← Quay lại trang sách

- 7, 8 - Rich

Rich

Nó trông hệt như một tấm hình tạp chí người nổi tiếng tôi thường đọc mỗi khi chờ ở phòng nha sĩ. “Tìm điểm khác nhau?”

Tấm hình đầu tiên là Jess Ogilvy với nụ cười rạng rỡ và Mark Maguire đang ôm vai cô. Đây là tấm ảnh chúng tôi lấy từ bàn đầu giường của cô.

Tấm hình thứ hai được đội điều tra hiện trường chụp, một Jess Ogilvy với đôi mắt nhắm và đầy những vết thâm tím, da cô như đóng băng với một màu xanh nhợt nhạt. Cô được gói trong một tấm mền hình con tem trông như bảng màu của họa sĩ.

Mỉa mai thay, trong cả hai tấm hình, cô đều mặc cùng một chiếc áo thun.

Có những điểm khác nhau rõ ràng. Và rõ nhất là những tổn thương thể lý. Nhưng có một thứ khác mà tôi không thể xác định được. Cô ấy đã giảm cân? Không hẳn. Là do trang điểm? Không, vì trong cả hai tấm hình cô đều không trang điểm.

Là mái tóc.

Không cùng kiểu, rõ ràng là thế. Trong tấm hình chụp với anh bạn trai, tóc Jess thẳng. Nhưng trong tấm hình hiện trường vụ án, thì tóc cô quăn và uốn thành búp, như một đám mây quanh khuôn mặt thâm tím vậy.

Tôi cầm tấm ảnh lên và nhìn thật sát. Có vẻ như tóc tự nhiên của Jess là kiểu quăn. Như thế nghĩa là lúc cô chết, tóc cô bị ướt… một chuyện thật dễ suy đoán, ngoại trừ sự thật rằng lúc tắt thở, Jess đang ở trong nhà, nên làm gì có mưa hoặc tuyết.

Vậy là có gì đó đã khiến tóc cô bị ướt lúc đó.

Và trong phòng tắm đó ngập đầy nước.

Jacob cũng là một tên biến thái, thích bày trò nữa sao?

“Đại úy?” tôi nghe có tiếng gọi mình.

Nhìn lên thì tôi thấy một viên cảnh sát đi tuần. “Vừa nhận được cuộc gọi của một đứa trẻ, báo là mình bị bố mẹ bạo hành,” anh ta báo cáo.

“Chuyện đó thì cần gì thám tử chứ?”

“Không, đại úy. Là… đứa trẻ đó. Đứa ông đã bắt giam vì tội giết người.”

Tấm ảnh tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất. “Đùa tôi sao,” tôi lẩm bẩm, đứng dậy lấy áo khoác. “Để đấy tôi lo.”

* 8 - Jacob

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình vừa phạm sai lầm nghiêm trọng.

Tôi bắt đầu giấu hết mọi thứ, từ máy tính, đến tủ tài liệu. Tôi xé những tờ giấy đang nằm trên bàn, và nhét một chồng nhật báo pháp y vào bồn tắm. Tôi cho là tất cả những thứ này có thể là bằng chứng chống lại tôi, và họ đã lấy đi rất nhiều đồ của tôi rồi.

Tôi không nghĩ mình sẽ bị bắt lần nữa, nhưng cũng không hoàn toàn chắc lắm. Án chồng án, chỉ áp dụng khi tái phạm cùng một tội, và chỉ sau khi đã hoàn thành xong bản án trước.

Tôi sẽ nói thế với mấy anh cảnh sát, mà thế nào họ cũng đang mở hết tốc lực lao đến đây rồi. Đúng như dự đoán, chưa đầy mười phút sau khi tôi gọi 911, chuông cửa nhà tôi đã reo lên. Mẹ tôi và Theo vẫn đang ở dưới lầu, cố gắng lắp lại máy báo cháy mà Theo đã tắt vội khi nó làm cháy vài món dở hơi trong bếp. Cả hai đều giật mình chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Thật ngu ngốc, tôi biết thế, nhưng tôi vẫn trốn kỹ dưới giường.