- 3 - Emma
Thật không dễ gì để tôi nhờ vả ai, và bạn nên tin rằng nếu tôi thực sự ngỏ lời, đấy là lúc tôi không còn lựa chọn nào nữa. Vì thế tôi thấy không hay ho gì khi phải chịu ơn Oliver Bond vì đã nhờ anh ta đến ở với Jacob trong lúc tôi phải đi cuộc hẹn này. Mà lịch hẹn còn tồi tệ hơn nữa, như hành xác vậy.
Ngân hàng thật vắng vẻ vào ngày thứ Tư. Có vài người cao tuổi đang ngồi điền đơn nộp tiền, một người giải thích cho người kia vì sao nên đi nghỉ ở Cabo hơn là Cancun. Tôi đứng ngay giữa sảnh ngân hàng, nhìn tấm bảng quảng cáo lợi ích gửi tiền mười hai tháng, phía dưới là một chiếc bàn nhỏ đầy chăn nhỏ, ly, và dù có logo ngân hàng gắn trên đó, chúng là quà cho những ai mở tài khoản mới.
“Tôi giúp gì được bà?” một phụ nữ tiến lại hỏi.
“Tôi có hẹn trước rồi,” tôi trả lời. “Gặp Abigail LeGris?”
“Bà có thể ngồi chờ một lát,” cô ấy bảo và chỉ về dãy ghế bên ngoài một gian phòng làm việc. “Tôi sẽ cho cô ấy biết bà đã đến.”
Tôi chưa bao giờ giàu, và chẳng bao giờ cần phải giàu. Tôi và hai cậu bé của mình sống đủ nhờ những bài viết và biên tập của tôi, cộng thêm những ngân phiếu Henry gửi đều đặn mỗi tháng. Chúng tôi không cần gì nhiều. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà bình dị, không thường xuyên vào thị trấn hay đi nghỉ mát. Tôi mua sắm ở siêu thị Marshall và một cửa hàng giá rẻ trong vùng đang là điểm đến ưa thích của đám thanh thiếu niên. Phần chi tiêu nặng nhất trong nhà là cho Jacob. Tôi phải mua thuốc và thực phẩm chức năng cho nó, mà bảo hiểm thì chẳng chi trả được thứ gì. Tôi nghĩ mình đã quen dần với những thu nhập đó, đến nỗi tôi không xem nó là thu nhập, mà là một mức sống chuẩn. Nhưng đôi khi tôi thức dậy lúc nửa đêm và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, lỡ như xảy ra một tai nạn, và hóa đơn bệnh viện cao ngất trời. Lỡ như có một phương pháp trị liệu khả quan cho Jacob, nhưng chúng tôi không đủ tiền để chi trả thì sao?
Trong danh sách những chuyện lỡ như của mình, tôi chưa từng nghĩ đến án phí trong trường hợp con trai mình bị cáo buộc tội giết người.
Một cô với mái tóc nhuộm đen bóng và bộ vest ôm sát người từ trong phòng bước ra. Cô có chiếc mũi nhỏ xíu và trông như chỉ mới trạc hai mươi. “Tôi là Abby LeGris,” cô nói.
Khi bắt tay tôi, cổ áo cô xộc xệch một chút, và tôi có thể thấy một hình xăm kiểu Celtic trên cổ cô.
Cô dẫn tôi vào văn phòng và ra dấu mời tôi ngồi. “Vậy,” cô nói. “Tôi có thể giúp bà được gì?”
“Tôi đang hy vọng bàn về chuyện thế chấp lần hai. Tôi… cần một ít tiền mặt.” Khi nói ra lời đó, tôi không biết cô ấy có hỏi xem tôi cần tiền để làm gì không. Không biết nói dối ngân hàng có bất hợp pháp không.
“Vậy về căn bản, bà đang muốn cần một lượng tín dụng. Nghĩa là bà sẽ chỉ trả lại chúng tôi phần tiền mà bà dùng,” Abigail nói.
Thì đúng là thế chứ còn gì nữa.
“Bà sống trong nhà mình được bao lâu rồi?” cô hỏi.
“Mười chín năm.”
“Bà biết hiện tại bà nợ bao nhiêu trên tài sản thế chấp của bà không?”
“Tôi không biết con số chính xác,” tôi nói. “Nhưng tôi biết nhà tôi có vay tiền ở đây.”
“Để tôi cho bà xem,” Abigail nói, và bảo tôi đánh vần tên mình để cô tìm trong hệ thống máy tính. “Ngôi nhà của bà trị giá $300.000, và bà đã thế chấp lần đầu để vay $220.000. Đúng thế chứ?”
Tôi chẳng nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ cái đêm tôi và Henry nhảy khắp ngôi nhà mình vừa sở hữu, hai đôi chân trần vang nhịp trên sàn gỗ.
“Theo nguyên tắc làm việc, ngân hàng có thể cho vay một khoản bằng 80% giá trị tài sản thế chấp. Nên con số đó là $240.000. Khi trừ đi số tiền vay thế chấp lần đầu tiên và…” Bấm máy tính xong, cô ngẩng lên. “Bà còn khoảng $20.000 khả dụng.”
Tôi trân mắt nhìn cô. “Tất cả đó sao?”
“Trong thị trường hiện tại, khách hàng phải có một khoản lợi nhuận trong tài sản thế chấp. Như thế sẽ giảm thiểu khả năng khách hàng không thể chi trả được khoản vay.” Cô nhìn tôi cười. “Sao ta không điền vào những thông tin còn trống ở đây nhỉ? Bắt đầu từ công ty bà đang làm?”
Tôi đã đọc các phân tích nói rằng hơn 50% người xem xét lý lịch không buồn quan tâm đến chứng nhận công tác, nhưng có lẽ ngân hàng không nằm trong số này. Và một khi họ gọi điện cho Tanya và biết là tôi đã nghỉ việc, thì họ sẽ phải nghĩ lại không biết tôi làm cách nào để trả nổi một chứ chưa nói đến hai khoản vay. Giờ nói rằng tôi đang dấn thân làm việc tự do, cũng sẽ không giúp gì cho chuyện này. Tôi làm biên tập viên tự do đủ lâu để biết thế. Với ngân hàng hay các nhà tuyển dụng, họ xem làm việc tự do là “gần như thất nghiệp nhưng có vớt vát được đôi chút.”
“Hiện tại, tôi đang thất nghiệp,” tôi điềm tĩnh nói.
Abigail liền ngả người ra sau. “Vậy thì,” cô nói. “Bà có nguồn thu nhập nào khác không? Cho thuê nhà? Cổ tức?”
“Tiền hỗ trợ nuôi con,” tôi cố bao biện.
“Tôi phải nói thật với bà thế này,” Abigail nói. “Có vẻ như bà sẽ không thể vay tiền nếu không có một nguồn thu nhập nào khác.”
Tôi không dám nhìn vào mặt cô nữa. “Tôi cần, thật sự cần tiền.”
“Còn có những nguồn tín dụng khác,” Abigail nói. “Vay thế chấp xe, vay nặng lãi, dùng thẻ tín dụng, nhưng về lâu dài bà không chịu nổi tiền lãi đâu. Tốt hơn bà nên hỏi mượn tiền người thân. Có người nhà nào có thể giúp được bà không?”
Nhưng bố mẹ tôi đã qua đời rồi, và thật ra, tôi mượn tiền để giúp người nhà của mình mà. Tôi là người sẽ luôn là người chăm sóc cho Jacob khi có chuyện.
“Giá mà tôi có thể làm được gì cho bà,” Abigail nói. “Có lẽ bà nên tìm một công việc khác…”
Tôi lúng búng nói lời cảm ơn, và ra khỏi văn phòng khi cô chưa dứt lời. Ra đến bãi, tôi ngồi một hồi lâu trong xe. Hơi tôi thở ra ngưng đọng trong khí lạnh, và những suy nghĩ miên man của tôi về đủ chuyện tôi mong có thể giải thích với Abigail LeGris cũng vậy. “Tôi ước giá tôi có thể làm được gì đó,” tôi hét lớn, tuôn ra những gì kìm nén trong mình.
Thật không công bằng cho Jacob hay Oliver, nhưng tôi không muốn về thẳng nhà. Thay vào đó, tôi lái xe ngang qua trường tiểu học. Đã lâu lắm rồi, tôi không có lý do nào để đến đây, bởi con tôi đã rời trường quá lâu rồi.
Vào mùa đông, trường đổ nước vào sân trước để làm sân băng, và bọn trẻ mang giày trượt đến đó chơi. Trong giờ giải lao, các cô bé tụm nhau trên băng, đám con trai thì đuổi theo trái hockey từ đầu này đến đầu kia sân.
Tôi tấp xe vào bên kia lề và ngắm bọn trẻ. Đám trẻ đang chơi trên sân trông nhỏ lắm, tôi cho là mới lớp một lớp hai thôi, và tôi chợt nghĩ thật không thể tin được Jacob từng nhỏ như thế. Thời tiểu học, cô giáo đã mượn cho nó một đôi giày và đưa nó ra sân băng, cũng như hướng dẫn cho Jacob đẩy hai thùng sữa vòng quanh sân. Đấy là cách để dạy trẻ con trượt băng, và chúng nhanh chóng qua được mức độ kiềng ba chân này, để chuyển sang dùng một cây gậy giúp giữ thăng bằng, và cuối cùng là đủ tự tin lướt đi mà không cần thứ dụng cụ hỗ trợ nào nữa. Nhưng Jacob thì chẳng bao giờ qua nổi bước thứ nhất. Trong môn trượt băng, cũng như hầu hết môn thể dục khác, nó vô cùng hậu đậu. Tôi còn nhớ đã đến xem nó trượt, và thấy nó xoạc chân, ngã bệt xuống mặt băng. Nếu nó không trơn, thì con đã không ngã rồi, nó bảo tôi thế, đỏ mặt và thở không ra hơi, như thể có thứ gì để đổ lỗi là mọi chuyện sẽ khác đi vậy.
Tiếng gõ cửa xe khiến tôi giật bắn. Tôi hạ cửa xuống và thấy một cảnh sát đang đứng nhìn mình. “Chào bà,” ông nói, “tôi giúp gì được bà?”
“Tôi chỉ… bị bụi bay vào mắt thôi,” tôi nói dối.
“Vậy nếu bà ổn rồi, thì mời bà chạy xe đi cho. Đây là chỗ đỗ xe buýt, bà không thể đỗ ở đây.”
Tôi liếc mắt nhìn lũ trẻ trên sân băng lần nữa. Chúng trông như những phân tử đang xoay vậy. “Vâng,” tôi nhẹ nhàng nói. “Đúng là tôi không thể.”
Lúc tôi về đến nhà và mở cửa, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang đánh nhau. Á. Ố. Ự. Và tôi hoảng lên nghe thấy tiếng Jacob cười.
“Jacob?” Tôi gọi nhưng không ai trả lời. Không kịp cởi áo khoác, tôi lao vào nhà, chạy về phía có tiếng đánh nhau.
Jacob, hoàn toàn vô sự, đang đứng trước tivi trong phòng khách. Nó đang cầm cái gì trông như điều khiển từ xa. Oliver đứng cạnh nó, cầm một cái điều khiển khác. Theo thì nằm dài trên đi văng. “Anh đúng là tệ,” Theo nói. “Cả hai anh.”
“Xin chào?” Tôi bước vào phòng, nhưng mắt cả ba người đều dán chặt vào tivi. Trên màn hình, hai nhân vật hoạt hình 3D đang đấm bốc. Tôi thấy Jacob di chuyển cái điều khiển, và nhân vật trên màn hình vung nắm đấm phải hạ gục nhân vật kia.
“Ha!” Jacob kêu lên. “Tôi hạ anh rồi.”
“Vẫn chưa đâu,” Oliver nói, rồi vung tay mà không nhìn, đánh trúng ngay tôi.
“Ui chao,” tôi vừa nói vừa đưa tay xoa vai.
“Ôi trời, tôi xin lỗi,” Oliver nói, tay thì như đang cố giấu cái điều khiển đi. “Tôi không thấy bà ở đây.”
“Rõ ràng là thế rồi.”
“Mẹ,” Jacob nói với vẻ mặt rạng rỡ mà nhiều tuần rồi tôi chưa được thấy, “thứ này đúng là ngầu vô đối. Mẹ có thể đánh golf, chơi tennis, và bowling…”
“Và đánh người,” tôi nói thêm.
“Nói cho đúng, thì đó là đấm bốc,” Oliver nói xen vào.
“Và thứ này từ đâu ra?”
“À, tôi mang đến. Ý tôi là, mọi người ai cũng chơi Wii mà.”
Tôi trừng anh ta. “Vậy anh nghĩ là không có gì sai trái khi đem một trò chơi điện tử bạo lực vào nhà tôi mà chẳng cần hỏi ý tôi trước sao?”
Oliver nhún vai. “Bà sẽ cho phép chứ?”
“Không!”
“Vậy thì tôi từ bỏ vụ này.” Nói xong Oliver nhăn răng cười. “Hơn nữa, chúng tôi đâu có chơi Call of Duty, chỉ là đấm bốc thôi mà. Nó là một môn thể thao đấy.”
“Môn thể thao Olympic,” Jacob nói thêm.
Oliver ném điều khiển cho Theo. “Thay phiên nhé,” nói xong, anh đi theo tôi vào bếp. “Công chuyện của bà sao rồi?”
“Nó…” Tôi định trả lời, nhưng lại ngưng ngay khi nhìn thấy căn bếp. Lúc nóng ruột vội vã chạy ngang qua nó tôi đã không để ý, nhưng giờ tôi thấy nồi niêu xoong chảo chắt đống trong bồn, và gần như toàn bộ bát lớn đều được bày lên bàn. Một chiếc chảo vẫn còn nằm trên bếp. “Đã có chuyện gì thế?”
“Tôi sẽ dọn dẹp mà,” Oliver hứa. “Mải chơi với Theo và Jake nên tôi quên mất.”
“Jacob,” theo thói quen, tôi sửa anh ta ngay. “Nó không thích bị gọi bằng biệt hiệu đâu.”
“Vậy mà lúc tôi gọi thế, có vẻ cậu ấy chẳng phiền chút nào,” Oliver nói. Anh ta bước qua tôi đi về phía bếp, bấm nút tắt rồi với lấy bao tay cầm nổi hình cầu vồng mà hồi nhỏ Theo đã làm tặng tôi nhân dịp Giáng Sinh. “Mời ngồi. Tôi sẽ dọn bữa trưa cho bà.”
Tôi thả người xuống ghế, không phải theo lời Oliver, nhưng là bởi tôi không thể nào nhớ nổi lần cuối có người nấu cho tôi ăn thay vì ngược lại. Oliver lấy thức ăn trong lò cho vào một chiếc đĩa vừa lấy trong tủ lạnh ra. Lúc Oliver cúi người đặt chiếc đĩa trước mặt tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội của anh ta, nghe như mùi cỏ mới cắt và mùi thông.
Trên đĩa là món trứng tráng với pho mát Thụy Sỹ. Dứa. Bánh mì bắp. Và trên một chiếc đĩa riêng, là một cái bánh gatô.
Tôi ngước mắt nhìn Oliver. “Cái gì thế này?”
“Tôi làm từ bột bà trộn đấy,” anh ta nói. “Không gluten. Nhưng Jake và tôi làm bánh bằng đủ thứ tìm thấy được.”
“Tôi không nói về cái bánh.”
Oliver ngồi xuống ghế và đưa tay bốc một miếng dứa trên đĩa. “Hôm nay là ngày thứ Tư Món Vàng, phải chứ?” anh ta nói như thể đó là chuyện tất nhiên vậy. “Giờ bà ăn đi, trước khi trứng nguội mất.”
Tôi cắn một miếng, rồi thêm miếng nữa. Ăn hết miếng bánh mì bắp, tôi mới nhận ra mình đang đói cồn cào đến thế nào. Oliver nhìn tôi ăn, cười tít mắt, rồi nhảy bật lên, hệt như tay đấu sĩ của anh trên màn hình lúc bị dính đòn của Jacob. Anh bước tới mở tủ lạnh. “Nước chanh chứ?” Oliver hỏi.
Tôi gác nĩa xuống. “Oliver, nghe này.”
“Bà không cần cảm ơn tôi đâu,” anh trả lời. “Thật đấy. Tôi thấy làm việc này thích thú hơn là ngồi đọc tờ Discovery?”
“Tôi có chuyện phải nói với anh.” Tôi chờ cho anh ta ngồi xuống lại ghế, mới nói tiếp. “Tôi không biết làm cách nào để trả công cho anh cả.”
“Đừng lo. Phí giữ trẻ của tôi khá rẻ mà.”
“Tôi không nói về chuyện đó.”
Oliver lảng mắt đi chỗ khác. “Chúng ta sẽ tìm cách.”
“Cách nào chứ?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết. Cứ cùng vượt qua vụ này, rồi ta có thể tính…”
“Không.” Tôi cắt ngang. “Tôi không muốn lòng hảo tâm của anh.”
“Tốt, bởi tôi không đủ sức cho nó đâu,” Oliver nói. “Có lẽ bà có thể làm vài việc giấy tờ hay biên tập giúp tôi thứ gì đó.”
“Tôi đâu biết gì về ngành luật.”
“Cả hai ta đều thế mà,” Oliver trả lời, rồi cười toe toét. “Đùa đấy.”
“Tôi đang nói nghiêm túc. Tôi sẽ không để anh cố sức trong vụ này, nếu ta không thể xác định được kế hoạch trả công.”
“Có một chuyện bà có thể giúp tôi,” Oliver thú nhận. Anh ta trông như con mèo đang rình chú chim nhỏ. Như một gã rình mò xem phụ nữ tắm.
Sao tôi lại nghĩ đến chuyện đó chứ?
Đột nhiên, má tôi đỏ bừng. “Tôi hy vọng anh không gợi ý là ta…”
“Chơi một ván game tennis?” Oliver cắt lời, và đưa lên cái điều khiển nhỏ vừa lấy từ túi ra. Anh ta tròn mắt, hoàn toàn ngây thơ vô tội. “Bà nghĩ tôi định nói gì chứ?”
“Nói để anh biết,” tôi giật cái điều khiển trên tay anh ta, “tôi có cú giao bóng ác liệt lắm đấy.”