kế hệ thống tên lửa cho Lầu Năm Góc hay gì đó. Có lẽ cậu ta cũng mắc hội chứng Asperger, nhưng người ta chỉ xem cậu ta là đồ gàn dở thôi. Tôi chỉ muốn nói rằng, có sự khác biệt giữa thiểu năng tinh thần và thiểu năng xã hội. Một bên là khuyết tật thật. Một bên chỉ là chiêu bài để khỏi phải ngồi tù.”
“Tôi nghĩ ngành tâm lý học hiện tại không đồng ý với cậu đâu. Có sự khác biệt giữa hành vi xã hội kỳ quặc với chứng Asperger đấy.”
“Phải.” Mark nhìn thẳng vào tôi. “Jess thường nói thế, và giờ cô ấy chết rồi.”