← Quay lại trang sách

- 10 - Emma

Tôi không nghĩ sẽ mời luật sư của Jacob ăn.

Tôi cũng không nghĩ ngồi với anh ta sẽ vui vẻ. Nhưng khi anh ta bắt đầu nói đùa về Ngày Món Trắng, tôi không thể nhịn nổi. Tôi bắt đầu cười khúc khích. Và trước khi kịp nhận ra, tôi đã cười đến nỗi không kịp thở.

Bởi nếu vào hoàn cảnh đó bạn sẽ hiểu. Thật tức cười khi tôi hỏi con trai mình, Con ngủ thế nào? Và nó trả lời. Ngủ sấp.

Thật tức cười khi tôi bảo Jacob tôi sẽ lên lầu trong một phút nữa thôi, và nó bắt đầu đếm ngược từ sáu mươi.

Và thật tức cười khi tôi nhọc công tìm cách cho nó những món ăn màu trắng vào ngày đầu tiên trong tháng, rồi nó lại tự rót cho mình một ly Coca.

Họ bảo chứng Asperger tác động đến cả gia đình cũng đúng. Tôi đã làm chuyện này quá lâu rồi, đến nỗi tôi quên mất thế giới bên ngoài nghĩ gì về món cá trắng nhợt, về cái lệ thường lâu nay của nhà tôi, cũng hệt như Jacob không thể nào đặt mình vào địa vị người mà nó nói chuyện vậy. Và như đã từng học được rằng, một thứ nhìn từ góc độ này thật đáng thương nhưng nhìn từ góc độ khác lại hài hước đến không tưởng.

“Cuộc sống không công bằng,” tôi nói với Oliver.

“Vì thế mới có các luật sư biện hộ,” anh ta đáp lại. “Và nhân tiện, Jacob nói đúng về chuyện đó. Tôi sẽ đệ đơn xóa bỏ, bởi cảnh sát đã được thông báo trước rằng người mà họ đang thẩm vấn không đủ năng lực để thực sự hiểu trọn vẹn quyền Miranda…”

“Tôi biết quyền Miranda của mình!” Từ phòng khách, Jacob hét vọng vào. “Anh có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì anh nói cũng sẽ được dùng để chống lại anh trước tòa…”

“Tôi biết mà Jacob,” Oliver đáp lại. Rồi anh ta đứng dậy và đem đĩa đến bên bếp. “Cảm ơn đã mời bữa trưa. Tôi sẽ cho bà biết kết quả phiên trình bày.”

Tôi tiễn Oliver ra cửa và đứng chờ cho đến khi anh ta mở cửa xe. Thay vì vào xe, anh ta lại với tay về phía băng sau, rồi bước lại về phía tôi, mặt tỉnh bơ. “Chỉ một chuyện nữa thôi,” Oliver nói. Anh ta nắm lấy tay tôi và ấn vào một thanh chocolate Milky Way. “Phòng khi bà muốn ăn nó trước ngày Thứ Năm Nâu,” anh ta thì thầm, và lần thứ hai trong ngày, tôi lại mỉm cười.