- 2 - Oliver
Bà Spatakopoulous đang đứng cạnh cửa văn phòng tôi với món quà hằng ngày của bà. “Quán tôi làm dư một ít rigatoni,” bà nói. “Và cậu đang làm việc quá sức đấy, trông cậu ngày càng ốm đi.”
Tôi cười và nhận đĩa mỳ trên tay bà. Mùi thơm thật, và Thor nhảy chồm quanh chân tôi để nhắc tôi nhớ cho nó một phần chiến lợi phẩm này. “Cảm ơn bà S…” tôi nói, và bà vừa quay đi thì tôi gọi giật. “Bà… có biết món nào màu vàng không?” Tôi đang nghĩ về cách Emma dọn món cho Jacob theo màu. Mà sao tôi lại nghĩ về Emma chứ?
“Ý cậu là trứng tráng à?”
Tôi búng ngón tay cái tách. “Phải rồi,” tôi nói. “Trứng tráng, kèm pho mát Thụy Sỹ.”
Bà cau mày. “Cậu muốn tôi làm cho cậu trứng tráng à?”
“Không, tôi thích đĩa rigatoni này quá mà.” Trước khi tôi kịp nói gì thêm, thì chuông điện thoại trong văn phòng đã reo. Tôi xin phép, rồi vội vã chạy vào trong nhấc máy. “Văn phòng Oliver Bond xin nghe,” tôi nói.
“Tự trả lời máy à,” tiếng Helen Sharp cộc lốc. “Thuê ai đó nghe máy có lẽ sẽ hiệu quả hơn đấy.”
“À… thư ký của tôi vừa ra ngoài rồi.”
Cô ta khịt mũi. “Nếu được thế thì tôi thành Hoa hậu Mỹ rồi.”
“Xin chúc mừng,” tôi nói mỉa. “Cô có tài năng gì nào? Tung hứng đầu của các luật sư à?”
Cô ta tảng lờ. “Tôi gọi để bàn về phiên trình bày biện hộ xóa bỏ. Anh đã yêu cầu triệu tập Rich Matson?”
“Viên thám tử ấy hở? Ừ thì… phải.” Để xóa bỏ lời khai của Jacob tại đồn cảnh sát, tôi còn yêu cầu triệu tập ai khác được chứ?
“Anh không cần phải yêu cầu triệu tập ông ấy. Đằng nào tôi cũng triệu tập Matson rồi, và tôi sẽ gọi ông ấy lên làm nhân chứng trước.”
“Cô nói cô lên trước là sao? Tôi đệ đơn chuyện này mà.”
“Tôi biết, nhưng đây là một trong những vụ kì quặc. Dù cho anh có đệ đơn, thì công tố bang vẫn phải chịu trách nhiệm về chứng cứ, và chúng tôi phải đưa ra mọi chứng cứ có thể để chứng minh lời khai đó có hiệu lực.”
Thật ngược đời, bởi nếu là trong trường hợp khác, nếu tôi đệ đơn yêu cầu xóa bỏ lời khai, thì tôi phải làm việc cật lực để chứng minh nó. Làm sao tôi biết chuyện này cũng có ngoại lệ chứ?
Tôi mừng vì Helen chỉ nói chuyện qua điện thoại, bởi mặt tôi đang đỏ lên vì ngượng rồi đây. “Thế thì thôi,” tôi nói với giọng cố tỏ vẻ hờ hững. “Tôi biết thế mà. Tôi chỉ thử xem cô có tất bật vì vụ này không thôi.”
“Nhân tiện tôi phải cho anh biết luôn, Oliver. Tôi không nghĩ anh có thể xử lý vụ này theo hai cách đó.”
“Ý cô là sao?”
“Anh không thể tuyên bố thân chủ mình bị mất trí, cũng không thể nói cậu ta không hiểu về quyền Miranda của mình. Cậu ta đọc thuộc lòng nó đấy.”
“Có gì không được chứ?” Tôi hỏi. “Ai lại đi nhớ từng chữ của luật Miranda chứ?” Thor bắt đầu cắn mắt cá chân tôi, nên tôi trút một ít rigatoni vào đĩa của nó. “Nghe này, Helen. Jacob đã không thể chịu nổi ba ngày trong tù. Chắc chắn cậu ấy không thể chịu nổi ba mươi năm tù. Tôi sẽ thương lượng bằng mọi cách có thể, để bảo đảm cậu ấy không bị tống vào tù lần nữa.” Tôi ngập ngừng rồi nói tiếp. “Tôi không nghĩ cô sẽ cân nhắc cho Jacob được sống với mẹ? Nhưng nếu cho cậu ấy một thời gian thử thách dài hạn cũng không phải là quá tệ?”
“Được thôi. Để tôi hồi đáp cho anh chuyện này, sau khi tôi đi ăn trưa với ông Bụt và ông già Noel,” Helen mỉa mai. “Đây là vụ giết người, anh quên rồi sao? Có lẽ anh có một thân chủ bị tự kỷ, nhưng tôi thì có một xác chết và bố mẹ cô ấy đang đau buồn khủng khiếp, và chuyện đó gạt hết mọi lý lẽ của anh. Có lẽ cái mác ‘cần được giúp đỡ đặc biệt’ có thể giúp anh gây quỹ nơi các trường học và tổ chức, nhưng nó không thể xóa bỏ tội ác được. Hẹn gặp anh ở tòa, Oliver.”
Tôi gác máy và nhìn xuống Thor đang hớn hở bên đĩa mỳ của nó. Điện thoại lại reo lên lần nữa, tôi nghe máy ngay. “Gì thế?” Tôi hỏi ngay. “Tôi còn làm xáo tung quy trình pháp lý nào nữa sao? Cô muốn nói là cô sẽ đến bép xép với thẩm phán hở?”
“Không,” Emma nói. “Nhưng anh làm xáo tung quy trình pháp lý nào thế?”
“Ôi trời, tôi xin lỗi. Tôi tưởng bà là… người khác.”
“Có vẻ là thế thật.” Và cả hai đầu dây đều im lặng một giây. “Vụ của Jacob ổn cơ chứ?”
“Không thể nào tốt hơn,” tôi nói. “Công tố viên còn làm giúp việc cho tôi nữa kia.” Tôi muốn đổi chủ đề ngay, nên liền hỏi chuyện về Jacob. “Hôm nay nhà bà có món gì nào?”
“Cũng vì thế mà tôi gọi anh đây. Anh nghĩ mình có thể giúp tôi một việc được không?”
Cả tá việc lướt qua đầu tôi, hầu hết đều có lợi cho cuộc sống thiếu vắng tình yêu của tôi. “Việc gì thế?”
“Tôi cần người ở với Jacob lúc tôi phải đi lo công chuyện.”
“Công chuyện gì vậy?”
“Chuyện này hơi riêng tư.” Bà thỏ thẻ. “Nhờ anh đấy?”
Hẳn phải có người bà con hay hàng xóm nào hợp với việc này hơn tôi mà. Nhưng cũng có thể Emma chẳng còn ai để nhờ và được. Trong vài ngày qua, tôi có thể thấy đó là một ngôi nhà vô cùng cô quạnh. Nhưng tôi vẫn cố hỏi thêm, “Sao lại là tôi?”
“Thẩm phán bảo phải có người trên hai lăm tuổi…”
Tôi cười. “Vậy đột nhiên tôi đủ tuổi với bà à?”
“Thôi, coi như tôi chưa nhờ anh đi,” Emma nói ngay.
“Mười lăm phút nữa, tôi sẽ có mặt,” tôi nói.