- 9 - Oliver
Ngày thứ hai liên tiếp tôi bước vào căn bếp của nhà Hunt, Emma đang nấu gì đó bên lò, còn Jacob thì ngồi cạnh bàn. Tôi đứng đó nhìn mặt Jacob, liếc xuống nguyên bộ sưu tập đồ sộ ảnh hiện trường vụ án, rồi nhìn sang mặt mẹ cậu ấy.
“Vào đi,” Emma bảo.
“Đạo luật Người Mỹ Khuyết tật cấm bất kỳ hành động kỳ thị nào của Chính phủ, chính quyền địa phương, bao gồm các tòa án,” Jacob trích đọc với cái giọng đều đều của mình. “Để được Đạo luật Người Mỹ Khuyết tật bảo vệ, anh phải có khuyết tật hoặc có quan hệ với một người khuyết tật. Một người có khuyết tật theo định nghĩa là một người bị suy yếu về thể chất hay tâm lý gây hạn chế thật sự đối với một hoặc nhiều các hoạt động chính trong cuộc sống… chẳng hạn như giao tiếp… hoặc một người được những người khác xem là có sự suy yếu đó.”
Jacob giở qua một trang toàn hình những thi thể trong nhà xác. Ai lại phát hành một quyển sách như thế này cơ chứ? tôi nghĩ thầm.
“Bác sĩ Moon và mẹ tôi bảo rằng tôi có những khác biệt, nhưng những người khác, chẳng hạn như các giáo viên, bạn bè ở trường, cả ông thẩm phán đó nữa, sẽ cho rằng tôi bị khuyết tật,” Jacob nói thêm.
Tôi lắc đầu. “Tôi không thực sự hiểu lắm.”
“Anh có những lý do về logic và hiệu lực pháp lý cần nói cho tôi mà,” Jacob bảo. “Anh có thể dùng cách biện hộ thừa nhận thân chủ mình mất trí, nếu như anh thấy nó khả quan nhất trong phiên tòa.” Jacob đứng dậy, tay cắp theo quyển sách. “Nhưng để anh biết, cá nhân tôi tin rằng bình thường chỉ là một cái nút trên máy sấy mà thôi.”
Tôi gật đầu, ngẫm nghĩ. “Câu đó từ phim nào vậy?”
Jacob có vẻ ngao ngán. “Không phải cái gì cũng từ phim ảnh đâu,” nói xong, Jaccob bỏ đi luôn.
“Hay thật.” Tôi bước lại phía Emma. “Tôi không biết bà làm cách nào, nhưng cảm ơn bà.”
“Đừng đánh giá thấp tôi,” bà trả lời, và đưa tay lật con cá trên chảo.
“Đấy là lý do duy nhất bà bảo tôi đến đây sao?”
“Tôi nghĩ anh muốn đến mà,” Emma nói.
“Từng muốn. Cho đến khi ngửi thấy mùi của món bà nấu,” tôi cười nhăn nhở. “Tôi sẽ giảm mười đô nếu bà cho tôi ăn trưa.”
“Chẳng phải anh có một quán ăn ngay dưới văn phòng sao?”
“Người ta rồi cũng đến lúc chán đồ ăn nhanh thôi,” tôi nói, “Thôi nào. Chắc chắn ở lại đây, tôi sẽ giúp bà được chuyện trò như người lớn một chút.”
Emma làm bộ đang dáo dác tìm khắp căn bếp. “Chắc chắn là thế rồi… mà người lớn còn lại đâu rồi nhỉ?”
“Tôi hơn Jacob mười tuổi đấy,” tôi nhắc bà ấy. “Giờ ta ăn món gì thế?”
“Cá tuyết nấu tỏi.”
Tôi ngồi xuống một cái ghế đẩu và xem bà lấy một nồi đang nấu gì đó trút xuống cái ray trên bồn. Hơi nước cuộn lên những lọn tóc quanh mặt bà. “Một trong những món yêu thích của tôi. Bà mời, tôi mừng quá.”
“Được. Dù gì anh cũng ở lại rồi mà.”
“Được rồi, nhưng chỉ khi bà có thể nén lại sự hào hứng khi tôi ăn cùng thôi.”
Emma lắc đầu. “Tháo vát lên và dọn bàn đi.”
Sự thân mật trong căn bếp khiến tôi thấy nhớ nhà, không phải nhớ cái căn hộ trên tiệm pizza đâu, mà là ngôi nhà thơ ấu của tôi ấy.
Tôi là con út trong một gia đình đông con ở Buffalo, và đến giờ thỉnh thoáng tôi vẫn nhớ tiếng nước đổ trên cái ray. “Mẹ tôi thường nấu món cá vào thứ Sáu,” tôi vừa nói vừa mở ra đóng lại mấy hộc tủ để tìm muỗng nĩa.
“Anh theo đạo Công giáo à?”
“Không, tôi gốc Na Uy. Cá là món kích dục của người Scandinavi.”
Emma đỏ mặt. “Có hiệu quả không?”
“Bố mẹ tôi có năm mặt con,” tôi nói và nhìn qua con cá tuyết. “Vuốt ve từ trên đĩa.”
“Tôi nghĩ là tôi hiểu được ẩn dụ đó,” Emma nói khẽ. “Nếu vậy thì chồng tôi vào bếp coi như là biện pháp tránh thai luôn rồi.”
“Có khiếm nhã không nếu tôi hỏi bà làm mẹ đơn thân bao lâu rồi?”
“Có,” Emma nói. “Nhưng trả lời ngắn gọn là, từ khi Jacob mắc hội chứng đó.” Bà lấy sữa trong tủ lạnh và đổ vào nồi, rồi bắt đầu khuấy lên. “Anh ấy chẳng quan tâm gì đến Jacob hay Theo, trừ tiền chu cấp hàng tháng.”
“Vậy thì bà nên tự hào vì đã một tay lo hết mọi chuyện.”
“Phải, tôi tự hào. Tôi có một đứa con trai bị cáo buộc tội giết người. Có bà mẹ nào lại nghĩ thế là thành công chứ?”
Tôi nhìn bà. “Bị cáo buộc,” tôi lặp lại lời Emma. “Chứ không phải bị kết tội.”
Bà nhìn tôi hồi lâu, như thể bà sợ phải tin là có một người nữa cũng tin Jacob vô tội. Rồi bà quay đi, dọn đồ ăn lên từng đĩa. “Jacob, Theo!” bà gọi, và hai cậu ló mặt ngay vào bếp.
Jacob lấy dĩa của mình rồi ngay lập tức đi về phòng khách mở tivi. Theo lao xuống cầu thang, nhìn tôi đang ngồi bên bàn, rồi nhăn mặt. “Chẳng phải anh ta nên mời nhà ta một bữa sao?”
“Rất vui được gặp cả cậu nữa,” tôi nói.
Cậu ấy lườm tôi. “Sao cũng được.”
Khi Theo cầm đĩa đồ ăn lao ngược lên lầu, Emma liền làm hai dĩa mới cho chúng tôi. “Thường thì nhà tôi ngồi ăn chung, nhưng đôi khi tách nhau ra cũng hay.”
“Tôi nghĩ chuyện bị quản thúc tại gia thật khó khăn.”
“Cũng khá đáng buồn khi điểm nhấn trong ngày lại là lúc đi ra sân để lấy thư.” Bà cúi người, đẩy đĩa tới cho tôi.
Có một miếng cá trắng, khoai tây nghiền kem, và một vun cơm trắng.
“Tráng miệng là bánh Meringue?” Tôi phỏng đoán.
“Là bánh Thiên thần trắng.”
Tôi lấy nĩa chọc vào đĩa.
Emma nhăn mặt. “Cá chưa chín tới à?”
“Không… ngon lắm. Chỉ là… tôi chưa từng thấy ai phối màu món ăn.”
“À, hôm nay là ngày mồng một tháng Hai,” bà nói, như thể thế là tôi đủ hiểu rồi. “Ngày đầu tiên mỗi tháng là Ngày Món Trắng. Tôi làm thế này lâu quá rồi nên quên mất là nó không bình thường.”
Tôi nếm khoai tây, ngon tuyệt trần. “Vậy ngày ba mốt bà nấu gì? Đốt mọi thứ cháy đen à?”
“Đừng có hở miệng ý tưởng đó với Jacob đấy,” Emma bảo. “Anh uống sữa chứ?”
Bà rót cho tôi một ly. “Tôi không hiểu nổi. Sao màu sắc món ăn lại quan trọng với cậu ấy thế?”
“Tại sao vải nhung lại khiến nó thấy khó ở? Tại sao nó không chịu nổi tiếng gầm của máy pha cà phê? Có hàng triệu câu hỏi tôi chẳng biết làm sao để trả lời, vậy nên dễ nhất là cứ nương theo dòng nước và đừng để nó lên cơn là được.”
“Như lúc cậu ấy trong phòng xử án,” tôi nói. “Và trong tù?”
“Chính xác. Vậy nên thứ Hai là màu lục, thứ Ba màu đỏ, thứ Tư màu vàng… anh hiểu rồi đấy.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát. “Đừng hiểu lầm ý tôi, nhưng có vẻ đôi khi Jacob còn người lớn hơn cả tôi và bà… nhưng đôi lúc cậu ấy hoàn toàn mất tự chủ.”
“Nó là thế. Tôi thật sự nghĩ nó thông minh hơn bất kỳ ai tôi từng gặp, nhưng nó cũng cứng nhắc hơn. Và nó ghi khắc mọi chuyện xảy ra dù là nhỏ nhặt nhất, bởi nó là trung tâm vũ trụ của nó.”
“Và của bà nữa,” tôi nhận xét. “Cậu ấy cũng là trung tâm vũ trụ của bà.”
Emma gật đầu. “Có lẽ thế thật.”
Có lẽ bố mẹ gốc Scandinavi của tôi am hiểu chuyện này thật, bởi có thể là do món cá, mà cũng có thể là do cách nhìn của bà ấy, khiến tôi kinh ngạc thậm chí là sốc, khi nhận ra mình muốn hôn bà ấy. Nhưng tôi không thể làm thế được, bởi bà ấy là mẹ của thân chủ, và bởi bà ấy sẽ đuổi cổ tôi ngay lập tức.
“Tôi cho là anh đã có kế hoạch tấn công rồi,” bà nói.
Tôi tròn mắt, bà ấy cũng đang nghĩ như tôi sao? Tôi thoáng tưởng tượng cảnh tôi ôm ghì bà ấy trên bàn.
“Càng nhanh càng tốt,” Emma nói, và tôi thấy tim mình đang đập liên hồi. Bà nhìn lướt qua tôi, hướng về phía phòng khách, nơi Jacob đang xúc cơm trắng cho vào miệng. “Tôi chỉ muốn cơn ác mộng qua đi.”
Và với những từ đó, tôi liền sực tỉnh trở lại với hiện thực hơi đáng buồn của mình. Tôi hắng giọng, nói vô cùng chuyên nghiệp. “Tài liệu khởi tố nặng nhất chính là lời khai của Jacob. Chúng ta cần phải tìm cách loại bỏ nó.”
“Lúc đó tôi đã tưởng mình được vào phòng thẩm vấn cùng Jacob. Nếu tôi có ở đó, thì chuyện sẽ chẳng đi xa thế này. Họ đã hỏi nó những câu mà nó không hiểu, hoặc họ hỏi quá dồn dập.”
“Chúng ta có bản ghi lại đây. Theo tôi nghĩ, các câu hỏi khá là thẳng thừng. Trước khi hai người họ nói chuyện, bà có cho thám tử Matson biết là Jacob mắc hội chứng Asperger chứ?”
“Có, lúc ông ta đến đây hỏi chuyện Jacob lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên?”
Emma gật đầu. “Ông ta xem qua lịch hẹn của Jess, và trong đó có buổi học kỹ năng xã hội của Jacob, nên ông ta đến hỏi nó vài câu.”
“Lúc đó bà có giúp diễn dịch ý cho Jacob không?”
“Ngay ở căn bếp này đây,” Emma nói. “Nhìn cung cách của Matson, tôi tưởng ông ta hoàn toàn hiểu các vấn đề của Jacob. Vì thế, khi ông ta bảo tôi đưa Jacob đến đồn, tôi cho là nó cũng sẽ giống như buổi nói chuyện ở nhà thôi, tưởng tôi có thể tham gia.”
“Tốt rồi, thật đấy,” tôi nói với bà. “Ta có thể đệ đơn kiện xóa bỏ.”
“Là cái gì thế?”
Trước khi tôi trả lời, Jacob đã cầm chiếc dĩa không bước vào phòng.
Cậu ấy cho đĩa vào bồn rửa, rồi rót cho mình một ly Coca-Cola. “Chiếu theo Tu chính án Thứ năm của Hiến pháp Hoa Kỳ, anh có quyền im lặng, trừ phi anh tự bỏ đi quyền đó, và trong những hoàn cảnh cụ thể, nếu cảnh sát không đọc quyền Miranda hoặc không yêu cầu anh tự bỏ quyền im lặng của mình, thì bất kỳ điều gì anh nói đều không thể dùng để chống lại anh. Một luật sự biện hộ có thể đệ đơn kiện xóa bỏ để ngăn không cho chứng cứ đó được trình ra trước tòa.” Nói xong, Jacob lại đi ra phòng khách.
“Sai hoàn toàn rồi,” tôi nói.
“Thật sao?”
“Phải,” tôi trả lời Emma. “Sao cậu ấy lại uống Coca trong Ngày Món Trắng?”
Phải mất một hồi, nhưng rồi lần đầu tiên, tôi được nghe thanh âm trong trẻo của tiếng Emma cười.