VỤ 7: MỘT GIỌT MÁU ĐÀO HƠN AO NƯỚC LÃ PHẦN VII - 1 - Theo
Chị của Ernest Brendel đã không tin vào lời bạn của em trai mình. Một ngày mùa thu năm 1991, ông này đến báo bà rằng Ernest cùng với vợ Alice và con gái Emily, đã bị mafia bắt cóc. Nhưng ông bạn này, tên là Christopher Hightower, cứ khăng khăng rằng chúng cần tiền chuộc, và để làm bằng chứng, ông ta đưa bà đến xem chiếc xe Toyota của Ernest mà ông ta đã lái đến tận nơi. Ông chỉ vào băng ghế sau sũng đầy máu. Dưới sàn xe còn nhiều máu hơn nữa. Cuối cùng, cảnh sát đã xác nhận máu đó là của Ernest Brendel. Nhưng họ cũng chứng minh được chính Christopher, chứ không phải mafia, mới là kẻ sát hại Brendel.
Với hầu hết mọi người, Christopher Hightower là một người buôn hàng thâm niên trong cộng đồng Rhode Island. Ngày chủ Nhật, ông dạy phụ đạo, và ông còn lo cho những đứa trẻ cơ nhỡ. Nhưng một ngày mùa thu năm 1991, ông đã ra tay tàn sát bạn mình là Ernest Brendel và cả gia đình ông này. Gặp vấn đề tài chính và lại bị vợ ghẻ lạnh, Christopher đã mua một cái nỏ và lái xe đến nhà Brendel, ông nấp trong nhà xe và bắn một mũi tên vào ngực Brendel lúc ông này vừa về nhà. Trong lúc cố chạy trốn, Brendel bị bắn thêm hai phát nữa. Ông đã cố gắng lết vào trong chiếc xe thứ hai của mình, một chiếc Toyota, nhưng rồi bị Christopher dùng xà beng đập nát sọ ngay trong đó.
Rồi Christopher tìm đến Emily lúc cô bé đang học ngoại khóa ở Hội Thanh niên Kitô. Ông ta tự nhận mình là một người bạn của gia đình bằng cách trưng ra bằng lái của Brendel để lấy lòng tin, và được phép đón Emily về. Khi Alice Brendel về nhà tối hôm ấy, bà và Emily bị chuốc thuốc ngủ. Đấy là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gia đình Brendel còn sống.
Ngày hôm sau, Christopher mua một bàn chải, một cái vòi, một ít axit clorua, và một túi hai mươi cân vôi. Ông kỳ cọ nhà xe bằng axit clorua, ông lau chùi chiếc xe bằng soda, để rửa sạch vết máu.
Sáu tuần sau, một bà dắt chó đi dạo đã vấp phải hai ngôi mộ cạn. Một chôn thi thể Ernest Brendel. Ngôi mộ thứ hai chôn Alice Brendel với một chiếc khăn quàng quấn quanh cổ, cùng Emily với những dấu hiệu cho thấy cô bé đã bị chôn sống. Trong ngôi mộ có một túi vôi đã dùng sạch. Và trong chiếc Toyota mà Christopher lái đến, cảnh sát tìm thấy cái góc bị cắt ra của chiếc túi vôi đó, cùng với biên lai thanh toán của Home Depot cho túi vôi và axit clorua.
Christopher bị kết tội và chịu ba án tù chung thân. Với những người bạn như thế, ai còn cần kẻ thù cơ chứ?
* TheoTôi đã tính toán xong: xét cho cùng, tôi sẽ là người phải chăm sóc cho anh trai mình.
Đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi không phải là đứa khốn nạn sẽ hoàn toàn bỏ mặc Jacob khi chúng tôi lớn lên, hoặc khi không còn mẹ nữa, một chuyện mà tôi không dám nghĩ đến. Điều khiến tôi bực mình là cái kiểu quy kết âm thầm này. Thử hỏi xem nếu như mẹ không thể theo nổi đống hỗn độn của Jacob nữa, thì ai sẽ là người gánh vác đây.
Có lần tôi đọc thấy trên mạng một câu chuyện, về một bà ở nước Anh có đứa con bị thiểu năng, mà là thiểu năng thật chứ không phải chỉ khiếm khuyết phần nào như Jacob đâu. Ông này không thể tự đánh răng hay nhớ phải vào nhà vệ sinh những lúc cần thiết. Để tôi nói thế này, nếu một ngày nọ Jacob thức dậy và phải cần đến tã cho người lớn mới ổn, thì tôi không quan tâm trên đời này có còn ai lo cho anh hay không. Tôi nói thật đấy, và không thay đổi quan điểm đâu. Trở lại với câu chuyện, bà này bị bệnh phổi và đang chết dần, rồi đến mức bà ấy phải ngồi trên xe lăn cả ngày, và không thể nào giúp con trai mình được. Rồi tôi thấy tấm ảnh chụp hai mẹ con bà, và dù tôi tưởng Ronnie chỉ trạc tuổi tôi, nhưng thật ra ông ấy đã năm mươi tuổi rồi. Cằm ông mọc râu lởm chởm, bụng phệ lòi ra khỏi chiếc áo thun, và ông đang cười một nụ cười ngớ ngẩn khi ôm bà ngồi trên xe lăn với dây thở nối vào mũi.
Tôi không thể rời mắt khỏi Ronnie. Hệt như tôi đột nhiên nhận ra đến một ngày nào đó, khi tôi đã lấy vợ, lo công ăn việc làm, nhà cửa thì rối ren, còn Jacob vẫn cứ ngồi xem những tập CrimeBusters ngớ ngẩn và ăn những món màu vàng vào ngày thứ Tư. Mẹ tôi và bác sĩ Moon luôn nói về chuyện này dù nói một cách lảng tránh. Mẹ cứ khăng khăng tự kỷ là do vacxin, và là một hiện tượng tương đối mới, Nếu thực sự tự kỷ kéo dài cả đời, vậy những đứa trẻ tự kỷ lớn lên đi mất cả rồi? Tin tôi đi, dù cho là một thứ bệnh khác, cũng thế thôi. Nhưng đến tận lúc này, tôi vẫn không thể thấy ổn với chuyện này, chuyện một ngày nào đó Jacob sẽ là một người trưởng thành mắc chứng tự kỷ. Chắc chắn, anh có thể đủ may mắn để được nhận một công việc ở Thung lũng Silicon như nhiều người mắc chứng Asperger khác. Nhưng nếu sau một ngày làm việc buồn bực, anh bắt đầu lên cơn và phá hết mọi thứ, thì ta đều biết người ta sẽ gọi cho ai rồi đấy.
Ronnie rõ ràng chưa bao giờ lớn, và sẽ không bao giờ lớn, vì thế mẹ ông ấy mới lên mặt báo, thuê một trang quảng cáo trên tờ Guardian, để xin một gia đình nào đó sẽ nhận Ronnie và đối xử với ông như người nhà khi bà không còn nữa. Nó là một cậu bé dễ thương, bà nói thế, dù cho đến giờ nó vẫn tè dầm.
Thật đúng là cầu vận may không tưởng, tôi nghĩ thế. Ai lại sẵn sàng lao vào lo chuyện đó chứ? Tôi không biết có kiểu người nào sẽ đáp lời mẹ của Ronnie. Kiểu người như Mẹ Teresa, có lẽ thế. Hoặc là những gia đình mà bạn luôn thấy trên những trang bìa sau của tạp chí People, nhận nuôi đến hai chục đứa trẻ tật nguyền và tìm cách biến chúng thành một gia đình. Hay tệ hơn, là một tên biến thái già cô đơn, thấy Ronnie là con mồi quá ngon với mình. Mẹ của Ronnie nói rằng bà không muốn ông vào nhà dưỡng lão, bởi ông chưa từng ở đó, và ở tuổi này sẽ không hòa nhập được với khung cảnh sống đó. Bà chỉ muốn có một người yêu thương ông như bà vậy.
Dù gì bài báo này cũng khiến tôi phải nghĩ về Jacob. Anh có thể chịu nổi nhà dưỡng lão, nếu như vẫn được cho phép là người đầu tiên vào phòng tắm mỗi sáng. Nhưng nếu tôi nhét anh vào một nhà dưỡng lão, thì tôi là loại người nào chứ? Tôi quá ích kỷ không thể chăm sóc cho anh trai mình, tôi không thương anh ấy?
Phải thừa nhận, trong đầu tôi có suy nghĩ rằng, mày chưa bao giờ cam kết làm chuyện này cả.
Rồi tôi nhận ra: Cả mẹ tôi cũng không, nhưng như thế không khiến mẹ bớt yêu Jacob chút nào.
Vậy nên mọi chuyện sẽ như thế này. Tôi biết là về sau, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm với Jacob. Khi tôi tìm được một cô gái mình muốn cưới làm vợ, tôi sẽ cầu hôn một cách lạ đời, em chấp nhận anh là em chấp nhận Jacob, không thể tách rời. Và vào những lúc không ngờ nhất, tôi sẽ phải tìm cách xoa dịu mọi người thay cho anh, giúp anh thoát ra những lần lên cơn của mình, như cách mẹ tôi đang làm hiện giờ.
Tôi không nói ra đâu, nhưng một phần trong tôi nghĩ rằng nếu Jacob bị kết tội giết người, nếu anh ngồi tù chung thân, thì cuộc sống của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi ghét bản thân mình khi nghĩ như thế, nhưng tôi không nói dối bạn đâu. Và tôi cho rằng nếu tôi chăm sóc anh vì tình yêu thương hay vì mặc cảm tội lỗi, cũng chẳng thành vấn đề, bởi dù gì tôi cũng sẽ làm thế.
Chỉ là dù cho cùng làm một chuyện, nhưng có người ngỏ lời nhờ mình làm vẫn hơn.