- 6 - Jacob
Thuật ngữ điên nhà tù có từ những năm đầu thập niên 1990. Từ này thật ra là lấy từ một cách nói có trước đó, những kẻ điên trong tù, nói đến một tù nhân trở nên rối loạn tâm thần do bị giam giữ quá lâu.
Bạn có thể quy những hành động tiếp theo của tôi là do chứng điên nhà tù, hoặc do một kích thích khác hợp lý hơn, chính là việc Tiến sĩ Henry Lee, thần tượng của tôi, sẽ chỉ cách tôi 188,61 dặm, vậy mà tôi không thể đến gặp ông. Mẹ tôi cứ luôn bảo đến tuổi đại học, tôi nên tìm trường nào đó trong vùng để có thể tiếp tục sống ở nhà và nhờ mẹ giúp đỡ cho. Nhưng từ lâu tôi đã xác định rằng một ngày nào đó, tôi sẽ nộp đơn vào Đại học New Haven (mà bạn đừng để tâm đến sự thật là tôi đang học lớp mười hai và giờ đã quá hạn nộp đơn đại học cả tháng rồi). Tôi sẽ theo chương trình tội phạm học mà Tiến sĩ Lee đã lập ở New Haven, và chính ông sẽ đưa tôi ra sân khấu, khi để ý thấy tôi chú tâm vào từng chi tiết cũng như miễn nhiễm với các cô gái, tiệc tùng, và đủ thứ âm thanh hỗn tạp nơi phòng ký túc xá. Rồi ông sẽ mời tôi giúp ông giải quyết một vụ án và xem tôi như đồ đệ chân truyền của mình.
Giờ tất nhiên, tôi càng có lý do khẩn thiết hơn để gặp ông.
Thử tưởng tượng đi, Tiến sĩ Lee, tôi sẽ bắt đầu như thế. Ông đã dựng một hiện trường vụ án để khiến người khác bị lôi vào vụ này, và giúp mình khỏi trở thành nghi phạm. Rồi chúng tôi sẽ cùng nhau phân tích xem nên nhận định vụ này thế nào, để ngăn không cho nó tái diễn.
Mẹ và tôi sẽ tranh cãi quanh đi quẩn lại cùng một chuyện, chẳng hạn như vì sao mẹ không chịu đối xử với tôi cho bình thường. Chuyện vừa rồi chính là ví dụ điển hình. Mẹ thấy tôi mong mỏi muốn gặp Tiến sĩ Lee đến dường nào, rồi lại xuyên tạc biến nó thành một yêu cầu vô lý của người mắc chứng Asperger thay vì một yêu cầu thực tế. Có rất nhiều ví dụ khác quá rõ ràng, những lần tôi muốn làm những chuyện mà bọn bạn cùng tuổi tôi đã làm.
1. Lấy bằng và lái xe.
2. Sống tự lập khi vào đại học.
3. Đi chơi với bạn mà không cần mẹ tôi phải gọi điện cho bố mẹ chúng trước để giải thích tính khí đặc biệt của tôi.
(Tất nhiên cần nói thêm rằng, chuyện này chỉ bàn đến những lúc tôi có bạn thôi.)
4. Tìm một công việc và kiếm tiền.
(Cũng cần biết là mẹ đã từng cho tôi đi làm thêm rồi, và không may là thời đó những người thuê tôi hoàn toàn vô lý, họ không thể có tầm nhìn rộng, chẳng hạn như việc đi trễ năm phút thật sự là một thảm họa toàn cầu.)
Và tôi đành nhìn Theo mở cửa chạy ra ngoài, còn mẹ thì vẫy tay tạm biệt nó. Theo không như tôi, trước sau gì nó cũng sẽ được lấy bằng lái. Thử tưởng tượng tôi sẽ mất mặt đến thế nào khi để em trai mình chở đi khắp nơi, đứa em từng lấy phân của nó để vẽ tranh trên cửa nhà xe đấy.
Mẹ tôi lập luận rằng tôi phải chấp nhận được cái này thì mất cái kia. Tôi không thể đòi được đối xử như một đứa mười tám tuổi bình thường, trong khi lại đòi phải cắt nhãn mác khỏi áo quần và không chịu uống nước cam chỉ bởi có chữ “cam” trong đó. Có lẽ tôi thấy là mình có thể vẹn cả đôi đường, có lúc thì khuyết tật lúc thì bình thường. Nhưng mà, sao tôi không được làm thế cơ chứ? Theo chẳng biết trồng rau, nhưng lại chơi bowling rất cừ đấy thôi. Lúc dạy nó trồng củ cải, mẹ tôi đối xử với nó như một đứa học sinh chậm hiểu, nhưng khi vào đường bowling, mẹ không còn nói với nó bằng cái giọng đó nữa. Mọi con người trên đời đâu phải ai cũng có tiêu chuẩn, vậy sao tôi lại phải có chứ?
Dù gì đi nữa, dù cho đơn giản là vì tôi đã bị giam cầm quá lâu rồi hoặc vì tôi đang đau khổ vô cùng khi sẽ sớm lỡ mất cơ hội gặp Tiến sĩ Lee, thì tôi cũng chỉ làm điều mà tôi thấy chính đáng thôi.
Tôi nhấc máy gọi 911 và báo là tôi bị mẹ ngược đãi.